Thượng Cửu Thính Thiền bình tĩnh nhìn chỗ Nhất Vô Niệm đang đứng, chợt ánh mắt của nàng lạnh lành chuyển hướng qua chỗ con rùa, tay điểm một cái, trên không trung xuất hiện một đạo đồ án tối nghĩa, sau đó đạo đồ án kia theo tay của nàng nhập vào con rùa.
Làm xon, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về chỗ Nhất Vô Niệm.
Bên này…
Con rùa đang nhỏ giọng bàn tán đột nhiên phát hiện nhỏ huyết đằng biểu hiện kỳ dị, cho rằng nó không hiểu nên cũng không nghĩ nhiều, ai nghĩ tới đột nhiên huyết đằng truyền âm qua:
“Sinh ca, ngươi hình như bị cấm ngôn rồi.”
Huyết đằng cảm thấy vị đại ca mới nhận của mình gan có chút lớn, không thấy nữ tử kia đáng sợ cỡ nào sao?
Ngay cả chó má chủ nhân cũng bị nàng trực tiếp trấn áp, nhìn qua thì tình trạng còn tệ hơn cả nó.
Nghĩ tới đây, đột nhiên nó cảm thấy Nhất Vô Niệm đáng đời, ai bảo ngươi đối với ta trói buộc lần này thì tốt rồi, bị một nữ tử đáng sợ trực tiếp tiến hành kỳ kết khế ước.
Nghĩ tới đây thôi, cả người nó đều vui sướng.
Nhưng nó bỗng nghĩ tới một việc, chó má chủ nhân bình thường đối với nó cũng không tệ, bây giờ hắn lại bị một vị khác cưỡng ép ký kết.
Có lẽ tâm trạng cũng không tốt bao nhiêu, tính tình có khi nào bị ảnh hưởng, tư tưởng vặn vẹo như những ký ức của đám tu sĩ nhân loại mà nó từng hấp thụ.
Tưởng tượng tới tình cảnh, chó má chủ nhân cười điên dại một bên vặt đi từng chút nhánh dây dằng đột nhiên bao nhiêu vui sướng bấy giờ lại chuyển thành lo âu, sợ hãi.
Con rùa đương nhiên không có chú ý tới nó, bởi vì lúc này đây trong đầu con rùa nó sắp phát điên.
Bản thân đột nhiên biết bị cấm ngôn khiến cho nó có chút không quen, mà kẻ ở đây có thể cấm ngôn được nó chắc chỉ có thể là người kia.
Thở dài trong lòng, nó càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này một phần do Nhất Vô Niệm.
Nếu như tên tiểu tử này không xảy ra nhiều chuyện như thế nó có lẽ đã không nhiều chuyện, quay qua thấy huyết đằng mặt mày ủ rũ đột nhiên cảm động.
Quả nhiên là tiểu đệ tốt của ta, con rùa truyền âm qua muốn nói cho nó biết không cần phải lo lắng nhưng chợt phát hiện, phát hiện bản không tài nào truyền âm được.
Lần này nó bó tay rồi, nói không được, truyền âm cũng không xong chẳng lẽ phải viết ký tự.
Nghĩ tới đây con rùa liền viết ra mấy từ lên trên mặt đất sau đó vỗ vỗ vào gốc huyết đằng bảo nó nhìn.
Huyết đằng đang tràn ngập trong muôn van cảm xúc bất an, đột nhiên bị con rùa vỗ vỗ mấy cái, cả người không khỏi chấn động.
Nhìn qua, chỉ thấy hai con mắt của con rùa tràn ngập cảm động.
Nó đưa ánh mắt nhìn về phía con rùa chỉ tay, chỉ thấy trên mặt chữ viết một vài dòng ký tự.
Bởi vì bản thân hấp thu không ít tu sĩ nhân tộc cho nên cũng thừa hưởng khả năng của bọn họ, văn tự, ngôn ngữ chính là một trong những thứ đó.
Đọc hiểu được nội dung trên mặt đất, cả người huyết đằng liền trở nên ngơ ngác.
Cái gì mà cảm động, ngươi đừng lo lắng?
Ta có sao?
Ta có lo lắng cho ngươi sao?
Cả người huyết đằng liền mộng, bất quá nhìn vẻ mặt của con rùa tràn ngập cảm kích đột nhiên huyết đằng cảm thấy chơi rất tốt.
Thế là huyết đằng liền vẫy vẫy mấy nhánh huyết đằng vỗ vỗ vào thân cây của mình, đồng thời truyền ra âm thanh:
“Sinh ca, ngươi khách sáo rồi.
Một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ!”
Âm thanh trầm thấp, nghiêm túc của huyết đằng khiến cho con rùa đột nhiên không hiểu thấu càng thêm cảm động.
Và nội tâm huyết đằng cùng rất hưởng thụ cảm xúc này.
Một rùa một cây không hiểu chuyện gì ngồi tâng bốc lẫn nhau coi chừng rất vui vẻ, quên luôn cả Nhất Vô Niệm.
Đợi đến khi Nhất Vô Niệm hoàn toàn tỉnh lại cũng vẫn trao đổi nhiệt tình, Nhất Vô Niệm nhìn thôi mà cũng cảm thấy xấu hổ đồng thời trong lòng cũng cực kỳ nghi hoặc.
Hai con hàng này từ khi nào lại thân thiết với nhau như vậy.
Bất quá hắn cũng không định xen vào cuộc tâm sự của hai con hàng này, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Thượng Cửu Thính Thiền, trong ánh mắt có chấn kinh, nghi hoặc cùng hoang mang.
Thượng Cửu Thính Thiền mặc cho hắn nhìn cũng không có trước tiên mở miệng, hai người cứ thế trầm mặc nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Nhất Vô Niệm là người mở miệng trước, hắn nhìn thẳng vào Thượng Cửu Thính Thiền chất vấn:
“Tại sao?”
Thượng Quan Thính Thiền cũng không tránh né ánh mắt của hắn, đôi mắt đạm bạc đen nhánh sâu thẳm, bất cứ ai nhìn vào cũng không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của nàng.
Qua mấy giây, nàng mới lên tiếng đáp lời:
“Ta thích!”
Đối phương không muốn giải thích Nhất Vô Niệm cũng chỉ có thể im lặng.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ như thế nhưng đột nhiên Thượng Cửu Thính Thiền lại lên tiếng sau đó:
“Đồ vật này tạm thời gửi ở nơi ngươi.
Hơn nữa, ngươi chết ta lại tốn thêm thời gian tìm kiếm người thích hợp.”
Ngừng một chút, Thượng Cửu Thính Thiền khẽ nghiêng đầu, một tay sờ cằm đăm chiêu nói:
“Mà trong người của ngươi bị nguyền rủa chi lực của tộc Minh Thần chi tộc.”
Nhất Vô Niệm cảm thấy đối phương nhận ra điều này cũng không có gì bất ngờ, dù sao trước đó nàng ta cũng ký kết khế ấn với hắn.
Tình trạng cơ thể của hắn như thế nào, cô nàng này cũng nắm rõ không kém.
Mà nguyên nhân thực sự để hắn không phản kháng, đó chính là thăm dò thông tin từ người này.
Người này chắc chắn là cường giả của kỷ nguyên trước, nghe nàng nói, nàng chính la dùng chuyển sinh để sống lại ỷ nguyên tiếp theo.
Mà trước mắt có lẽ cũng sắp hoàn thành, sau đó chính là bị bọn hắn cắt ngang.
Nói thật, ai gặp phải chuyện này đều khó có thể bình tĩnh được.
Bản thân tính toán, bố trí không biết bao nhiêu năm, bùng một cái, tự nhiên đâu ra mấy thằng phá đám.
Thế là xong!
Đương nhiên hắn cũng chỉ cảm thấy áy náy, dù sao mạng đối phương chứ cũng đâu phải là của hắn.
Bất quá, kết quả chính là như hiện tại, hắn trở thành tùy tùng của đối phương.
Theo như hắn quan sát, dường như máu của hắn có lợi đối với nàng.
Không biết nguyên nhân thực sự là do máu của hắn, hay là còn nguyên nhân nào khác nữa.
Nhưng bất kể thế nào, sau khi hắn luyện hóa xong thứ gọi là Noãn Nguyệt.
Hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện, hắn có vẻ mang lại giá trị không hề tầm thường cho đối phương.
Bây giờ nghe thấy đối phương nói ra được cả nguồn gốc của nguyền rủa, hắn càng tràn trề hi vọng.
Hắn đánh chủ ý chính là điều này, chỉ có thể sống mới nghĩ tới những chuyện khác được.
“Ngươi có cách?”
Mặc dù tâm tình đang rất mong chờ, thế nhưng hắn lại rất bình tĩnh, không nhanh không chậm hỏi ngược lại đối phương.
Thượng Cửu Thính Thiền không có suy nghĩ nhiều như hắn, nàng hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm hắn đáp:
“Ngươi đoán xem.”
Bất đắc dĩ, đây chính là cảm xúc hiện tại Nhất Vô Niệm.
Mắng không được, tức giận cũng không thể hắn chỉ có cách cố gắng duy trì nụ cười cứng ngắt trên môi.
Không hiểu sao đứng trước cô nàng này, hắn không tài nào duy trì được suy nghĩ trong lòng.
Có lẽ… do khí tràng của đối phương quá mạnh, khiến cho hắn dù muốn cũng không thể hoàn mỹ che giấu.
Không biết phải hắn ảo giác hay không, vừa rồi hình như hắn tình cờ bắt được một tia trêu đùa trong ánh mắt của đối phương.
Nhưng nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt điềm đạm, lạnh nhạt của Thượng Cửu Thính Thiền khiến cho hắn có chút mơ mồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...