Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học


Diêm Hàn nói xong hai câu kia, xung quanh vang lên một mảnh hút khí, nếu phun tào có thể làm thành làn đạn, giờ phút này người nhìn Diêm Hàn đã không hẹn mà bị làn đạn mịt mù làm cho ngu người!
Nghe được đáp án, hai người đàn ông nhìn nhau, nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của Diêm Hàn, chỉ để lại phương thức liên hệ liền rời đi, cũng không dây dưa.
Hai người rời đi, Lâm Kiến Lộc cũng không đứng lại lâu, người vừa đi Diêm Hàn là người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó như không có việc gì mà tiếp tục lau sàn.
Mặt sàn được cậu cọ sạch bị người dẫm phải cũng không có dơ, nhiệm vụ của cậu chỉ còn lại mấy chỗ còn bẩn chưa cọ sạch.
Ôn Giác Vinh chạy lon ton tới hỗ trợ cho cậu.
Cậu ta nhìn Diêm Hàn ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc lau sàn cảm thấy vô cùng hiếm lạ, vô cùng đối lập với đám có cái sàn nhà cũng quét không xong ban nãy, Ôn Giác Vinh nhịn không được mà hỏi.
"Anh Nhan, anh thật sự không định đi sao?"
"Không định."
"Anh Nhan, anh nhiệt tình yêu thương học tập vậy hả?"
"Cần thiết mà." Diêm Hàn dõng dạc.
Ôn Giác Vinh dùng ánh mắt sùng kính mà nhìn cậu một cái, ở góc nhìn của cậu ta thích học hành cũng không có gì, nhưng người vì tình yêu sự nghiệp mà có thể kiên định như vậy rất đáng để lau mắt nhìn!
Cậu ta lại nghĩ tới cái gì, lại nói "Vừa rồi em sợ muốn chết, đừng trách em không nhắc nhở anh, loại người như Vu Tĩnh anh ít chọc thôi, nghe nói cô của nó là giáo viên hậu cần trường mình, dù có nháo lớn nó cũng không sao, nhưng chúng ta thì có sao đấy, còn có chị Du nữa..."
Tần Tư Du cũng ngồi xổm lau sàn nhà ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
"Chị Du cậu cũng cứng quá rồi, Vu Tĩnh nó không tìm cậu gây phiền phức chứ?"
Ôn Giác Vinh tuy nhát gan, có lẽ vĩnh viễn cũng không dám đắc tội người như Vu Tĩnh, nhưng giờ này phút này cậu ta thực lòng vì bọn Diêm Hàn mà lo lắng.
"Kia cũng hết cách mà." Tần Tư Du nhún vai, thoạt nhìn một bộ không sao cả, biểu tình cùng ánh mắt lại bán đứng nhỏ.
Nhất thời nhiệt huyết thì nhiệt huyết, chuyện đến bây giờ nếu muốn nhỏ lần nữa lựa chọn nhỏ cũng không hối hận.
Nhưng quay đầu nói không sợ trả đũa đó là không có khả năng.
Tùy ý để sợ hãi tràn ngập dưới đáy lòng, Tần Tư Du tận lực khiến cho mình trông không lo lắng hãi hùng như vậy.
Chuyện này nhỏ làm không sai, nhỏ nỗ lực nói với bản thân.
Lúc bọn họ nói chuyện Diêm Hàn ngồi xổm bên cạnh cọ sàn, không tham gia nói chuyện, chỉ ngẩng đầu mà nhìn Tần Tư Du một cái, khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.
Cọ xong anh Diêm cũng không nhàn rỗi, đem bục giảng không ai muốn động cọ đến bóng lưỡng như mới.
Chờ đến nghỉ trưa tổng vệ sinh kết thúc, dựa trên chỗ tích cực lao động cùng trình độ sạch sẽ của phòng học, Diêm Hàn ở cột "Lao" thu được 23 điểm, "Đức" cũng được 2 điểm.
Chỉnh thể mà nói là thu hoạch không ít!
Nếu loại tổng vệ sinh như vậy lại đến vài lần, mục "Lao" này còn không phải full điểm sao?!
Diêm Hàn hưng phấn cũng không có chậm trễ, đợt lao động này vừa kết thúc, liền đến thời gian học đến chết đi sống lại.

Thứ năm thứ sáu tuần này phải tiến hành kiểm tra xếp lớp, chỗ tốt vẫn là tiết bơi lội chiều thứ năm mà Diêm Hàn luôn sợ hãi bởi vì kiểm tra nên được nghỉ, cậu không cần mang thứ miếng dán ngực kia.
Chỗ hỏng chính là thời gian học bài còn lại quá ít.
Tuy rằng đã chuẩn bị được hơn một tuần, nhưng Diêm Hàn người chưa kiểm tra thì sáng láng muôn màu, thành tích kiểm tra cũng chưa bao giờ có kinh hỉ vẫn cảm thấy trong lòng bất an.
Hai ngày sau chính là thời gian vùi đầu khổ học.
Chuyện tổng vệ sinh khiến Tần Tư Du quen với cậu, thấy Diêm Hàn nỗ lực học tập như vậy, nhỏ cùng bạn cùng phòng vừa tan học liền chạy tới nghiên cứu bài tập với Diêm Hàn.
Tần Tư Du đương nhiên là muốn rời khỏi lớp mười bảy, đi đến lớp càng tốt hơn, nhưng trước kia nhỏ cảm thấy phương pháp học tập của mình không đúng, không cần biết nỗ lực dụng công đọc sách đến bao nhiêu, thành tích thi lần nào cũng không tăng được.
Sau khi tiếp xúc với Diêm Hàn, nhỏ mới phát hiện không phải phương pháp học có vấn đề, mà là do nhỏ không đủ dụng công.
Bạn học Nhan Hàm có thể mỗi tiết đều nghiêm túc nghe giảng, tan tiết xong vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích làm bài tập.
Còn nhỏ vẫn thích đi lòng vòng trong lớp, tan tiết cũng nhịn không được mà tám đông tám tây với bạn cùng phòng mình.
Bạn học Nhan Hàm giữa trưa mỗi ngày cơm nước xong xuôi, đều sẽ nhanh chóng trở về học tập, lại biết nắm bắt thời gian mà làm giấc ngủ trưa.
Mà khoảng thời gian giữa trưa này từ lâu nhỏ đã không tận dụng triệt để.
Tuy nói chơi, nhưng chơi cũng không đúng.

Rất rõ ràng là nhỏ đem phần lớn thời gian dùng để lo âu cùng với phủ định bản thân, những hành động như tán gẫu với bạn cùng phòng đều bị nhỏ dùng làm phương pháp hóa giải áp lực.
Nói trắng ra, đều do bản thân nhỏ để loại cảm xúc lo âu này tùy ý lan tràn, còn không biết toàn lực ứng phó.
Mà hiện tại có người làm gương, nhỏ bắt đầu làm giống đối phương, toàn lực đặt mục tiêu lên tri thức, mà không phải là thành tích hay lớp học.
Ở chung hai ngày, Tần Tư Du bất tri bất giác mà trở nên sùng bái Diêm Hàn, giống hệt Ôn Giác Vinh.
Đồng thời còn đùa giỡn mà kêu cậu là anh Nhan.
Hầu Tử cũng đi theo bọn họ ồn ào, mỗi ngày đều học bộ dáng của Ôn Giác Vinh, anh Nhan anh Nhan kêu mãi.
Thậm chí Ôn Giác Vinh lúc cãi cọ với bọn họ còn nghiên cứu ra một cái "bang phái", tạm thời chưa lấy được tên nào đủ cuồng bá khốc huyễn, nên tạm gọi là "Nhan bang".
...!Còn Diêm bang nữa chứ.
Diêm Hàn yên lặng đỡ trán.
Trước kia không nghe người khát kêu cậu là anh Diêm còn cảm thấy khó chịu.
Bây giờ tại sao cứ nghe thấy bọn Ôn Giác Vinh kêu là cậu thấy ớn cả người.
Bất quá thời gian còn dư càng ngày càng ít, anh Diêm đừng nói tới quản bọn họ, ngay cả làm việc nghỉ ngơi chăm sóc da của cậu còn chưa rảnh mà lo.
Không cần biết Tiểu Ngũ thúc giục làm sao phê bình thế nào, đại ca cũng lù lù bất động, mỗi tối đều phải nghe Ngũ kinh đến nữa đêm mới ngủ.

—— Nếu Tiểu Ngũ là cây búa thật, chắc mình đã sớm bị đập hỏng.
Này quả thật là cược mạng mà!
Nhỡ mà mặt mọc mụn, chắc mình phải game over.
Trên thực tế, Diêm Hàn là đang đánh cược, đánh cược chính mình đầu sắt mạng đá, hai ngày không xuất hiện tổn thương xác thịt.
Dù vậy, mỗi đêm tan tiết tự học tối là 9 giờ rưỡi, dùng tốc độ nhanh nhất về đến ký túc xá đã hơn 10 giờ, thời gian học tập của Diêm Hàn rất dài, nhưng thời gian livestream thì không dài lắm.
Cũng may có một ít con dân đảng học tập đêm khuya sẽ xem livestream của cậu, nhiệt độ của Diêm Hàn cũng không có giảm xuống, ngược lại là mỗi ngày ổn định tăng lên.
Diêm Hàn lại lục tục mà nhận một ít thưởng, rất nhiều fan đều phản hồi rằng xem livestream học tập của cậu không chỉ giúp tăng hiệu suất, mà còn có thể bỏ đi thói quen hay động điện thoại lúc học.
—— Chỉ cần mở livestream của cậu, thấy đôi tay kia vẫn luôn viết viết tính tính, liền khỏi rời nổi mắt, càng không tắt nổi giao diện, nào còn tâm tư mà nghịch điện thoại?
Diêm Hàn cũng là vui mừng từ đáy lòng.
Không biết là ai nói, thời gian giống như cát chảy qua tay.
Lịch bay vọt qua ngày thứ tư, đã tới thứ năm, trước khi đi vào phòng thi bọn Ôn Giác Vinh còn tới tìm Diêm Hàn, như thể nhìn thấy anh Nhan là bọn họ có thêm tự tin với lực lượng vậy.
Diêm Hàn:...
"Anh Nhan muốn đi lớp nào vậy?" Trước khi kiểm tra Tần Tư Du hỏi cậu.
Vấn đề này Diêm Hàn cũng tự hỏi qua thật.
Đáp án chính là càng trước càng tốt.
Nếu cậu muốn thi đậu Đại học X, ít nhất cũng phải chen vào top 3 toàn trường mới có cơ hội.
Cũng có nghĩa mục tiêu cuối cùng của cậu chính là lớp chín giỏi nhất ban khoa học tự nhiên.
Dù sao chỉ cần có thể ổn định cắm rễ ở lớp chín, lúc thi đại học chỉ cần phát huy bình thường đã có thể vào những trường không tồi.
Bất quá bản thân có mấy phần cân lượng cậu vẫn rõ.
Hiện tại Diêm Hàn cũng không yêu cầu bản thân quá cao, chỉ cần có thể rời khỏi mấy lớp tiếng xấu vang xa ở phía sau, đến lớp mười bốn là đủ rồi.
"Vậy em cũng đi lớp mười bốn!" Tần Tư Du siết tay.
"Em cũng đi!" Ôn Giác Vinh còn thề son sắt hơn cả nhỏ.
Tiếp theo chính là đạp tay cổ vũ đối phương "Cố lên cố lên!"
Diêm Hàn "..."
Lúc chân chính bắt đầu kiểm tra cậu cũng không thấy hồi hộp.

Có lẽ là do môn đầu tiên là Ngữ Văn, ngoại trừ những bài thơ cổ cùng văn bản yêu cầu học thuộc cùng các điểm tri thức, thì phân tích viết văn các loại Diêm Hàn hoàn toàn dựa vào ý trời cùng vận khí của bản thân, hồi hộp chả có tác dụng gì.
Đương nhiên là anh Diêm vẫn tự mình phân tích, mấy thứ này kỳ thật cũng có liên quan đến tố chất tâm lý.
Dù sao cũng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, tuy cậu rất để ý lần kiểm tra này, nhưng sẽ không để ý đến trình độ khiến bản thân phải khẩn trương.
Xã hội đôi khi còn tàn khốc hơn phòng thi nhiều, Diêm Hàn đã sớm quen với hình thức tàn khốc này rồi.
Gió êm biển lặng mà kiểm tra xong Số Học, tới chiều thứ sáu chỉ cần kiểm tra mỗi môn Sinh Học.
Ngày mai chính là cuối tuần, trường học cho một vài khối xả hơi, kiểm tra xong môn này nghe thấy tiếng chuông là có thể trực tiếp tan học, không có tiết tự học buổi tối.
Rất nhiều người cảm thấy trái tim xanh rờn, đặc biệt là mấy đồng chí kiểm tra không mấy tươi đẹp nên sớm từ bỏ trị liệu, hoặc là căn bản không thèm để ý thành tích, kiểm tra môn cuối như có kim chích dưới mông, căn bản là ngồi không yên.
Trạng thái Diêm Hàn còn tốt, trước giờ kiểm tra lâm thời ôm chân Phật sửa sang lại tri thức, cùng với học bằng cách nhớ lại lần nữa đã phát huy tác dụng, cậu vô cùng thông thuận mà trả lời được câu hỏi môn này.
Trả lời xong Diêm Hàn cũng không vội vã nộp bài, mà là tinh tế kiểm tra lại một lần các đáp án trên bài thi.
Không mong đúng hết, chỉ mong không sai ngu.
Phòng thi có không ít học sinh ngồi không yên ồn ào muốn nộp bài, bất quá giám thị của bọn họ chính là giáo viên dạy Sinh của lớp —— một cô giáo nghiêm cẩn, không cho phép bất cứ ai nộp bài sớm.
Những người khác đều viết không nổi nữa, chỉ có Diêm Hàn là còn ngồi được.
Cậu không chú ý tới hoàn cảnh bên ngoài, mà là suy nghĩ cẩn thận hai câu không chắc chắn lắm, cuối cùng sắp hết thời gian thì xác định đáp án, lúc này mới bình bình ổn ổn mà nộp bài lên.
Phòng thi hiếm có ai an tĩnh như cậu, giáo viên Sinh Học mấy ngày nay đã sớm chú ý đến, dù sao học sinh tích cực như cậu trong cái lớp này chỉ chiếm số ít.
Lúc này giáo viên Sinh Học cầm bài thi của cậu tới nhìn nhìn, đục lỗ đáp án nhìn một chút thì thấy đáp án đều đúng hết, loại tình huống này không thường thấy ở các lớp kém như lớp mười bảy.
Bà vừa lòng mà gật gật đầu với Diêm Hàn, nhận lấy bài thi.
Sau khi nộp bài xong, giáo viên cầm tệp bài thi rời đi, học sinh tự động đẩy bàn ghế về vị trí cũ, chủ nhiệm lớp rất nhanh đã quay về.
Đầu tiên là dặn dò một phen, cuối tuần không được mê chơi nhớ phải làm bài tập, sau đó dưới tiếng oán than dậy trời dậy đất mà để lại hai trang bài tập, chuông tan học khó khăn lắm mới vang lên, học sinh trong lớp như ngựa hoang thoát cương, hoan hồ ôm cặp chạy ra bên ngoài.
Mùa xuân ban ngày không dài, 5 giờ chiều bên ngoài đã tối đen.
"Tạm biệt anh Nhan nha!" Ôn Giác Vinh tạm biệt với cậu xong, giống những người khác mà gấp gáp xách cặp lao ra khỏi phòng học.
Diêm Hàn thì không vội, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, dù sao cậu về ký túc xá vẫn là học tập, không có chuyện gì khác để mà làm.
Mặc cho người trong lớp chạy quang quác, Diêm Hàn vẫn không chút hoang mang mà thu dọn sách vở.
Khu dạy học năm nhất cuối tuần sẽ bị khóa, nếu để quên đồ thì không tiện quay lại lấy, ví dụ như mấy thứ tập vở bài tập cuối tuần phải làm chẳng hạn, Diêm Hàn vẫn là cẩn thận mà kiểm tra từng món một, xác định không bỏ sót cái gì mới nâng chân đi về.
Cũng vừa vặn, cậu vừa mới ra khỏi cửa phòng học, đang muốn đi đến thang lầu, liền gặp Ôn Giác Vinh cõng cái cặp sạch, hổn hà hổn hển chạy trở về.
Lúc thấy được cậu Ôn Giác Vinh sáng cả mắt, vẫy vẫy cánh tay mập mạp với cậu rồi hô "Không hay rồi anh Nhan! Vu Tĩnh, Vu Tĩnh dẫn người đi đánh bọn chị Du rồi!"
Cùng lúc đó, đồng dạng là thi xong dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Ngụy Ninh Hâm ngẫu nhiên nghe người nói Vu Tĩnh tìm một đám ngoài trường, định tan học đi gây sự.
Cậu ta và Vu Tĩnh một người là đại ca năm nhất, một người là đại tỷ năm nhất, đều là du côn du đồ, bình thường hình thức ở chung cũng có chút giống huynh đệ, có "hoạt động" gì cũng là hai người làm chung.
Nhưng lần này Vu Tĩnh tìm người cậu ta lại không biết.
"Chuyện gì xảy ra rồi?" Tuy rằng tò mò, nhưng ngữ khí Ngụy Ninh Hâm vẫn lười biếng như cũ, hỏi đàn em của mình "Ai đắc tội chị Tĩnh? Nó muốn tìm ai gây phiền?"
Đàn em bị cậu ta chụp lại cứng đờ cả người.

Ngụy Ninh Hâm vừa thấy phản ứng của cậu ta là biết ngay cậu ta có chuyện.
Không khỏi cảm thấy tò mò, tại sao mình không biết?
Ngụy Ninh Hâm không phải người tính tình tốt, cậu ta đã hỏi đàn em kia không dám không nói.
Đành phải nói đúng sự thật "Là...!Nhan Hàm lớp mười bảy, không phải chị Tĩnh hồi trước sống thoải mái với nhỏ lắm sao, miếng tức đó nó còn chưa phun ra được..."
"..."
Vừa nghe cái tên này trong đầu Ngụy Ninh Hâm dần dần hiện ra khuôn mặt tươi đẹp tự tin phóng khoáng, mày thoáng nhíu lại.
"Tao nghe nói cậu ấy chỉ muốn học thôi mà, Vu Tĩnh gây sự với cậu ấy làm gì?"
"Ai mà biết được." Đàn em liếc sắc mặt của cậu ta mà nói.
"Sao có chút chuyện này cũng giấu tao? Nó bệnh à? Bụng càng ngày càng nhỏ nhen, y như ruột gà!"
"Này...!có thật." Đàn em nói.
Ngoại trừ hùa theo Ngụy Ninh Hâm, cậu ta cũng cảm thấy Vu Tĩnh làm việc này có chút quá đáng.
Trước kia giới hạn giữa muốn học tập với không muốn học tập rất rành rọt, sẽ không quấy rầy lẫn nhau.
Nhưng gần đây đám chị Tĩnh cùng lũ con gái lớp mười bảy ban không hiểu vì sao lại theo dõi Nhan Hàm kia, thật là, người ta học sinh thành thành thật thật chỉ muốn học tập, bọn nó lại muốn đi gây chuyện...!Nói trắng ra còn không phải vì người ta lớn lên đẹp sao? Ghen ghét như vậy cũng đáng sợ thật.
Càng buồn cười chính là vì buổi tối hôm nay, Vu Tĩnh còn phong tỏa tin tức, không nói cho lão đại của bọn họ.
Rốt cuộc là nó kiêng kị mỹ mạo Nhan Hàm tới bao nhiêu chứ! Cho rằng lão đại sẽ bao che cho nhỏ sao? Đừng có quên, vụ bị ăn mất hai quả bóng lão đại còn canh cánh trong lòng đây!
Bên cạnh Ngụy Ninh Hâm không còn đàn em nào để ý mình nữa, cậu ta hơi suy nghĩ một chút, liền ném cặp trong tay cho đàn em kia, nói "Không được, tao phải đi xem xem."
"Hả?" Đàn em ngốc luôn.
"Mày không biết, Nhan Hàm kia không có giống người bình thường, tao cứ thấy sẽ có chuyện."
Ngụy Ninh Hâm nói, lấy áo khoác rồi chạy ra bên ngoài.
Ở đằng sau, đàn em của cậu ta còn đang trong trạng thái nhập thần quá độ.
Mới vừa xuống lầu, Ngụy Ninh Hâm liền thấy một dáng người yểu điệu quen thuộc.
Thân mang một bộ váy nhung phong cách Anh sang quý, một đầu xỏa tung buông dài.

Cung Ngọc Tuyết đẹp hơn lúc mang đồng phục bình thường rất nhiều.
"Cậu tới đây làm gì?" Vừa thấy nữ thần của mình, Ngụy Ninh Hâm không khỏi sáng bừng cả mắt.
Chờ Ngụy Ninh Hâm đi đến trước mặt nhỏ, Cung Ngọc Tuyết hơi hơi mỉm cười với cậu ta, sau đó biểu tình hàm súc mà nói "Mình có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ, có thể cho mình ít thời gian không?"
"Chuyện gì?" Lần này đến phiên Ngụy Ninh Hâm ngốc, phải biết rằng trước nay Cung Ngọc Tuyết chưa cười với cậu ta bao giờ, đừng nói tới chủ động bắt chuyện!
Cung Ngọc Tuyết chậm rãi tới gần cậu ta, buổi tối tan học, đèn hành lang không sáng lắm.
Trong bóng tối, Ngụy Ninh Hâm không chú ý khóe môi nở nụ cười của Cung Ngọc Tuyết như thực hiện được điều gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui