“Đồ vật của phàm nhân ư?”
Nhất Vô Niệm lẩm bẩm.
Nhưng ngay sau đó, âm thanh của con rùa chợt truyền đến:
“Nói đây là đồ vật của phàm nhân có chút không đúng, xem ra ngươi chưa hiểu nguồn gốc của những thứ này.”
Hiểu được lời con rùa muốn nói, Nhất Vô Niệm không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ trong đây còn ẩn tình nào khác ư.
Nghĩ tới khả năng này còn rất lớn, hắn không khỏi liếc qua con rùa chờ đợi nó nói tiếp.
“Thật ra, những thứ phàm nhân có thể nghĩ tới đám tu hành giả chẳng lẽ lại không nghĩ tới, tuổi thọ phàm nhân ngắn ngủi chừng trăm năm nhưng tu hành giả lại có thể vượt xa gấp mười, gấp trăm, gấp vạn lần bọn họ.
Hơn nữa, trở thành tu hành giả, giống như tu chân giả các ngươi, sau khi bước vào tu hành ngộ tính chắc chắn sẽ mạnh hơn, trí nhớ càng phát triển gấp bội.
Những thứ phàm nhân nghĩ tới, bọn họ làm sao không suy nghĩ qua.
Chính thức mà nói, trong dòng kỷ nguyên đã từng xuất hiện một lực lượng khác lực lượng nguyên thủy chúng ta vẫn đang sử dụng.”
“Đó là gì?” Nhất Vô Niệm nghe nó kể mà hai mắt sáng rực, không nhịn được mà vội vàng hỏi thăm.
Con rùa liếc hắn một cái, mở miệng nói, âm thanh trầm thấp:
“Siêu lực”
“Siêu lực?” Nhất Vô Niệm lập tức không hiểu, trong lòng không khỏi đối với danh từ này có chút tò mò.
Phật lực, yêu lực, chân nguyên hắn đều không mấy xa lạ nhưng nghe hai từ “Siêu lực” vẫn có chút bó tay.
Con rùa đối với kiến thức nửa vời của Nhất Vô Niệm cũng hiểu rõ không kém bao nhiêu, đối với hắn giải thích:
“Không sai, chính là siêu lực.
Mà siêu lực do một đám tự xưng là Khoa Học tạo ra, ta không rõ kỷ nguyên đó trông như thế nào nhưng cũng được kể rằng, lực lượng “Siêu lực” mà đám Khoa Học đó tạo ra có sức hủy diệt vô cùng lớn.
Đặc biệt bọn chúng được dẫn đầu bởi mộ vị thủ lĩnh rất ghê gớm, vị thủ lĩnh này cố sự cũng rất đặc biệt.
Cụ thể tên của hắn ta cũng không rõ ràng, chỉ biết hăn được gọi là Bạch Y Tử Thần.
Nghe nói hắn sinh ra bởi một thế gia tu chân nhỏ yếu, được mệnh danh là phế vật, thiên phú yếu vô cùng.
Sau khi hắn tu hành lên đến Luyện Khí đại viên mãn liền không còn khả năng tiến cấp, không muốn cứ thế tử vong, hắn đã tạo ra một con đường khác tu hành giả.
Những thứ vũ khí mang tính chất hủy diệt rất cao, từ những món vũ khí tầm thường thô sơ, dựa vào khả năng của Luyện Khí Kỳ hắn đã cải tiến ra rất nhiều loại vũ khí mang tính chất hủy diệt cực cao.
Bởi vì hắn chỉ dừng tại Luyện Khí Kỳ cho nên tuổi thọ cũng không có bao nhiêu, nhưng với khoa học vũ khí hắn đã tụ tập được không ít những người cùng chí hướng.
Không sai, đó chính là phàm nhân!”
— QUẢNG CÁO —
Nói tới đây con rùa không khỏi híp mắt, có thể tưởng tượng được vị Bạch Y Tử Thần này khi còn trẻ cũng đã không đơn giản.
“Sau đó thì sao?” Lại bị ngắt quãng không ngừng, Nhất Vô Niệm có chút không vui gõ một cái lên mai của con rùa.
Hắn hoàn toàn quên mất cánh cửa đối diện, tinh thần một mực háo hức nghe ngóng cố sự.
“Sau đó chính là hết rồi!” Con rùa không nhịn được trừng mắt với hắn.
Nhất Vô Niệm như ăn phải ruồi, ánh mắt bất thiện nhìn nó: “Không thể nào!”
Một người một thú bốn mắt trừng nhau, cuối cùng vẫn là Nhất Vô Niệm lui bước, từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một ly linh tửu.
“Sao ngươi nói là hết Mân Linh Tửu rồi?” Nhìn thấy đồ vật trong tay của Nhất Vô Niệm, con rùa lẽ cái lưỡi nhỏ, ngắn của mình khẽ liếm môi.
Thở dài trong lòng một tiếng, hắn bất đắc dĩ nhún vai thề thốt: “Thật sự là hết rồi, đây là ly cuối, ta vốn để lại cho bản thân thưởng thức.”
Không để cho con rùa tiếp tục nói về vấn đề này nữa hắn lên tiếng giục: “Vậy ngươi có nói hay không, không nói ta cất.”
Nhanh như chớp, cả ly linh tửu đã bị còn rùa một ngụm nuốt chửng vào trong bụng, vẻ mặt mê say, có vẻ rất thỏa mãn.
Con rùa uống xong lập tức nhìn qua Nhất Vô Niệm, hắn tức giận nói:
“Hết rồi!”
Con rùa nghe thấy lời của Nhất Vô Niệm chỉ hơi híp híp cặp mắt, sau đó tưng tửng đáp:
“Thật ra tiếp đó ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết hai bên tu hành cùng tu khoa xảy ra mâu thuẫn, đại chiến nổ ra.
Và đến bây giờ người tu hành vẫn đang ung dung tồn tại.”
Ngụ ý của nó rất đơn giản, xuất hiện lực lượng khác biệt – Siêu lực cũng không phải vấn đề nhưng một khi phát triển quá mạnh mẽ, lập tức bị đám tu hành quét sạch.
Kỷ nguyên này vẫn là tu hành giả thỉnh vượng, đó chính là minh chứng cho một việc, khoa học lực lượng đã thất bại, trở thành dĩ vãng.
“Thất bại sao? Rất có thể trong bóng tối của đại lục vẫn còn những người tu khoa học, rất mong chờ có thể giao thủ với đối phương một lần.”
Nhất Vô Niệm có chút cảm khái.
— QUẢNG CÁO —
Con rùa lập tức trợn mắt, cười khinh bỉ một cái.
Bất quá sau mấy giây nó liền nghĩ tới điều gì, chân thành nhắc nhở Nhất Vô Niệm một tiếng:
“Ngươi có biết tại sao khoa học thất bại nhưng đến nay những gì viết về khoa học lại không hề xuất hiện không?”
Đột nhiên bị giọng nói của con rùa dẫn dắt, hắn không khỏi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cho ra đáp án:
“Là do bọn họ không muốn xuất hiện một loại lực lượng phá hỏng thế cân bằng sao?”
“Đó chính là nguyên nhân!”
Con rùa dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói với Nhất Vô Niệm.
“Siêu lực xuất hiện dẫn tới một hệ quả đó chính là, phàm nhân cũng có thể đồ sát người tu hành.
Phàm nhân có thể thông qua những vũ khí khoa học đối với tu hành giả tiến hành công kích, mặc dù tất nhiên không phải ai cũng có thể điều khiển vũ khí khoa học.
Bất quá, phần trăm phàm nhân có thể sử dụng vũ khí khoa học lại nhiều hơn tỉ lệ phàm nhân nắm giữ linh căn nhiều lắm.”
Đối với chuyện này Nhất Vô Niệm có chút nghi vấn, hắn lên tiếng hỏi:
“Nếu vũ khí khoa học mạnh như vậy chẳng phải nếu như kết hợp giữa tu chân cùng tu khoa, chẳng phải càng mạnh hơn sao?”
Con rùa bị câu hỏi của hắn làm cho có chút ngừng trệ, thế nhưng rất nhanh liền nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Ý này của ngươi cũng không sai, thế nhưng đối với một số tu hành giả chân chính mà nói, truyền thừa của bọn họ không thể nào chứa một hạt cát nằm ở trong đó.
Khoa học có thể mạnh, nhưng không có nghĩa là hệ thống tu hành của chúng ta yếu, ngươi hiểu điều đó không?”
Hắn đương nhiên là hiểu, vấn đề này cũng tương tự như kiếm đạo mà hắn đang theo đuổi.
Kiếm tu chân chính há lại bị những yếu tố khác chi phối, vũ khí khoa học có thể mạnh mẽ, giúp phàm nhân, tu sĩ tiếp cận sức mạnh nhanh chóng hơn.
Đứng trên lập trường của hắn, hắn không có ý định từ bỏ kiếm đạo, hệ thống tu hành mà hắn đang theo đuổi.
Đường người khác đi không nhất thiết hắn phải rẽ theo, điểm đến có thể giống nhau nhưng đường chắc chắn phải do mình tự đi.
Hắn tôn trọng những tu khoa giả đó nhưng không có nghĩa là hắn có hứng thú, chỉ đơn giản là hắn muốn hiểu rõ hơn mà thôi.
“Mà sao ngươi hiểu rõ những chuyện này như vậy?”
— QUẢNG CÁO —
Khoa học đã bị tu hành giả chôn vùi trong dòng thời gian, đến ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm.
Trong tông môn hình như cũng không có đề cập tới vấn đề này, có thể thấy được khoa học gần như đã bị tu hành giả hủy diệt, không để lại sót một chút nào.
Con rùa không có trả lời hắn mà chỉ nhắc nhở:
“Những nghi vấn trong lòng thì cứ để nó ở trong đó, có những chuyện một khi nói ra liền không tốt.”
Nhất Vô Niệm cũng hiểu đôi chút vấn đề trong này, khẽ gật đầu.
“Thực ra mật mã cách cửa này không khó, cái khó ở đây chính là làm sao hiểu được những văn tự kia, tất nhiên nếu tinh ý vẫn sẽ nhận ra được hàm ý của cơ quan kia.”
Con rùa tiến lên, nhìn vào cơ quan hình chữ nhật trên cánh cửa nói.
Qua vài giây, con rùa liền ngự không tiến tới bên cạnh cơ quan trên cánh cửa.
Hai chi trước ở trước mặt cơ quan điểm điểm, một lúc sau đột nhiên một màu đỏ chói lòa chiếu xuống người con rùa, kèm theo âm thanh.
“Vượt ải không thành công! Còn hai lần cơ hội.”
Khóe mắt Nhất Vô Niệm hơi giật giật.
Tâm tình của con rùa lúc này có thể hiểu được.
(っಠ‿ಠ)っ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...