Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học


Vốn chỉ muốn tiến hành cuộc thi bằng thực lực, kết quả ngay phút cuối, sắp vào top 3, ban tổ chức lại đột nhiên giở trò.
Chuyện chỉ tốn nhiều lắm một buổi trưa là xong, cố tình bọn họ muốn chia thành ba ngày để hoàn thành, hôm nay thế này ngày mai thế kia, hôm nay thi cái này ngày mai thi cái kia, còn phải chụp ảnh quảng cáo đủ kiểu, nhưng hình ảnh lúc thi đấu của bọn họ vẫn là hình cũ...
Tuy rằng cũng có người xem thật, độ nổi tiếng của cuộc thi càng ngày càng cao, thậm chí còn có một vài đài truyền hình thành phố để thời gian riêng để chiếu, nhưng từ góc độ các thí sinh mà nói thì quả thật có hơi áp bức quá đáng.
Vốn đại ca còn muốn nhanh tham gia xong rồi về trường chuyên tâm học tập, chuẩn bị cho đợt kiểm tra xếp lớp tiếp theo.
Lại bị ban tổ chức làm một màn như vậy, làm sao cũng thấy mệt.
—— Cậu còn phải kiên nhẫn làm quảng cáo cho người ta, nếu lúc hai anh chàng quản lý kia tới ngỏ lời cậu đồng ý, nói không chừng bây giờ đã nổi lắm rồi, còn cần liều sống liều chết vì mấy vạn đồng tiền đấy ư?
Liều sống liều chết còn chưa tính, cùng lắm chỉ có ba ngày thôi, coi như là học phí đường đời.
Nhưng càng đáng giận chính là điểm chuẩn của trận top 3 lại thay đổi, lúc này ngoại trừ điểm của máy nhảy, điểm của giám khảo ra còn có tổng số phiếu ba ngày cuối cùng của người xem, tổng hợp số liệu xếp hạng cho ba người.
Tiền thưởng hạng nhất là năm vạn, hạng hai lại chỉ có hai vạn, hạng ba một vạn, chênh lệch thật sự quá lớn.
Nhưng hạng nhất không phải chỉ có thực lực, mà còn phải có nhân khí, trừ cái này ra điểm của giám khảo cũng bị tăng lên đến 40% tổng điểm, mà giám khảo là ban tổ chức sắp xếp, như vậy nếu không phối hợp với bọn họ đóng quảng cáo thì khó mà lấy được điểm cao.
Sau này không thể dựa vào máy nhảy mà chiến thắng nữa, còn phải nịnh bợ giám khảo với kéo phiếu của người xem, như vậy làm cho người ta rất khó chịu.
Cho đến nay thi đấu không còn đơn thuần là thi đấu.
Rõ ràng ban tổ chức đã âm mưu từ trước, vụ mua bán này nhìn thế nào cũng giống như lên nhầm thuyền giặc.
Tuy rằng ban đầu Diêm Hàn chỉ nghĩ lấy giải ba là được, nhưng từ sau khi có kỹ năng chuyên môn âm nhạc cậu cũng dốc lòng với trận đấu hơn, mỗi cuối tuần đều sẽ giành thời gian đi luyện tập, trong lúc trả giá nỗ lực, tiêu phí thời gian cùng tâm huyết không hề kém ai, chém giết ngàn vạn người để đi lên, không lý nào từ bỏ ngay lúc này.
Cho đến đêm trước trận đấu thứ hai, lúc bị cuộc thi tra tấn đến phiền lòng Diêm Hàn còn cố ý hỏi Lâm Kiến Lộc một chút lúc cùng làm bài tập hè.
Anh Đại Lâm bác học đa tài, sách về pháp luật trong nhà hắn còn xếp kín một mặc kệ, mà theo hiểu biết của Diêm Hàn, số sách đó anh Đại Lâm đã đọc hết.
"Vậy ban tổ chức làm thế có tính là vi phạm quy định không?"
"Vi phạm quy định thì không tính là vi phạm quy định." Lâm Kiến Lộc nói "Lúc cậu ghi danh bọn họ đã ghi chú rõ hình thức thi đấu là ban tổ chức quyết định, bao gồm chuyện làm quảng cáo cũng đã có ghi trong đó."
Diêm Hàn "..."
"Thế nhưng thiếu đạo đức thì có thật."
"...!Vậy không có cách nào sao? Hai ngày này tôi phải bán sắc để đổi lấy công bằng sao?"
Trận đấu hôm qua vì cậu không chịu phối hợp với ban tổ chức đóng quảng cáo, kết quả giám khảo cho cậu điểm rất thấp.
Dù sao cũng vùi đầu khổ luyện một tháng, trình độ của mình đến đâu Diêm Hàn hiểu rõ, những người khác thi đấu cậu cũng xem, trình độ đối thủ ra sao cậu cũng nắm chắc trong tay rồi.
Nếu thật sự là do biểu hiện của mình không tốt, bị cho điểm thấp cậu cũng không nói gì, nhưng giám khảo cho cậu điểm thấp chẳng có lý do chính đáng, cũng không có công bằng, không nói Diêm Hàn không phục, mà ngay cả rất nhiều người xem cũng cảm thấy thật khó hiểu.
Ngày hôm qua cũng may tuy hôm qua điểm cậu không đúng, nhưng vẫn rất cao, giám khảo cho cậu điểm thấp cũng không đủ để khiến cậu bị loại.
Thế nhưng với cái tính cục súc của đại ca, cũng không ngậm nổi bồ hòn.
Vậy nên, phải nhanh nhanh thỉnh giáo anh Đại Lâm thôi.
"Lại nói bậy." Vừa nghe cậu nói phải bán sắc, Lâm Kiến Lộc liền hơi bất đắc dĩ mà nhìn cậu "Chuyện này cứ giao cho tôi đi."
"Cậu có biện pháp gì hay à?"

Lâm Kiến Lộc rũ mắt trầm tư một lát "Đứng phía sau ban tổ chức của cuộc thi này là giải trí Thiên Hoa, không tiện xuống tay..."
"Hửm? Giải trí Thiên Hoa?"
Cái tên này Diêm Hàn có ấn tượng, hình như người nói chuyện với cậu hôm báo danh, muốn đào cậu đi làm người nổi tiếng hình như là người đại diện của giải trí Thiên Hoa thì phải?
Làm thành phố cấp 1 trứ danh, hai công ty giải trí lớn trong nước đều ở thành phố này, một cái là Thiên Hoa, một cái là Lục Tuyên, bởi vì hai công ty này đều có người đưa cành ô liu cho cậu, cộng thêm đám Ôn Giác Vinh hay chú ý đến giới giải trí đôi khi cũng hay nhắc tới, nên Diêm Hàn có chút ấn tượng với hai công ty này.
Thì ra cuộc thi cậu vốn nghĩ là nho nhỏ, phía sau lại có đám sếp lớn giới giải trí chống lưng à?
"Vũng nước này rất sâu, cậu không biết cũng bình thường." Lâm Kiến Lộc giải thích cho cậu "Trông như cuộc thi bình thường, trên thực tế bên Thiên Hoa đã lên kế hoạch từ lâu, bản chất là để hút thêm người mới cho công ty mình.

Không phải năm người bị loại khỏi top 8 ngầm liên hệ với công ty sao? Bọn họ nếu không phải ký với công ty, thì cũng là đang trong quá trình ký."
"Đương nhiên, loại tư chất vô cùng bất bình thường như cậu cũng sẽ bị người ta để ý."
"..."
Kịch bản nghe thì hiểu đấy.

Nhưng trọng điểm là...
"Anh Đại Lâm, sao cậu biết nhiều thế?"
Ánh mắt Diêm Hàn nhìn hắn không khỏi càng thêm kính nể!
Lúc ấy Lâm Kiến Lộc cũng đang làm bài tập hè, nghe cậu hỏi như vậy, cũng chỉ bình đạm mà trả lời "À, bởi vì nhà tôi có cổ phần của Lục Tuyên, cho nên lúc trước có tìm hiểu."
"Hở?"
Diêm Hàn cũng bắt chước dáng trầm tư, không thể trách cậu phản ứng không kịp, thật sự là khoảng thời gian này cậu có hơi bị đả kích.
"Cậu nói giải trí Lục Tuyên ư?"
"Ừ."
"Lục Tuyên, công ty giải trí duy nhất cạnh tranh được với Thiên Hoa sao?"
"Ừ."
"..."
Diêm Hàn sửng sốt.
"Anh Đại Lâm."
"Hửm?"
"Trong nhà cậu còn cái nghề trâu bò nào mà tôi không biết không?"
"...!Hẳn là khá nhiều." Lâm Kiến Lộc nghiêm túc tự hỏi rồi trả lời, sau đó nghiêm trang hỏi lại "Cậu muốn tìm hiểu chuyện đó à?"
"Không cần đâu, tôi đùa chút thôi."

Diêm Hàn mỉm cười với anh Lâm một cái, thề không bao giờ tám với Lâm Kiến Lộc chuyện làm ăn nữa!
Không cần biết ra làm sao, ngày hôm sau, cũng chính là trận chung kết cuối.
Sau khi vào chung kết phải khai báo thân phận, mà Diêm Hàn tham gia cuộc thi này cũng chẳng phải bí mật gì, cho nên cuối cùng chỉ có thể viết chữ "Nữ" dưới bao ánh mắt của bạn học.
Nhưng bởi vì khí chất vốn mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập vẻ đẹp trai, cho nên trận chung kết ban tổ chức vẫn xếp cho cậu bộ trang phục thiên về nam, thậm chí hôm nay còn cho cả đồ nam.
Không sai, sau khi vào chung kết phải làm quảng cáo, nên trang phục cũng là ban tổ chức cấp cho cậu, cậu muốn tranh thủ thời cơ kiếm điểm nhiệm vụ nữ hoàng thời trang cũng không được!
Vậy nên mệt càng thêm mệt!
Trừ cái này ra thì hai tiếng trước khi thi đấu phải tới hiện trường, sẽ có một chuyên viên trang điểm cho bọn họ, quả thật cứ như tham gia show tuyển tú gì vậy, nguyên một buổi sáng cứ thế là lãng phí, đây cũng là nguyên nhân khác khiến đại ca vô cùng khó chịu.
Thế nhưng hai thí sinh tham gia chung kết khác lại hoàn toàn không so đo gì với chuyện này, trong số ba thí sinh, ngoài Diêm Hàn ra thì còn hai người một nam một nữ, cậu con trai hình như là sinh viên năm nhất, nghe nói ở trong câu lạc bộ nhảy của trường.
Còn cô gái là học sinh năm hai cao trung, là học sinh năng khiếu, muốn ghi danh vào một học viện điện ảnh trứ danh trong nước, có thể nói là tiềm năng vô hạn.
Hai người họ đều thích biểu hiện trước mặt người khác, tính cách rộng rãi hoạt bát, so ra Diêm Hàn hoàn toàn khác với bọn họ.
Nguyên nhân đại ca muốn lấy hạng nhất căn bản là vì cậu không muốn từ bỏ năm vạn đồng tiền kia, mà hai thí sinh khác vừa nhìn là biết thuộc dạng điều kiện gia đình vô cùng ưu tú, có lẽ còn không thèm để mấy vạn đồng này vào mắt.
Tuy rằng, trong mắt bọn họ Diêm Hàn mới thật sự là đại gia —— Mang toàn hàng hiệu cấp thế giới, còn là kiểu mới nhất năm nay.
Hở một chút là có siêu xe đưa đón, mà không chiếc nào trùng chiếc nào, hôm nay là Rolls-Royce thì mai đổi thành Maybach, ai mà so cho được.
Làm giận nhất vẫn là thái độ của Diêm Hàn, không chỉ có hai thí sinh kia ngứa mắt, mà nhân viên công tác của ban tổ chức cũng nhịn không được nói thầm ——
"Hàng hiệu mà thay nhanh như đồ ngoài chợ vậy, rốt cuộc nhà con bé đó có bao nhiều tiền?"
"Vứt như giày rách! Đúng là vứt như giày rách! Trận chung kết lần trước tôi tận mắt nhìn thấy buổi sáng con bé đó mang đồ thể thao Versace, buổi chiều lại đổi thành Hermas!"
"Hàng giả đi? Giàu như vậy còn tham gia cuộc thi này làm gì? Hơn nữa tôi nghe nói nó không có quan hệ gì với bên trên cả, nếu không trận đầu cũng sẽ không..."
"Hẳn không phải hàng giả đâu, mấy người không thấy chiếc xe hôm nay đưa nó tới sao..."
Mà trong đám đông bàn tán, Diêm Hàn đến tham gia thi đấu vẫn là người sáng nhất, chuyên viên trang điểm vây quanh cậu một vòng, bút trong tay không ngừng khoa tay múa chân trên mặt cậu, nhưng nửa ngày cũng không dám đặt xuống ——
Dưới ánh mắt của cô khuôn mặt này đã rất hoàn mỹ, chẳng sợ nhìn sát làn da cũng không có tỳ vết nào, thật sự là không có nơi nào cần phải trang điểm làm đẹp cả.
Cuối cùng chuyên viên trang điểm đành phải thương lượng với Diêm Hàn "Mặt em thật sự quá hoàn mỹ rồi! Chị đánh phấn mắt cho có hiệu quả sân khấu thôi nhé."
Mặt Diêm Hàn không có biểu tình, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc mà nói "Tùy tiện đi ạ."
Linh tinh này nọ chỉ còn lại, Diêm Hàn đi tìm Lâm Kiến Lộc, ngoài miệng tuy nói là muốn công bằng, nhưng công bằng cũng là chuyện sau này, hai ngày này cậu thế nào cũng phải tham gia cho hết cả.
Đời chính là như vậy, kiếm tiền không dễ dàng.
Tuy rằng bị hố một phen, cái này không dễ dàng, khó khăn lại tăng lớn, nhưng ai lại bỏ qua tiền bao giờ.
Cho nên cậu không chỉ làm hết toàn bộ lịch trình hai ngày cuối cùng, còn phải làm cho tích cực, cho chủ động, phải mang lại lợi ích tốt nhất, thế mới không làm bản thân phải thất vọng.
Ngày hôm qua thật ra anh Đại Lâm cũng muốn giúp cậu chuyện bất bình này, phương pháp của Lâm Kiến Lộc cũng rất trực tiếp —— Hắn định trực tiếp gọi điện thoại cho cao tầng giải trí Thiên Hoa để đàm phán, tuy rằng Thiên Hoa và Lục Tuyên là đối tượng cạnh tranh, nhưng tài nguyên thị trường hữu hạn, hai nhà công ty giải trí thỉnh thoảng cũng có lúc bắt tay giảng hòa.
Huống chi ngành giải trí với nhà họ Lâm mà nói cùng không phải sản nghiệp chính.

Sản nghiệp nhà họ Lâm lớn, chỉ cần hắn mở miệng, giải trí Thiên Hoa sẽ nể mặt.
Nguyên văn lời nói của Lâm Kiến Lộc là không cần bọn họ trực tiếp để cậu làm quán quân, chỉ cần làm sao cho công bằng một chút là được.
Nhưng trong lòng Diêm Hàn đã có tính toán, hơn nữa cậu cảm thấy mấy chuyện con con này của mình không cần phải xách tòa núi lớn như nhà họ Lâm ra giải quyết, đặc biệt là anh Đại Lâm trông vốn đã nghiêm túc, nếu không phải cậu kịp thời ngăn cản, chắc hắn đã gọi điện thoại cho bên kia rồi...
Xong việc rồi nhớ lại, thật ra cậu nói mấy câu đó với Lâm Kiến Lộc cũng chỉ để phát tiết bất mãn trong lòng, chẳng qua anh Đại Lâm chơi hệ làm thật, hắn sẽ không oán giận cũng không cáu bẳn, hắn chỉ biết đi giải quyết thôi.
Nhưng nên sao thì sao, nhờ Lâm Kiến Lộc làm như vậy trong lòng Diêm Hàn cũng bớt giận hơn nhiều.
Cuộc đời vốn phải có nhiều khó khăn mà.
Mà đôi khi làm người ta không vui không phải những khó khăn đó, mà là đã không có cách giải quyết, lại còn phải tự đối mặt.
Cho nên khó khăn này đã có người giúp cậu nghĩ biện pháp giải quyết, còn đối mặt với nó cùng cậu, thật ra khó khăn cũng không khó khăn đến mức ấy.
Tâm tình của Diêm Hàn bây giờ là như thế đây.
Mà nghĩ đến Lâm Kiến Lộc, khuôn mặt nghiêm túc của cậu liền thả lỏng, Diêm Hàn hơi hơi nhếch khóe môi, trang điểm xong lại tích cực chủ động hỏi "Vậy nên lát nữa tôi phải làm gì đây?"
Cậu cười một cái, vừa mở lời đã khiến người bên cạnh ghé mắt nhìn sang.
Lúc trước Diêm Hàn không nhiệt tình không phối hợp đối thủ của cậu còn chưa để cậu vào trong mắt, nhân viên công tác cũng xem cậu như người chết, ý chung chính à —— Lại thêm một đứa không biết điều.
Không ngờ cái người lúc trước còn đằng đằng sát khí đột nhiên chủ động hỏi lịch trình?!
Nhân viên phụ trách tuyên truyền lắp bắp một chút, mới nói "Chờ, chờ lát nữa sẽ quay phỏng vấn từng người trong các em, hiệu quả tốt thì sẽ chiếu trước khi bắt đầu thi đấu, đây là kịch bản, em xem trước đi."
Nhân viên công tác nói, thế nhưng trong lúc lơ đãng lời nói lịch sự hẳn.
Ngay sau đó Diêm Hàn nhận được một xấp giấy A4.
Bên trong có một vài câu hỏi, còn có đáp án tham khảo, trông rất chán.
Nhưng ý của nhân viên kia rất rõ ràng —— Cậu có thể dựa theo nội dung trên kịch bản để quay phỏng vấn, dù sao hiệu quả ổn là có thể chiếu, đến lúc đó có xấu hổ cũng là cậu xấu hổ, kéo phiếu cũng bất lợi, mà ban tổ chức lại không có tổn thất gì.
Dù sao thế lực đằng sau là giải trí Thiên Hoa, trong công ty người biết làm việc nhiều, xuất phát từ cảm giác thanh cao, bọn họ dù có cảm thấy Diêm Hàn là hạt giống tốt ngàn năm khó gặp cũng không muốn "hạ thân quý" đi chiêu mộ cậu.
Trừ khi cậu nguyện ý.
Vậy nên cùng lắm chỉ là một thí sinh chưa có bao nhiêu danh tiếng, cũng không có ai nói mấy cái đó với cậu, phải tự mình giác ngộ.
—— Muốn làm nghệ sĩ mà chút EQ này cũng không có, sau này muốn nổi cũng không được, hoàn toàn không cần phải phản ứng.
Nhân viên đưa kịch bản cho cậu xong liền lạnh nhạt rời đi, thế nhưng lúc chuyên viên trang điểm còn đang đắp này đắp kia lại mặt hai thí sinh kia thì Diêm Hàn đã nghiêm túc đọc kịch bản.
Hơn nữa vì là người đầu tiên chuẩn bị xong, cậu cũng thành người đầu tiên nhận phỏng vấn.
Trước màn ảnh biểu hiện của Diêm Hàn thật sự rất tự nhiên, trên mặt còn có nụ cười hiếm có, cậu cười liền có chút cảm giác kinh thế tuyệt diễm, cố tình cách nói chuyện còn hài hước thú vị, phong cách vô cùng độc đáo.
Ngắn ngủn vài phút phỏng vấn cũng có thể trò chuyện vui vẻ, làm người ta có hảo cảm.
"Tốt, qua!" Tổ kế hoạch phỏng vấn vừa lòng vỗ tay, còn có chút chưa đã thèm mà nhìn lại video, rồi sau đó mới khiếp sợ mà nhìn nhìn Diêm Hàn, nhịn không được nói "Bạn nhỏ biểu hiện không tồi nhỉ, em mà thế từ sớm, cũng đỡ phải..."
Câu tiếp theo còn chưa nói hết, Diêm Hàn chỉ cười tủm tỉm, làm như không nghe thấy gì, không nói gì cả.
Còn đủ loại quảng cáo sữa, sản phẩm này nọ đang chờ, Diêm Hàn chào tổ kế hoạch một cái rồi rời khỏi phòng quay.
Nhân viên công tác đam xem không khỏi nhỏ giọng bàn tán "Xem ra là nghĩ thông rồi."
"Nói rồi mà, nào có ai không muốn nổi tiếng?"
Lúc Diêm Hàn quay hai đối thủ cạnh tranh của cậu cũng đứng bên cạnh, nghe nhân viên công tác nói như vậy, cô gái kia nhịn không được nói với chàng trai "Còn tưởng là thần tiên thế nào, thì ra cũng chỉ đến thế.

Rõ ràng là muốn nổi tiếng, lại còn bày đặt không tình nguyện, tưởng mình là bạch liên hoa bị làm hại à? Đĩ thật đấy."

Ánh mắt chàng trai kia còn nhìn hướng Diêm Hàn biến bất, nghe nhỏ nói vậy cũng chỉ cười cười chứ không nói gì.
Bởi vì Diêm Hàn đột nhiên trở nên nhiệt tình, còn biết tích cực chủ động phối hợp, cho nên vòng thi đấu kế tiếp giám khảo cho cậu điểm rất cao.
Hai thí sinh kia quả thật đều có cơ sở nhảy, nhưng luận về máy nhảy thì Diêm Hàn có thiên phú dị bẩm chơi tốt nhất, còn về nhân khí, sau khi đoạn video phỏng vấn ngắn kia chiếu, nhân khí của Diêm Hàn lại một lần nữa bò lên, vậy nên ngày hôm sau tổng hợp điểm, không còn nghi ngờ Diêm Hàn chễm chệ chiếm hạng nhất.
Bởi vì biểu hiện hôm nay thật sự làm người ta kinh ngạc, các phương diện đều rất cao, nói như vậy vừa cộng thêm điểm hai vòng thi trước, Diêm Hàn xếp hạng nhất, cô gái kia hạng hai, còn chàng trai kia xếp hạng ba.
Sau khi thi đấu kết thúc, hai thí sinh kia lại lần nữa gặp nhau, cô gái kia ánh mắt hung dữ nói "Bọn họ đây là định nâng con Nhan Hàm kia chứ gì, lần này còn để nó hạng nhất."
Nhưng biểu hiện của chàng trai kia thì rất Phật hệ, anh ta vốn chỉ chán quá nên mới tham gia thi đấu, tuy rằng biểu hiện có ý muốn ký hợp đồng, nhưng anh ta cũng không định vào giới giải trí thật, lại không thiếu chút tiền thưởng này, cho nên lúc này sao cũng được chứ không nói gì.
Cô gái lại càng thêm tức "Làm nửa ngày hai chúng ta chỉ đến làm nền thôi sao! Sao anh không để ý chút nào hết vậy? Chẳng lẽ anh cũng thích con Nhan Hàm kia?"
Chàng trai bất đắc dĩ mà liếc nhìn nữ sinh kia một cái.
Bởi vì muốn ghi danh học viện điện ảnh, sau này còn muốn vào vòng, vậy nên sau khi gặp được kỳ ngộ ở đây, cô gái biểu hiện cũng đủ tích cực nhiệt tình, nhỏ đã ký hợp đồng với Thiên Hoa, cho nên vô cùng coi trọng chuyện thứ hạng, dù sao nếu có thứ hạng có thể khiến người ta nhớ tên, vậy thì phải là hạng nhất, không ai lại đi nhớ hạng hai mấy cuộc thi nho nhỏ này cả.
"Rồi rồi, chuẩn bị mai thi đấu đi." Chàng trai cũng không nói gì, xách ba lô đi.
"..."
Mà lúc thi đấu kết thúc, lúc rời đi Diêm Hàn cũng bị người ta chặn đường.
Giám đốc hoạt động tự mình tìm tới cậu, nói cậu chuyện ký hợp đồng với Thiên Hoa.
Thái độ của Diêm Hàn lại rất thẳng thắn, nhưng vô cùng cung kính mà từ chối "Thật xin lỗi, tạm thời tôi chưa có ý định ký với Thiên Hoa."
"Này...!Hay là em suy nghĩ lại một chút đi? Ký hợp đồng với Thiên Hoa là lựa chọn không tồi, ngoại hình của em tốt, công ty chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực nâng đỡ em."
Diêm Hàn lễ phép mà nói "Hiện tại tôi chỉ là học sinh, cũng không định ký hợp đồng, quá ảnh hưởng chuyện học tập."
"Em nghĩ kỹ rồi? Người trong giới không phải ai cũng giống tôi, có kiên nhẫn như vậy."
Giám đốc hoạt động nói nói rồi sắc mặt lạnh xuống, trong mắt hắn Diêm Hàn cùng lắm chỉ là một học sinh, hơn nữa một thân lệ khí của Diêm Hàn đã thu hết về, không chỉ có thái độ vô cùng cung kính, mà lời nói cũng cẩn thận dè dặt, giống như sợ nói sai gì vậy.
Học sinh như vậy hắn ta thấy đã nhiều, đừng nói là học sinh, hầu như không có người mới nào trong vòng không cúi đầu khom lưng trước mặt bọn họ, không muốn đắc tội bọn họ.
Trước kia Diêm Hàn dầu muối không ăn, một lòng muốn theo đuổi thi đấu công bằng, cho nên bọn họ không nói chuyện ký hợp đồng với cậu, không có thao tác đằng sau, để cậu dùng thực lực chen vào top 3 hoàn toàn là do nhà tài trợ xem ngoại hình cậu tốt, cố ý để cậu lại kiếm lời cho bọn họ.
Bây giờ thấy thái độ của đối phương mềm xuống, khác hẳn với bộ dáng mềm cứng không ăn lúc trước, giờ phút này Diêm Hàn dịu xuống đang dùng đôi mắt như nai con nhìn hắn ta, có chút ngây thơ, mà phần lớn là do sợ từ chối ký hợp đồng với hắn ta sẽ bị ảnh hưởng thứ tự, nom rất yếu đuối đáng thương.

Người như vậy, không ai không có dục vọng muốn chinh phục cậu.
Cho nên trông cậu cũng không phải hoàn toàn không thông suốt, giám đốc khinh mạn mà ho cái khụ, tự cho là tận tình khuyên bảo mà nói "Em suy nghĩ cẩn thận đi, tôi hỏi thăm rồi, điều kiện gia đình em tương đối khó khăn, đi học cũng cần không ít tiền đúng không? Tiền thưởng hạng nhất rất quan trọng với em nhỉ? Em thật sự muốn từ bỏ hạng nhất như vậy sao?"
Không ngờ hắn ta vừa dứt lời, "'thiếu nữ" "yếu đuối đáng thương" trước mắt cũng đổi sắc mặt, Diêm Hàn vừa lòng mà nhe răng "Vậy giám đốc Vương, ý của ngài là nếu tôi không đồng ý ký hợp đồng, thì không lấy được hạng nhất?"
"Em...!Ý em là gì?" Kinh nghiệm làm việc nhiều năm làm giám đốc Vương biến sắc, vội vàng thề thốt phủ nhận "Tôi không có nói như vậy..."
Nhưng lời nói của hắn ta đã bị Diêm Hàn cắt ngang.
Thế mà trong chớp mắt, nai con ngơ ngác biến thành sói, Diêm Hàn quơ quơ bút ghi âm lấy từ chỗ của Lâm Kiến Lộc, bên trên đèn đỏ chói lọi lập lòe, biểu thị đang tiến hành ghi âm.
Diêm Hàn tiếp tục nói "Vì sao King of Street Dance lại muốn tôi ký với Thiên Hoa? Vì sao tôi không ký sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng? Ý của giám đốc Vương đây là gì? Tôi không rõ lắm."
Trong giọng cậu tràn đầy vô tội, lộ ra thông tin "Tôi thật hoảng loạn".
Nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, cười đến tàn bạo khoa trương, nếu không phải đang ghi âm, đại ca thật muốn ôm bụng cười ha hả.
Trời biết ban nãy vì để đạt được hiệu quả này, khiến đối phương thả lỏng cảnh giác nói "lời tàn nhẫn" cậu đã phải nghẹn biết bao nhiêu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận