Tô Dịch run run rẩy rẩy bám lên tay vịn ghế, nhưng thử vài lần đều trượt xuống, y bộ mặt khó khăn cực kì khóc lóc thảm thiết, liền co lại trên mặt đất thành một nhúm, bảo vệ tiểu đệ đệ của mình chẳng khác gì con chó con đang bảo vệ cục xương của nó, lần này mặc kệ Quí Luân cản trở như thế nào y cũng không làm được nữa.
Quí Luân ý cười càng đậm, nhưng dục vọng không có cách nào thỏa mãn làm cho hắn càng trở nên bạo lệ, hắn dẫm lên mông Tô Dịch, dùng mũi giày cọ vào hậu huyệt Tô Dịch, nhưng chỉ cọ xát ở vùng gần đó chứ không hướng thẳng vào nơi đang khao khát, phía sau của Tô Dịch vốn bị đổ vào một đống thuốc bôi trơn lẫn kích thích đã ngứa ngáy cùng cực, lại còn bị như vậy làm cho y lập tức co quắp toàn thân quì rạp trên mặt đất.
“Mạnh chút…” Y cơ hồ ý thức mù mịt nói.
Quí Luân nhìn y sảng khoái, lại mím miệng cười, thanh âm thế nhưng lại không hề vấp váp:
“Nếu không được nữa, ta liền dùng giày chà đạp chỗ này của mi.” Hắn đá vào hậu huyệt Tô Dịch một chút.
“Đừng… Đừng mà…”
Tô Dịch không thể làm gì khác hơn là run rẩy trèo lên chân Quí Luân, bởi vì kiệt sức, y chỉ có thể bò lên chậm rì rì, nhưng mà mới bò lên được tới nơi, vừa đến trước nam căn của Quí Luân, y chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ được sức nặng thân thể chân cứ thế mà nhũn xuống.
Quí Luân bị động tác chậm rì của y càng khiến cho trong lòng ngứa ngay, “vụt” một tiếng, khom lưng đem Tô Dịch đang nhũn ra ôm vào trong lòng, lôi hai chân gác lên thành ghế, đỡ lấy phần eo của y, đem nam căn của mình nhằm vào hậu huyệt Tô Dịch dùng sức cắm thẳng vào!
Lần đầu tiên Quí Luân thượng nam nhân, chỗ nào đó của hắn so với người bình thường lớn hơn nhiều, nên dĩ nhiên mới tiến vào một nửa liền không nhúc nhích gì được nữa. Hắn chụp mạnh vào mông Tô Dịch, có chút không nhịn được nói: “Thả lỏng!”
Tô Dịch ôm lấy bả vai Quí Luân, hai chân vắt lên thành ghế, đau đớn thấu trời lắc đầu không chịu ngồi xuống, nhưng mà nguyên đống thuốc bôi trơn trong huyệt động chẳng bao lâu đã bắt đầu thích ứng thứ to lớn của Quí Luân, một lần một đã nuốt chửng được một nửa nam căn của người kia.
“Đồ lẳng lơ!” Quí Luân có chút mất đi lí trí, hắn dùng lực nhồi vào thắt lưng Tô Dịch, mồ hôi đối phương rịn đầy người không chỗ đặt tay, tay chân Tô Dịch trơn trượt, thuận theo sức nặng toàn thân, nam căn thật lớn của Quí Luân toàn bộ đều cắm sâu vào bên trong cúc huyệt của mình.
“A…a… Đau quá…”
Đau đớn tột cùng hòa lẫn với khoái cảm ập tới, nước dãi Tô Dịch chảy ra, toàn thân đỏ như tôm luộc, nhưng lại bắt đầu cảm nhận được khoái cảm thật lớn từ hậu huyệt xông thẳng lên tận não, không đợi Quí Luân chuyển động trước, hậu huyệt đói khát của y bắt đầu hung hăng nuốt lấy nam căn của Quí Luân, cơ thể trên dưới không ngừng chuyển động.
“Nhanh… nhanh…”
Quí Luân chứng kiến bộ dáng cùng vẻ mặt khoái cảm của Tô Dịch, trong lòng lại muốn ngược đãi thêm lần nữa, hắn từ trong cổ họng phát ra tiếng rên thỏa mãn, nhưng dã thú đang kích động nắm lấy cằm Tô Dịch, liếm lên hết sức mập mờ, bàn tay vuốt ve hai cánh mông săn chắc của Tô Dịch, hung tợn nói: “Chuyển động nhanh lên cho ta!”
Tô Dịch đã không còn sức để di chuyển thắt lưng của mình, chỉ có thể hơi nhích nhích lên, Quí Luân rống lên bất mãn cấu vào hai cánh mông, đem một chân lão nam nhân gác lên cánh tay mình, chống đỡ lấy thắt lưng của y, không ngừng nhấc thân thể Tô Dịch lên không rồi thả xuống, nhắm thẳng ngay vào nơi mình muốn khơi thông, cứ rút ra rồi lại tiến vào.
“Thao chết cái mông già của mi!” Hắn cắn lên hạt đậu đỏ trước ngực Tô Dịch, như muốn đen bọn nó cắn nát nhừ tới nơi.
Tô Dịch muốn tránh cái miệng của hắn, rồi lại sợ thịt của mình bị cắn sứt, tiến thoái đều không được kích động khóc nấc lên lần nữa.
“Đừng mà… cắn sứt…”
Thứ thật lớn vẫn không ngừng ra vào cúc huyệt phía sau, khiến cho y “a a” vừa nói vừa chảy nước dãi, toàn thân bóng loáng như búp bê không ngừng lóe sáng trên Quí Luân.
Bởi vì sợ đầu nhũ bị cắn đứt, toàn thân Tô Dịch căng cứng, ngay cả hậu huyệt đang bao lấy nam căn của Quí Luân cũng không nhả ra, làm cho mỗi lần Quí Luân rút ra cũng mang theo chút da thịt mềm mại nơi đó, giống như là không nỡ rời xa nam căn của Quí Luân.
Trán Quí Luân chảy mồ hôi ướt đẫm, dù là sức chịu đựng của hắn so với người bình thường cũng dài lắm nhưng mà cũng có chút không chịu nổi khiêu khích của lão nam nhân này, hắn buông tha cho hạt tiểu châu bị cắn sưng đỏ tróc da trước ngực Tô Dịch ra, đứng lên vật ngã Tô Dịch xuống ghế, dùng sức tách hai cánh mông y, mặt đối mặt mà thao y.
“A—-”
Hai chân Tô Dịch bị mở ra thật lớn trên tay ghế, cửa khẩu mở rộng ra mặc cho Quí Luân muốn làm gì thì làm, mỗi lần Quí Luân lao tới đều làm cho cái ghế di chuyện ra sau một chút phát ra tiếng kêu “cạch cạch”, hơn nữa tốc độ của Quí Luân rất nhanh làm cho y không chống đỡ nổi, y chụp lấy thành ghế la lên hai chữ “Chậm chút” cũng đứt quãng như sắp chết tới nơi.
“Chậm, chậm…”
Sắc mặt Tô Dịch ửng hồng, vươn tay muốn đặt lên vai Quí Luân nhằm ngăn cản hắn, đột nhiên một điểm trong cơ thể bị Quí Luận chọc tới, ngón tay lập tức bấu chặt vào, toàn thân theo đó mà tê dại run rẩy. Tiền liệt tuyến bị tấn công, Tô Dịch cảm thấy tiểu đệ đệ phía trước đang khóc ngất đòi bắn thêm lần nữa…
“Ai duyệt cho mi bắn ra?” Quí Luân như ác ma ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, kẹp chặt lỗ nhỏ phía trước không cho y bắn, nâng cao mông Tô Dịch lên, dùng chính nam căn của mình kịch liệt đâm thẳng vào điểm mẫn cảm vừa phát hiện.
Tô Dịch khóc lên thành tiếng.
Không cách nào giải tỏa, tiểu đệ đệ của Tô Dịch từ màu phấn hồng nhàn nhạt bộ dáng rơi lệ nháy mắt trở nên xám xanh, không ngừng nhúc nhích thân mình lấy tay muốn đẩy Quí Luân ra. Quí Luân nhíu mày, lấy ra một cái bao cao su mới dùng miệng xé vỏ, động tác thật chậm đậm đặc sắc tình, dùng bao cao su mới xé ra trói chặt tiểu đệ đệ của Tô Dịch lại, làm cho y có muốn bắn cũng chẳng cách nào bắn ra được nữa. Làm xong tất cả, Quí Luân cởi ra cái áo chemise không có lấy một nếp nhăn của hắn cuộn lại thành một sợi dây, đem hai tay Tô Dịch trói chặt lên thành ghế.
“Đừng, đừng mà! Xin cậu cho tôi bắn ra đi…”
Tô Dịch cuống quít vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói, nhưng nửa thân dưới vì Quí Luân đứng lên mà treo lơ lửng ở không trung, căn bản không cần tốn sức, chỉ còn phần ngực là có khả năng chuyển động, hai tiểu châu đỏ hồng đến nhức mắt, làm cho Quí Luân lại nhịn không được mà cắn tới.
“Còn ầm ĩ lần nữa ta liền ăn luôn cái này của mi.” Hắn nhe ra hàm răng trắng ởn ra hù Tô Dịch.
Mặc dù đầu nhũ đàn ông không quan trọng như của phụ nữ, nhưng Tô Dịch cũng không muốn trước ngực bị mất đi một miếng thịt, y phát run không dám nhúc nhích gì nữa, cánh tay bị trói lên cao. Miệng lưỡi Quí Luân cứ thế tàn sát bừa bãi, hắn cũng không quên đem thân dưới rì rì đè lên điểm mẫn cảm trong cơ thể Tô Dịch, mãi cho đến khi tiếng khóc của Tô Dịch hòa cùng tiếng rên rĩ *** mĩ phát ra quên cả giãy dụa.
Quí Luân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tô Dịch, sắc mặt hồng như táo chín, cánh môi mềm mại hé mở, nước mắt rồi nước miếng không ngừng trào ra, bộ dáng này thật là làm cho người ta muốn hung hăng ngược đãi thao y không ngừng.
Thao y! Hấp khô y! Đâm chết y! Trong đầu hắn nảy lên ý nghĩ ác độc, lập tức liền kích thích đến dây thần kinh đang bị căng cứng của Tô Dịch, ngay cả hậu huyệt cũng siết chặt, thiếu chút nữa làm cho Quí Luân bắn ra.
Quí Luân dùng sức cấu vào hai cánh mông Tô Dịch, hung hăng mắng: “Tiện hóa đừng có mà kẹp chặt như thế!” Sung sướng từ hạ thân dâng lên tận đỉnh đầu hưởng thụ sự nóng ấm tận cùng bên trong cơ thể Tô Dịch, lại tiếp tục đâm mạnh vào vài cái, đem toàn bộ bắn ra.
Cảm giác được nơi sâu nhất bị người khác xộc tới, Tô Dịch cực độ không thể thích ứng được khóc lóc kháng cự, hậu huyệt nhưng lại vẫn gắt gao siết chặt lấy nam căn của Quí Luân, toàn thân đỏ hồng như tôm luộc, mãi cho đến khi Quí Luân bắn ra toàn bộ, mới nghĩ đến giải thoát cho tiểu đệ đệ Tô Dịch đang bị bao cao su trói chặt. Lập tức chất lỏng màu trắng bắn đầy lên người Quí Luân, hắn cũng không tức giận, nhìn Tô Dịch ngửa đầu lộ ra cái cổ nhớp nháp mồ hôi cũng nước miếng đọng lại, trái cổ bên dưới không ngừng chuyển động lại có sức thu hút chết người, làm cho lòng hắn lại ngứa lên từng đợt.
Quí Luân mỉm cười, lấy tay gom toàn bộ dịch thể vừa bắn ra, giơ lên trước mặt Tô Dịch đang thật vất vả mới sung sướng thỏa mãn được một chút, cả người vẫn còn đang thở hổn hển mờ mịt liền bừng tỉnh, liền nhìn thấy hai tay Quí Luân dính đầy chất lỏng màu trắng đang quơ trước mặt mình, phát ra mùi vị của giống đực nồng nặc giống như mấy phim AV khi sắp kết thúc.
Y còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Quí Luân hạ lệnh ra lần nữa.
“Dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ từng chút một cho ta.”
Tô Dịch liều mạng lắc đầu, y sợ hãi nhìn gương mặt cười như thiên sứ nhưng thực tế lại là ác ma này, trong lòng mặc dù muốn nói mi có thể lấy quần áo lau đi, nhưng cũng chẳng dám nói ra ngoài.
Quí Luân thấy y không làm, chuẩn bị đưa tay trực tiếp nhét vào trong miệng Tô Dịch, Tô Dịch liền vội vàng nói: “Có thể… Cậu có thể thả tay tôi ra, tôi giúp cậu lau sạch sẽ.”
Một mắt Quí Luân liếc về khẩu súng bên cạnh, ý tứ mười phần là uy hiếp, Tô Dịch mặc dù lớn hơn Quí Luân mười mấy tuổi, nhưng lại bị hắn hù cho gục đầu sợ chết khiếp, vươn đầu lưỡi đỏ hồn, bắt đầu liếm nhẹ vào đầu ngón tay út của Quí Luân. Y bắt đầu liếm thật chậm, đến cuối cùng bởi vì hắn không thể chịu được ánh mắt như đóng đinh lên người của Quí Luân, rõ ràng là muốn cảnh cáo phải làm nhanh chóng hơn, nghiêng nghiêng đầu, ngập lấy ngón tay trỏ của Quí Luân, phát ra tiếng nước “nhép nhép”, sau khi đó lại liếm đến mớ dịch trắng trong lòng bàn tay.
Quí Luân lạnh lùng nhìn đầu Tô Dịch chuyển động qua lại, trái cổ phập phồng theo mỗi động tác nuốt lên nuốt xuống, đôi môi sưng đỏ mút lấy ngón tay của hắn giống như lúc trước liếm mút nam căn, đột nhiên hắn cảm giác thấy bụng dưới truyền đến một trận căng thẳng, thứ vừa rồi đã mềm ra trong cơ thể Tô Dịch lại cứng lên. Tô Dịch đương nhiên biết ngay được sự thay đổi bên trong của mình, y nhả tay đối phương lùi sâu vào lưng ghế, nói cà lăm: “Cậu… cậu…”
Trong một đêm bị một lão nam nhân khơi mào sắc dục đến ba lần, cho dù là phụ nữ cũng không thể làm cho hắn mất khống chế đến như vậy. Quí Luân hừ lạnh, rút thứ đang cương lớn chôn sâu trong cúc huyệt ra, lột bỏ bao cao su dính đầy dịch thể thay bằng cái mới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Dịch lại đem y ra áp đảo lần nữa, một chu trình mới lại bắt đầu.
Một đêm Tô Dịch không biết phải thay đổi bao nhiêu tư thế, mãi cho đến khi tiểu đệ đệ đổi màu xanh tím chẳng tài nào bắn ra được nữa, Quí Luân cùng thứ thuốc kích thích đáng sợ kia vẫn không buông tha cho y. Cuối cùng y vừa khóc vừa khàn khàn gào lên: “Van cầu cậu dừng lại đi!” khi Quí Luân vật y ra dùng tư thế doggy mãnh liệt xỏ xuyên vào mà ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...