Khương Dương vội vàng lắc đầu, xua tay phủ nhận: “Làm sao có thể, ta chỉ là một tên đệ tử ngoại môn tầm thường bên trong Huyền Đan Tông mà thôi.”
“Vậy, tại sao ngươi lại hiểu rõ Trấn U Minh như vậy?” Nhất Vô Niệm tò mò lên tiếng hỏi Khương Dương vấn đề này.
Dường như Khương Dương cũng đoán trước được hắn sẽ hỏi như vậy, y trầm ngâm mấy giây rồi mới mở miệng giải thích:
“Như ta vừa nói, ta vốn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn của Huyền Đan Tông.
Bởi vì thiên phú tu luyện không cao, tu hành tại Huyền Đna Tông hơn hai mươi năm cũng mới bước vào Luyện Khí Kỳ tầng 5.
Đối việc này, ta cũng chỉ biết bất đắc dĩ chấp nhận số phận.
Thế nhưng có một ngày, trong lòng có chút buồn đi ngang qua một khu vực đột nhiên có một đạo âm thanh vang vọng trong đầu.
Ban đầu, ta cũng chỉ cho rằng bản thân tuyệt vọng quá nên sinh ra ảo giác, nhưng không, âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng, dù muốn hay không thì nó vẫn cứ vang vọng bên trong trí óc của tam dường như chỉ cần ta không chấp nhận thì chắc chắn không buông tha.
Đối phương nói, chỉ cần làm theo những gì hắn nói thì sẽ truyền thụ cho ta một môn công pháp mạnh mẽ, có thể giúp ta đột phá cái gọi là rào cản linh căn thiên phú, giúp ta đột phá những cảnh giới cao hơn.
Mặc dù ta xác định được đối phương đúng là không phải ảo giác thế nhưng cũng không hề tin tưởng lời nói của hắn, bất quá đối phương ngay không nói một lời liền truyền thụ cho ta một cuốn công pháp đỉnh cấp.
Được một kẻ lạ mặt truyền thụ công pháp ta cũng đâu dám lập tức tu luyện, nhưng một thời gian tu vi vẫn chậm chạp không có đột phá, cuối cùng đánh cược vào môn công pháp bí ẩn kia.
Điều đáng ngạc nhiên, sau khi ta nhập môn công pháp kia tu vi liền tăng trưởng nhanh chóng.
Trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của ta liền từ Luyện Khí Kỳ tầng 5 tăng tới Trúc Cơ Kỳ, môn pháp quyết này đã dẫn dắt ta đi vào một con đường khác biệt hoàn toàn với trước đó.
Sắc mặt của Nhất Vô Niệm có chút đen, hắn hít một hơi nghiêm túc nhìn Khương Dương nói: “Ngươi đang tính kể chuyện đến hết ngày sao, ta muốn nghe những lời hữu ích chứ không phải mấy lời sáo rỗng như vậy.
Nếu ngươi còn làm nhảm mấy lời như vậy, đừng có trách ta không khách sáo.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Khương Dương nuốt nước bọt một cái, vội vàng thu hồi mấy câu định nói tiếp.
Đối với lời nói nhẹ nhàng của Nhất Vô Niệm, y vẫn rất kinh sợ.
Người trước mắt nhìn rất hòa ái, nhẹ nhàng thế nhưng y biết đối phương có bao nhiêu quyết đoán, một lời không hợp liền đánh cho y hộc máu.
Lúc này, y mới nói ra mục đích của mình:
“Nếu, nếu như ngươi có thể tha cho ta một mạng.
Ta sẽ truyền thụ cho ngươi môn công pháp này, đảm bảo giúp ngươi đột phá không có một chướng ngại.”
Nghĩ tới điều gì, y tiếp tục bổ sung: “Ngươi vẫn còn lăn tăn vấn đề pháp quyết sao? Tu sĩ chúng ta không phải đều có một mục đích, đó chính là hướng tới những cảnh giới cao hơn, nhìn được thiên địa xa hơn ư.
Vậy tại sao phải bó hẹp suy nghĩ trong một phạm vi, công pháp tà ác thì sao chứ? Chỉ cần có thể nâng cao được thực lực, nhưng thứ khác không quan trọng!”
Khương Dương nói ra mấy lời này chủ yếu sợ Nhất Vô Niệm cảm thấy môn pháp quyết trong tay y quá tà ác, bởi vậy y dường như đã tóm gọn những lợi ích của môn pháp quyết “Hấp Huyết Ma Quyết”.
Với hi vọng có thể để Nhất Vô Niệm nhìn ra những điểm có lợi, bị “Hấp Huyết Ma Quyết” hấp dẫn, mê hoặc.
Như vậy xác suất sống sót của y liền cao hơn một phần.
“Ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?”
Nhất Vô Niệm bình tĩnh lên tiếng hỏi Khương Dương.
“Không… như vậy, vẫn chưa đủ sao?” Khương Dương nghe lời của đối phương, trong lòng cũng có chút căng thẳng, y không biết được đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Đây mới là chuyện để cho Khương Dương không biết phải đối phó như nào…
Dường như cũng cảm nhận được tâm tình của Khương Dương, hắn khẽ cười, nói: “Đừng sợ, chỉ cần ngươi trả lời một câu hỏi của ta.
Ta có thể xem xét buông tha cho ngươi.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Được, ngươi mau hỏi đi.” Nghe được lời của hắn, Khương Dương không khỏi mừng rỡ.
“Thời điểm ngươi gặp kẻ kia là vào khoảng thời gian nào, hiện tại ngươi còn liên lạc được với kẻ đó không? Và câu hỏi cuối cùng, ngươi đã giết hại bao nhiêu đồng môn đệ tử rồi?” Nhất Vô Niệm một hơi hỏi đối phương ba câu.
Khương Dương hơi nhíu mày nhưng rất nhanh làm ra quyết định, y hít một hơi thật sâu nói: “Chuyện này, ta có thể nói cho người biết.
Thật ra đối phương vấn luôn… ở… trong người… ta….”
Đang nói chuyện đột nhiên âm thanh của Khương Dương có chút ngập ngừng, đứt quãng dường như y đang bị một lực lượng nào đó bóp nghẹt thở.
Hành động kỳ lạ của đối phương lập tức bị Nhất Vô Niệm cảnh giác, hắn nhìn trạng thái của Khương Dương có chút nhăn mày, kết hợp với lời nói của y nhất thời hai mắt trừng to.
Gần như trong chớp mắt thân ảnh của hắn đã lùi lại phía sau mấy chục mét, vội vàng giữ một đoạn khoảng cách với Khương Dương.
“Khặc khặc… tiểu tử phản ứng không tệ, vậy mà phát hiện ra được bản tôn.
Bất quá, ngươi cho rằng như thế thì có thể chạy được sao, ta cũng đã sớm chán ngấy bộ thân thể này rồi, có lẽ đã đến lúc thay một bộ thân thể mới.
Khà… khà.”
Một âm thanh u âm xuất hiện ngay sau khi Nhất Vô Niệm lùi lại, đặc biệt chỗ đứng trước đó của hắn từ bên dưới mặt sàn bốc lên một đoàn hắc khí, rất nhanh liền ăn mòn mảnh khu vực đó.
Nhất Vô Niệm nhìn thoáng qua chỗ bản thân vừa đứng, cảnh tượng quỷ dị như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải, hắn quay qua chỗ Khương Dương đang đứng chỉ thấy cả người của y đang tỏa ra hắc khí nhàn nhạt.
Bất quá, hiện tại hắn cũng đã rõ ràng một chuyện.
Linh hồn của đối phương chỉ sợ đã bị thứ đồ vật tồn tại bên trong cơ thể của y cắn nuốt không còn một mảnh.
Nhất Vô Niệm cảm nhận một chút khí tức trên cơ thể của đối phương, chỉ thấy tu vi của y đang không ngừng tăng mạnh, trong chớp mắt đã vượt qua Kim Đan Kỳ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh và vẫn còn chưa có dấu hiệu tồn tại.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sắc mặt của Nhất Vô Niệm từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, trong lòng của hắn vô cùng chấn kinh.
Đối phương có vẻ đã vượt qua khả năng phạm vi kiểm soát của hắn, xem ra bản thân vẫn có chút khinh thường thủ đoạn của đối phương.
Cũng không trách được hắn, hắn cũng không nghĩ tới bên trong cơ thể Khương Dương lại cất giấu một tồn tại như vậy.
Thế nhưng cũng may bản thân đã chuẩn bị…
Hắc khí bao phủ cơ thể Khương Dương tản đi, một hình thái khác thường xuất hiện trong tầm mắt của Nhất Vô Niệm.
“Đây là… sinh vật bên trong Minh giới sao?”
Khương Dương đã biến mất, thay vào đó là một sinh vật kỳ dị khác.
Trên đầu của đối phương mọc ra hai cái sừng nhỏ, đôi mắt màu đỏ như máu, cả khuôn mặt gần như biến dạng trở thành một cái mặt nạ màu đỏ kỳ dị, đặc biệt lộ ra hàm răng như dã thú, mái tóc cũng được vuốt ngược ra sau lưng lưng trải dài xuống tận hông.
Chưa hết, tay phải của nó được bao phủ bởi một lớp vảy màu đen vàng cứng rắn, trên vai còn mọc ra lưỡi hái sắc bén.
Bên tay trái của đối phương không còn cầm kiếm mà thay vào đố là một thanh đại phủ thương tỏa ra huyết khí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...