Nhất Vô Niệm thu hồi suy nghĩ, lần này ra ngoài cũng không hẳn không thu hoạch được gì, cũng không gặp nguy hiểm.
Bất quá dù vậy, trong lòng của hắn vẫn không quá ưu thích bây giờ thường xuyên ra ngoài, như vậy ảnh hưởng không nhỏ tới vấn đề tu hành của hắn.
Nhìn về phía Nam Phương Trường Sinh, hắn không khỏi lắc đầu.
Mà kể ra, con rùa chết bầm này có thể gia nhập Huyền Đan Tông cũng phải trả một cái giá tương đối đắt, không những phải dùng “đại đạo thề” mà còn phải dùng một giọt tinh huyết làm lệnh bài, cái lệnh bài này hơi khác với các đệ tử khác.
Lệnh bài này cũng tương đương đặt Nam Phương Trường Sinh vào nguy hiểm, nhưng đây cũng chỉ là trong giai đoạn thử thách, vượt qua tông môn sẽ trả lại cho nó tia tinh huyết này.
Hiện tại, với tư cách của nó cũng tương đương với đệ tử ngoại môn, cả ngày đều lóc nhóc bám đuôi Nhất Vô Niệm.
Bởi vậy, nó cũng coi như nửa cái đệ tử của Trấn U Minh.
Bình thường mà nói, Trấn U Minh sẽ không cho ngoại nhân đi vào bất quá Nam Phương Trường Sinh có chút đặc thù, hắn cũng chỉ nghe sư tôn nói, con rùa chết bầm này có chút liên quan tới Huyền Đan Tông.
Chính vì vậy nó dường như có một chút đặc quyền khác thường, cũng không có ai ngăn cản nó đi vào Trấn U Minh.
Nhất Vô Niệm cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn hiểu, nếu việc này có thể nói chắc chắn sư tôn sẽ không giấu hắn.
Thế cho nên, từ đầu tới cuối hắn cũng không hỏi chuyện này.
Nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn như vậy, trong đầu Nhất Vô Niệm hiện ra thân ảnh Dương Cơ Nguyệt.
Nghe con rùa nhỏ nói, nàng dường như có chút việc phải ra ngoài.
Nghĩ tới tính tính nàng, hắn không khỏi lắc đầu.
Kể cũng lạ, hắn trở về tông môn cũng được một tháng ban đầu Dương Cơ Nguyệt còn đến làm phiền vài ngày, bất quá sau đó liền mất hút.
Nhất Vô Niệm không phải tưởng niệm nàng, chẳng qua thường ngày luôn bị nàng làm phiền đột nhiên không thấy đối phương đâu, kể ra trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
Bất quá đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, hắn rất nhanh bỏ qua một bên.
“Ngươi không ăn sao, vậy để ta ăn hết.” Nam Phương Trường Sinh nhìn Nhất Vô Niệm, thấy hắn đang ngẩn ngơ thì lên tiếng nói, nó không chờ Nhất Vô Niệm đáp liền tự cho rằng như vậy, trong ánh nhìn của Nhất Vô Niệm nó liền nhanh chóng xử lý hết bàn mỹ vị trước mặt.
“Ta trở về trước.” Nhất Vô Niệm đứng dậy, cũng không có ý định chờ đợi Nam Phương Trường Sinh cất bước ra khỏi Thủy Tiên Cốc.
Khi sắp đi ra khỏi Thủy Tiên Cốc hắn nhận ra hai thân ảnh khá quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ, “Đây chẳng phải là hai người kia sao, hình như được gọi là La Lục, Âu Thương Cơ.
Bất quá, lần này hình như hai người này rất nghiêm túc cảm ngộ thiên địa không có buôn chuyện, việc này làm cho hắn có chút tiếc nuối.”
Thời gian cũng không còn sớm, Huyền Đan Tông cũng bắt đầu chìm vào màn đêm tối.
Nhất Vô Niệm cũng không vội vã trở về mà cất từng bước nhẹ nhàng hướng phía Trấn U Minh, khi hắn đi qua một sơn mạch đột nhiên cảm nhận được điều gì, đột nhiên thân hình biến mất.
Hắn xuất hiện trên một gốc cây cổ thụ không xa, ánh mắt đen nhánh tựa như chứa đựng hai đạo tinh mang, phảng phất xuyên thấu bóng tối.
Chỉ thấy chớp nhoáng một cái, một thân hình màu đen xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng, thân ảnh này xuất hiện rất nhẹ nhàng, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ màu đen che khuất nửa khuôn mặt.
Người này quan sát động tĩnh xung quanh một chút, đột nhiên y phát hiện ra điều gì nhảy qua một bên.
Qua vài giây, một nhóm đệ tử ngoại môn đi qua nơi đây.
Dường như đám người này không phát hiện ra sự hiện diện của người kia, cũng như Nhất Vô Niệm.
Bởi vì có chút xa cho nên Nhất Vô Niệm cũng không cảm nhận rõ được tu vi của đối phương, bất quá hắn cho rằng, đối phương cũng không quá mạnh.
Nhìn đối phương có chút kỳ lạ trong lòng Nhất Vô Niệm hiện lên hai chữ, “Nội gián?”.
Sau khi mấy người đệ tử ngoại môn rời đi, chỉ thấy bóng đen kia lấy ra một bình ngọc đổ ra một viên đan dược đem bỏ vào miệng, sau đó niệm pháp chỉ thấy khuôn mặt của y thay đổi.
Nhất Vô Niệm nhìn đối phương trong lòng có chút kinh ngạc, hắn vậy mà không phát hiện ra tướng mạo thật sự của đối phương.
Viên đan dược kia phẩm chất có chút cao.
Mà tướng mạo của đối phương hoàn toàn giống một vị đệ tử ngoại môn vừa đi ra, xem ra y muốn lợi dụng thân phận của đệ tử kia, cộng thêm thuật đổi tướng mạo của đối phương có chút cao minh.
Nếu như hắn không phát hiện ra, chỉ sợ cũng chỉ có các vị tu sĩ Nguyên Anh mới nhìn ra được.
Thế nhưng tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn đều là chức vụ cao, không phải muốn gặp là sẽ gặp được.
Đối phương dám đột nhập chứng tỏ đã nắm giữ tin tình báo vô cùng chuẩn xác, cũng đã có chuẩn bị từ trước.
Giờ phút này, quả thật Nhất Vô Niệm có chút tò mò mục đích của đối phương.
Suy nghĩ một chút, hắn từ nhẫn trữ vật cầm ra một con bạch hạc bằng giấy, sau vài lần niệm pháp liền thả nó bay đi.
Mà phía bên dưới kẻ kia cũng đã rời đi rồi.
Nhất Vô Niệm lợi dụng Thiết Bố Sam lướt đi như một cơn gió, cơn gió vô hình, vô thức đuổi theo người thần bí kia.
Không bao lâu, hắn theo chân đối phương đến một nơi bên trong tông môn, đây hình như nơi dành cho đệ tử tạp dịch tu luyện.
Nhất Vô Niệm hiếu kỳ đối phương định làm gì, hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.
Rất nhanh kẻ này liền quang minh chính đại đi khu vực ở của đệ tử tạp dịch, sau đó lập tức đánh ra một thuật pháp bao phủ toàn bộ các phòng tạp dịch ở đây.
Đợi một phút, đối phương mới bước vào một phòng tạp dịch trong đó.
Nhất Vô Niệm âm thầm tiến đến gần, liền nghe thấy một âm thanh khá nhỏ nhưng thính giác của hắn mạnh cỡ nào, mỗi một câu mà đối phương nói hắn đều nghe không sót một câu nào.
“Tiểu tử, ngươi muốn trách thì cũng chỉ có thể oán trách cao tầng tông môn các người mà thôi.
Nếu không phải bọn chúng dạo này kiểm soát đệ tử ngoại môn quá khắt khe, ta cũng sẽ không nhớ thương nhóm đệ tử tạp dịch các ngươi.”
Ngươi rất vinh dự trở thành một chất dinh dưỡng cho Hấp Huyết Ma Quyết của ta.
Nơi đây cũng rất thuận tiện, khu tạp dịch này có chút vắng vẻ, dù có một chút động tĩnh cũng không bị ai phát giác, đợi ta đắc thủ, lập tức liền rời khỏi đây.
Đợi ngày mai, cho dù đệ tử tuần tra của Huyền Đan Tông phát hiện ra nơi đây dị thường đi chăng nữa, ta cũng đã sớm che giấu ổn thỏa.”
Đối phương dường như không phát hiện ra Nhất Vô Niệm đã ở bên ngoài, ở bên trong phòng đắc ý với kế hoạch của bản thân, bởi vậy mà không chút lo lắng cười nhẹ, lẩm bẩm.
Mà lúc này, bên ngoài phòng, Nhất Vô Niệm rất bình tĩnh lắng nghe đối phương lẩm bẩm, nghe được nội dung của câu chuyện, trên mặt không khỏi nhíu mày.
Từ lời nói của đối phương, hắn đã có thể khẳng định người này thuộc về tà tu.
Ban đầu, hắn còn cho rằng đối phương là người của ma đạo được cử vào đây với mục đích nào đó, nhưng qua lời nói cùng hành động của kẻ này, hắn liền biết bản thân đã đoán sai.
Người này mặc dù cũng được coi là bên ma đạo nhưng càng nên gọi là tà tu thì đúng hơn, đối phương mục đích cũng dễ hiểu, chẳng qua là muốn dùng các đệ tử tạp dịch ở đây làm chất dinh dưỡng cho bản thân.
Bỗng, tên tà tu kia bước chân ra bên ngoài.
Khoảnh khắc này, Nhất Vô Niệm cùng tên tà tu mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Ngay khi nhìn thấy bên ngoài có người khác, tên tà tu lập tức chút hoảng sợ, cả người đều choáng váng, y sửng sốt tại chỗ, chưa kịp phản ứng tình hình.
“Vị huynh đệ này, ngươi đã ăn gì chưa?”
Vẻ mặt Nhất Vô Niệm bình tĩnh nhìn đối phương, còn không quên phất tay chào hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...