Tô Dịch vội vàng mua bó hoa chạy tới bệnh viện, hỏi được phòng bệnh của Trần Lập, y trong lòng nóng như lửa vội vàng đẩy cửa, người chưa đến tiếng đã vang lên:
“Đội trưởng, anh có làm sao không!?”
Trần Lập nằm trên giường truyền nước, hai mắt mở to thấy mà ghê, nhìn thấy sắc mặt Tô Dịch đại biến, môi càng thêm tái nhợt:
“Tô… Tô Dịch!?”
“Đội trưởng…” Tô Dịch đến gần giường Trần Lập, tự trách thiếu điều muốn quì xuống tới nơi.
Ai ngờ Trần Lập trên giường hoảng sợ bật dậy, chụp lấy chăn bông nói: “Cậu, cậu đừng tới đây…”
“Đội trưởng?”
Trần Lập ra sức lắc đầu nói:
“Đừng, đừng kêu tôi! Ngày hôm qua có một người tên Trương Siêu đến tìm tôi, nói cậu là cái gì đó của thiếu gia nhà gã, nếu tôi mà đến gần cậu, liền đem tôi đi, đi…”
“Đi cái gì hả?” Tô Dịch khẩn trương hỏi:
“Đưa tôi đến Thái Lan thiến.”
Nếu những lời này do người khác nói, có thể chỉ xem như là chuyện cười, nhưng mà Trương Siêu… Nghĩ đến tiếng cười quỉ dị kia, Tô Dịch cũng không dám, càng không có can đảm vỗ ngực với Trần Lập nói: “Không cầm sợ! Tất cả để tôi giải quyết.”
Chính bản thân y cũng khó bảo toàn, còn chưa có bị Quí Luân thiến.
Nhìn Trần Lập căn bản không muốn nói chuyện nhiều với y, Tô Dịch chỉ có thể khẽ cắn môi, mặt dày đưa ra hợp đồng thỏa thuận:
“Đội trưởng. vậy cái này…”
Vừa thấy y tới gần, Trần Lập giống như người điên cầm cái gối ném vào mặt Tô Dịch, mắng to:
“Cút ngay, cút!”
Y tá bác sĩ ở gần đó nghe tiếng gầm rú chạy tới, tưởng rằng hai người đang cãi nhau, lập tức lôi Tô Dịch ra ngoài phòng bệnh, muốn kêu bảo vệ đem y ra ngoài.
Tô Dịch không muốn ngày mai lên báo, chật vật chịu không nổi cầm theo hợp đồng che mặt chạy ra khỏi bệnh viện.
Tô Dịch không phải không nghĩ đến tìm người khác ở công ti Trần Lập để kí hợp đồng, đến công ti Trần Lập nói trăm lần vạn lần nhưng cuối cùng thư kí Phương kiên trì nói duy nhất một câu: Đây là dự án của giám đốc Trần, chúng tôi không có quyền quyết định, xin lỗi.
Y không thể làm gì khác hơn là quay lại công ti chịu chết, kết quả là vừa đến dưới lầu tòa nhà văn phòng, liền phát hiện ra chỗ mìnhđậu xe buổi sáng – chiếc mini Cooper màu hồng đáng yêu đã không cánh mà bay.
Mặc dù là chiếc xe bị mang tiếng là girly card, đàn ông mà sử dụng thì sẽ bị coi là ẻo lả, nhưng tốt xấu gì cũng hơn một trăm vạn, huống hồ trên đó còn có hệ thống định vị, không cần nghĩ cũng biết Quí Luân sẽ chỉnh y như thế nào nữa.
Tô Dịch bối rối đi đến xem, nhìn thấy ven đường có một bảng cấm, bên cạnh bảng cấm viết: Cấm đậu xe, vi phạm phạt một vạn đồng.
Buổi sáng bao nhiêu ánh mắt làm cho y không dám ngẩng đầu, căn bản không có phát hiện bảng cấm này, bây giờ nhìn thấy khiến mắt trợn tròn.
… Một vạn đồng?
Tô Dịch ngơ ngác nhìn bảng cảnh báo, ngượng ngùng sờ sờ túi tiền, y ngay cả một trăm còn chưa có thì nói chi tới một vạn?
Chuyện tàn khốc nhất còn chưa có kết thúc, cuối cùng vào công ti, giám đốc vẻ mặt tươi cười chặn ở cửa hỏi Tô Dịch: “Hợp đồng kí sao rồi?”
Tô Dịch vốn nghĩ muốn lén lút trốn việc, bây giờ chỉ có thể đem hợp đồng chưa kí về cho giám đốc, lại còn chưa kịp biện bạch, lập tức bị ăn mắng, cuối cùng giám đốc lưu lại một câu tàn nhẫn: “Cơ hội cuối cùng! Cậu nếu không kí được cũng không cần đi làm nữa.”
Sự việc liên tiếp xảy ra, Tô Dịch bị đả kích hai mắt vô thần nằm bẹp trên bàn làm việc, nhìn bầu trời, chim chóc bay lượn bên ngoài tự do, vì cái gì y từ khi biết Quí Luân liền cảm thấy cuộc sống chính là một chuỗi thất bại?
Lí Triều bên cạnh Tô Dịch rón rén đi qua, len lén chọt chọt Tô Dịch, phía sau người giống y tảng đá không có phản ứng.
Lí Đình vốn muốn bắt y đền bộ âu phục, bất quá nhìn Tô Dịch thành bộ dáng như thế này cũng từ bi không đòi nữa, ngược lại vỗ vai y nói:
“Hết giờ rồi về thôi! Tôi biết một quán bar mới khai trương, đi uống mấy li xả stress đi.”
Tô Dịch nhớ tới Trương Siêu buổi sáng muốn y hết giờ lập tức trở về, địnhtừ chối, nhưng có một giọng nói no nhỏ trong lòng: người hiền bị ăn người khác ăn hiếp, ngựa hiền bị người cưỡi, Tô Dịch mi chính vì nhu nhược luôn nghe lời cho nên hai tên hỗn trướng đó mới chỉnh cho thê thảm, sắp chết tới nơi mà mi còn muốn nghe lời đám cướp cạn đó?
Tô Dịch bừng tỉnh.
Y sau khi càng nghĩ càng bốc hỏa! Càng nghĩ càng tức giận! Càng nghĩ càng không cam lòng!
Xã hội đen thì ngon lắm sao!
Dù sao tiền không có, xe thì bị giam, nhân cách bị hủy mình cái gì cũng chẳng còn sợ nữa rồi.
Tô Dịch lập tức chụp lấy tay Lí Đình, dũng cảm ưỡn ngực nói: “Đúng vậy! Đi! Tối nay nhất định phải uống không say không về!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...