Người nào, người nào chứ?
Tô Dịch vội vàng che bụng rời xa phạm vi của Tiểu Mạnh, mặc đen sì thở không ra hơi nghĩ thầm: Đừng có nói là Quí Luân nha?
Y bị suy nghĩ của mình thiếu chút hù chết, nghĩ đến Quí Luân, không khỏi cảm thán trước vẫn nghĩ muốn trốn thoát khỏi Quí Luân, bây giờ thật sự trốn được thì tình huống so ra còn thê thảm hơn nhiều!
Y nhẫn nại ôm cái bụng bị đá đau điếng, nhìn Tiểu Mạnh tâm tình sa sút miệng toàn nói “Anh Siêu”, mới biết được người Tiểu Mạnh đang nói chính là Trương Siêu.
Nghĩ đến Trương Siêu nguyên một bụng phá hoại, Tiểu Mạnh tính cách phân liệt, tóm lại người bên cạnh của Quí Luân chả có lấy một người bình thường. Mặc dù Tiểu Mạnh cùng Trương Siêu đều là đàn ông, nhưng thật ra kết lại thành một đôi cũng rất được, y cân nhắc một chút mới nói:
“Anh cũng có thể trở về với Trương Siêu mà… Thả cho tôi đi là được rồi.”
Tiểu Mạnh chậm rãi quay đầu, mắt trợn lòi hết cả ra, hốc mắt đỏ quạch, Tô Dịch bị sự thay đổi của gã càng hoảng loạn, thấy Tiểu Mạnh đột nhiên rút từ trong túi ra một con dao Thụy Sĩ, bổ nhào về phía y định đâm!
Tô Dịch còn bị trói, chỉ có thể kinh hoàng thiếu điều muốn són trong quần lăn lộn lung tung trên mặt đất, Tiểu Mạnh này sao giống như bị ma nhập vậy? Miệng y gào lên: “Tha cho tôi”, Tiểu Mạnh nhất định không buông tha đuổi theo, lưỡi dao vung lên trong không khí, đột nhiên Tô Dịch vấp ngã xuống đất, sợi dây trói cũng không chắc chắn nên bị đứt ra!
Tô Dịch giả bộ nằm im len lén cởi bỏ sợi dây, thừa dịp lúc Tiểu Mạnh tới gần — liền nằm sấp xuống sàn nhà toàn lực tống cho gã một đá! Tiểu Mạnh chỉ lo chém y, không chú ý bị y đá té lăn, Tô Dịch lập tức nhào tới vặn ngược tay Tiểu Mạnh.
Một chiêu đá sát người này y học Taekwondo hơn một năm mới làm được. Từ nhỏ Tô Dịch bởi vì chiều cao mà bị khi dễ, y liền tập luyện các loại hoạt động giúp cơ thể khỏe mạnh, nhưng mà y cũng không có thiên phú đặc biệt, bởi vậy những chiêu thức chỉ thích hợp dùng với người bình thường, đụng tới xã hội đen như Trương Siêu Quí Luân — ngoảnh qua ngoảnh lại lúc nào cũng dùng súng uy hiếp người thì chẳng thể có đất dụng võ.
“Mày! Sao có thể như vậy…” Tiểu Mạnh trợn tròn hai mắt, đánh chết cũng tin không được, người này không phải lúc nào cũng vừa ngu vừa vô dụng, đừng có nói là bị quỉ nhập hồn rồi nha?
Tô Dịch luôn bị đè dưới thân Quí Luân mềm yếu vô dụng, cuối cùng cũng thở ra một hơi, cười đến khóe miệng muốn toét tới tận mang tai, y còn có tâm tình đắc ý học theo nhân vật ở trong phim nói:
“Đầu hàng đi, đại gia ta…”
Tiểu Mạnh cắt ngang lời y, nghiến răng kêu to:
“Toàn bộ đi vào cho tao!”
Người của Quí Tam gia vẫn chờ bên ngoài, ngay lúc TIểu Mạnh muốn trợ giúp liền xông vào trong. Tiểu Mạnh vừa rống một cái, lập tức năm gã mặc đồ đen cầm súng vây lấy hai người trên mặt đất.
Tô Dịch mắt trợn tròn, y cũng không có thói quen *** trước mặt người khác, da mặt lại mỏng, nhìn thấy nhiều người như vậy phản ứng đầu tiên chính là thả Tiểu Mạnh ra che đi bộ vị trọng yếu.
Khi y vừa buông Tiểu Mạnh ra gã liền vật ngược Tô Dịch đè xuống dưới, y đau đến kêu thành tiếng, mặt nhăn lại thành một nhúm, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng chỉ có thể bó tay chịu trói, không dám chống cự.
Tiểu Mạnh túm tóc Tô Dịch kéo đầu y lên, cười độc ác:
“Kiêu ngạo quá nhỉ? Có đau lắm không? Tao sẽ làm cho mày hài lòng không gượng dậy được!”
Tô Dịch hoảng sợ nhìn Tiểu Mạnh vung dao lên cao, ra sức đâm xuống bả vai y, mới vừa rồi đánh nhau, điện thoại di động rớt bên cạnh đột nhiên réo vang.
Chỉ thấy Tiểu Mạnh nhìn thoáng qua số gọi đến, đột nhiên sắc mặt đại biến, gã từ trên người Tô Dịch đi xuống, thả dao ra, quì gối trước điện thoại dưới đất, hai tay cầm lấy nó nâng lên.
Ngón tay gã đặt trên phím nghe, do dự không dám quyết định, cuối cùng bấm xuống.
“… Tiểu Mạnh?” Đối phương trầm mặc thật lâu sau cuối cùng kêu tên của gã.
Khí thế của Tiểu Mạnh giảm đi một chút, gã dùng sức hít một hơi, nói cà lăm:
“Anh, anh Siêu tôi, tôi…”
“Là cậu bắt Tô Dịch đi?”
“… Đúng vậy.” Khẩu khí Tiểu Mạnh mang theo sự thất vọng nồng đậm.
Trương Siêu ở đầu bên kia khụ một tiếng rồi nói:
“Tôi không muốn nói nặng với cậu, nhưng mà Tiểu Mạnh, tôi giao cho cậu nhiệm vụ cuối cùng, đừng thương tổn anh ta.” Sau khi Trương Siêu ngừng vài giây, cũng không nói gì nữa cúp máy.
Bóng dáng Tiểu Mạnh đột nhiên trở nên cô độc, kiệt sức chìm vào một mảnh tăm tối, gã phân phó cho những người khác.
“Đem cho nó một bộ đồ rồi nhốt lại… Không cần làm gì khác, Quí Tam gia nói tao sẽ xử lí nó.”
Nói xong liền quay lưng ra khỏi phòng, y chang như con mèo bị cắt râu, cả người cúi đầu ủ rũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...