Sắc mặt Lâm Dực nhất thời trở nên thật khó coi, xoay người hỏi:
“Quí Luân, mày có ý gì?”
Quí Luân mới vừa rồi trì hoãn thời gian, chính là muốn để cho Trương Siêu phái người bao vây anh em nhà Thanh bang, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho bất kì kẻ nào giương oai trong địa bàn của hắn, thế là hắn mỉm cười nói:
“Bọn tao ở đây có người đi lạc, sợ trà trộn vào làm ảnh hưởng tới bọn mày, yên tâm, chỉ là làm mấy công tác kiểm tra an toàn, sẽ không lâu lắm đâu.”
Lâm Dực cười hung ác, gã để chính mình mò tới địa bàn của người khác, cái gì cũng không thèm chuẩn bị sao?
“Không cần gấp gáp như vậy, chú Quí còn chưa có nói gì mà?” Ý tứ chính là bây giờ còn không tới phiên mày làm chủ.
Quí Luân cười nhạt:
“Chỉ là kiểm tra an ninh, cũng để tốt cho mọi người, huống chi…” Quí Luân dùng khẩu hình nói: “huống chi mấy loại chuyện lặt vặt này không cần cha tao làm chủ.”
Cái này rõ ràng là muốn lật mặt rồi? Mọi người từ nhỏ đều trải qua huấn luyện chuyên môn, hơn nữa khẩu hình cùng mật mã chính là mấy chuyện căn bản, làm sao có thể không hiểu được.
Bất quá Lâm Dực lớn hơn vài tuổi so với Lâm Tường, vừa rồi lại kế vị hơn một năm, trầm ổn rất nhiều, gã nhìn về phía Quí Tam gia, hi vọng lão có thể trị được cái tên Quí Luân vô pháp vô thiên, nhưng Quí Tam gia một mực giả bộ không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, chỉ nói với Lâm Dực cùng Lâm Tường:
“Đã có việc gấp thì đi nhanh đi, tôi còn muốn ở đây đợi một chút.” Lời này rõ ràng là không chịu giúp, ý tứ là bọn mày cần đi ra thì cứ việc dùng vũ lực, hoặc là nếu bị Quí Luân cưỡng chế ở lại “kiểm tra” thì lão già này cũng chẳng xen vào.
Lâm Dực lúc đầu sớm nói rõ là mời Quí Tam gia đến nói giúp chuyện của Lâm Lâm, vốn không mang nhiều hi vọng lắm, thế là gã khẽ cắn môi, đồng thời bảy tám vệ sĩ xung quanh gắt gao vây anh em nhà gã từ từ thối lui, chờ Lâm Dực phát lệnh sẽ phối hợp lao ra ngoài.
Quí Luân nhìn bọn họ nơm nớp lo sợ, như mèo vờn chuột một phen cũng không có ngăn cản, bất quá ngay lúc bọn họ cách cửa chính mười bước, Quí Luân khai hỏa, tốc độ súng móc ra không nhanh không ai kịp nhìn thấy, cho dù người đã trải qua huấn luyện cũng ứng phó không lại, hai gã vệ sĩ đều ăn đạn.
Anh em Lâm thị phản kích, nhưng tình huống rõ ràng là bất lợi với bọn họ, nếu có thể trốn thì liền trốn, có thể ngăn cản mấy người thì cứ thế mà ngăn cản, đợi hội họp được với bọn người bên ngoài sẽ có cơ hội bỏ đi.
Trong khoảng thời gian ngắn đại sảnh ngập tràn khói bụi, tiếng súng rung động.
Lâm Dực cùng Lâm Tường tách ra, kinh hiểm thoát được hai làn đạn, nhìn thấy bản thân như chuột chạy qua đường, mà bộ dáng Quí Luân lại tự tin kiêu ngạo mười phần liền không cam lòng, gã cùng Quí Luân lớn lên cạnh nhau từ nhỏ, người nào cũng có thể thua, chính là không thể bại bởi hắn, gã trốn sau cây cột, đếm nhẩm ba giây, ngay lúc gã muốn lao ra nã cho Quí Luân vài phát, đội nhiên nòng súng màu đen dí vào đầu của Hắn, Lâm Tường cứng đờ cả người, ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt mỉm cười của Quí Luân:
“Mày đang ở trong tay tao, mày nói Lâm Dực phải làm sao giờ?”
Lâm Tường đầu óc trống rỗng, Quí Luân đến tột cùng là xuất hiện lúc nào?
Người Thanh bang nhìn thấy Lâm Tường bị khống chế, cũng đứng im bất động, tình huống nghiêng hẳn về một bên, đội nhiên Lâm Dực hét to:
“Tất cả đều không được phép nhúc nhích.”
Ngoài cửa chính là vườn hoa, Thanh bang cùng Hồng bang giằng co, Quí Luân quay đầu có thể lập tức nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Quí Luân cầm súng ở đây kể cả Trương Siêu đang bao vây người Thanh bang bên ngoài. Song chính giữa đám người Thanh bang có một người bị gói lại trong một cái túi nhìn chẳng biết gọi là màu gì, Lâm Dực lúc này cầm súng dí vào đầu người trong túi.
Quí Luân lôi Lâm Tường đi ra bên ngoài, Lâm Tường vừa nhìn thấy Lâm Dực cầm súng dí vào người trong túi, lập tức kêu to:
“Anh!” Không biết là kích động hay là hưng phấn, lời nói run rẩy.
Người đầu tiên Quí Luân nghĩ tới chính là lão nam nhân quả nhiên bị bắt rồi, tức giận đến xịt khói, trên mặt thế nhưng vẫn cười tươi rói, chỉ vào người trong túi nói:
“Thả y ra, tao cho mày với Lâm Tường rời đi.” Nói xong hắn đẩy Lâm Tường về hướng Lâm Dực.
Dù sao Tô Dịch có thể trở về, thả bọn họ đi cũng chả sao cả.
Tay Lâm Dực càng nắm chặt súng, nheo mắt nhìn Quí Luân, chần chừ không biết chừng người này chẳng nói tốt lành như vậy, gã kéo người trong túi đến trước ngực nói:
“Tao không thể tin tưởng mày, phải ra tới cửa mới có thể thả y.”
Hai người cử động thân mật làm cho Quí Luân bực mình, hắn rít lên một câu:
“Mày tốt nhất đừng có làm ra động tác thừa, đừng quên em gái mày còn trong tay tao.”
Lâm Dực Lâm Tường chăm chú nhìn theo hắn, thần sắc cổ quái, trong lòng Quí Luân sinh nghi, nhưng cũng chỉ là Lâm Dực không có thói quen nhìn hai gã đàn ông ở chung một chỗ nên mới có vẻ mặt này.
Quí Luân nhiều lần bị uy hiếp đều là bởi vì Tô Dịch, lửa giận trong lòng đã khó có thể dập tắt, toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ đợi lát nữa làm sao ngược đãi Tô Dịch, đối với cử động quá phận của anh em Lâm gia cũng không để ý nhiều.
Anh em nhà kia liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vàng một trái một phải kẹp người trong túi đi đến xe.
Quí Luân nhìn bọn họ chạy đi đằng xa, cuối cùng khi chiếc xe màu đen ra khỏi cánh cổng, một cái túi bị vất lại phía sau, Trương Siêu lập tức phái một gã lính lác đến kiểm tra.
Nhưng mà gã lính sau khi mở túi ra kiểm tra, bên trong — hóa ra trống rỗng!
Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không thèm để ý đến em gái của mình nữa? Trương Siêu cùng Quí Luân kinh nghi bất định, mãi đến khi gã lính lác trở lại trong tay cầm theo một cái hoa tai ngọc trai đưa cho Quí Luân.
“Thiếu gia, trong túi phát hiện cái hoa tai này.”
Quí Luân nhìn thấy cái hoa tai đó thần sắc liền đại biến, khó trách Lâm Dực dùng người trong túi có động tác thân mật, khó trách anh em nhà đó lúc nãy thần sắc cổ quái, khó trách Lâm Tường nhìn thấy Lâm Dực dí súng vào người trong túi mà trở nên khẩn trương — bởi vì người trong túi chính là Lâm Lâm, mới vừa rồi tin nhắn gởi đến chính là bởi vì Lâm Dực đã tìm được Lâm Lâm, không phải ám chỉ đã bắt cóc được Tô Dịch.
Bởi vì mình nóng ruột cho nên nhìn không ra chân tướng, ưu thế lại biến thành tình thế xấu.
Hồi lâu không có người để vui đùa như thế, Quay đầu nhìn Trương Siêu sắc mặt đồng dạng hổ thẹn, hai người trong lòng đều đang nghĩ — Tô Dịch rốt cuộc đã chết ở đâu rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...