Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Tô Dịch sau khi kí thỏa thuận lập tức bị lôi đến trước mặt Quí Luân, mà vị gia sư đến dạy cho Quí Luân kia bị Trương Siêu “Xin mời” đi ra ngoài.

Tô Dịch ngồi đối diện Quí Luân mắt to trừng mắt nhỏ, Quí Luân nhìn Tô Dịch từ đầu tới đuôi, đột nhiên cười: “Vậy thì… thầy giáo chúng ta đi học đi.”

Hai chữ thầy giáo đó nghe sao không được tự nhiên.

Tô Dịch không ngừng thôi miên mình: mình là thầy giáo, mình là thầy giáo, bây giờ mình lớn hơn rồi, hắn sẽ không đối xử với mình như lúc trước.

Sau khi chuẩn bị tâm lí thật tốt,Tô Dịch làm bộ ho khan, mở tập của Quí Luân ra, trước lật lật vài trang, giữa cũng lật lật vài trang, phần cuối lại nhìn thêm một lần.

Cuối cùng y dùng tập che khuất mặt mình, trong lòng bắt đầu nói thảm rồi, cho dù trước kia y học rất giỏi, nhưng cũng đã rời khỏi trường 8 năm rồi, môn học không giống nhau, cho dù giống thì cũng đã đem kiến thức trả lại cho thầy giáo.

Tô Dịch biết căn bản không có biết phải làm gì nữa bây giờ, tự chửi bản thân một trăm lần, nghĩ muốn trì hoãn thời gian chuẩn bị bài vở, liền nhìn thấy một đề bài dài kinh khủng, thoạt nhìn đề tài cũng rất khó liền nói với Quí Luân:

“Vậy thì, vậy thì học trò Quí, trước làm bài này đi.”

Đáng thương cho y trước mặt Quí Luân nói một câu trọn vẹn cũng không được.

Quí Luân nhướn mi, tiện thể cầm bút làm bài, nhưng Tô Dịch đều không có cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy áp lực thật lớn.


Tô Dịch vốn nghĩ ngồi một chút rồi sẽ chạy trốn nhưng không thể làm được nữa, ngay lập tức phát hiện một chuyện kinh khủng, vết thương ở dưới của y vẫn chưa có lành, không ngồi lên ghế được, đành ngồi lên mông bên trái một chút, một chút lại đổi qua bên phải, nhích tới nhích lui như thế nào cũng không thuận.

Quí Luân vừa nhìn thấy đề bài liền biết Tô Dịch sẽ không dạy, cảm giác chơi cũng vui lắm nên không có vạch trần.

Liếc mắc chú ý thấy Tô Dịch đứng ngồi không yên, Quí Luân thả bút ra, nghiêng đầu, nhìn cái mông Tô Dịch hỏi: “Thầy giáo không thoải mái sao?” Vẻ mặt mang nguyên bộ dáng ngây thơ chả biết gì.

Tô Dịch vô thức lùi về sau, trong ánh mắt Quí Luân nhìn y chỉ toàn là đùa cợt, một điểm cũng không có thái độ thành khẩn như đang là học trò nói chuyện với gia sư dạy học.

Tô Dịch hiểu được không thể chộp lấy được thời điểm chạy trốn, cố ngồi xuống bình tĩnh nói:

“Ách… Thầy không thoải mái muốn đi toilet, học trò Quí cứ tự nhiên làm bài, tôi sẽ trở lại ngay lập tức.”

Nói xong Tô Dịch đứng lên muốn thật nhanh trốn khỏi chỗ này, đột nhiên — Quí Luân từ phía sau quăng ra một câu, chặn ngang Tô Dịch đem ôm lên đùi, ghé vào lỗ tai y nói:

“Nhưng mà học phí của tôi đã trả rồi, mỗi phút mỗi giây đều là tiền, thầy giáo nếu cảm thấy ghế cứng quá thì có thể ngồi trên đùi của tôi mà, đừng tìm lí do đi toilet, hay là sư phụ muốn “làm” cho củi khô bốc cháy?”

Tô Dịch bị ôm lấy da đầu tê dại, run rẩy nói:

“Tôi… tôi cảnh cáo cậu, bây giờ tôi là thầy giáo, Trương Siêu sẽ vào.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Trương Siêu ở bên ngoài gõ cửa hai tiếng nói:

“Tôi đem ít trà đến cho thầy giáo Tô, các người chậm rãi thảo luận.”

Tô Dịch mở to hai mắt!

Tên này lừa gạt!

Quí Luân biết nhất định Tô Dịch lại bị lừa vòng vòng, cảm giác được con thỏ kinh ngạc, bộ dáng thẹn quá thành giận chơi đùa thật là tốt, cười khẽ:

“Thầy giáo… Ngồi trên đùi tôi, bây giờ cái mông còn đau đớn muốn đi toilet nữa không?”


“Đừng, đừng gọi tôi là thầy giáo.” Lúc Quí Luân nói chuyện hơi thở không ngừng phả lên mặt Tô Dịch, Tô Dịch vội vàng che lỗ tai.

“Không được à, tôi cũng biết cái gì là tôn sư trọng đạo mà, thầy giáo tôi có phải rất lễ phép không đây?”

“Đúng vậy, đúng vậy, vậy thì học trò Quí, cậu… cậu trước để tôi đứng lên đi…”

“Nhưng thầy giáo à, phía trước của tôi bị thầy ngồi sưng lên, làm sao bây giờ? Dạy tôi được không?”

Tô Dịch không thể tin được, người nào cương nhanh như thế này căn bản chính là cầm thú, nhưng y không dám nói, cà lăm lấy khuỷu tay ngăn Quí Luân tới gần:

“Cậu cậu cậu tự DIY đi, lấy tay kiểm tra rồi thì bỏ ra đi…”

“Nhưng mà tôi cũng chưa, cũng chưa từng có DIY, thầy giáo có thể giúp tôi sờ sờ không?”

Người này sao lại hạnh phúc như thế, chưa từng DIY, nghĩ Tô Dịch y chính mình phải làm bạn với tay hai mươi mấy năm qua…

Quí Luân không ngừng dùng hạ thể cọ xát hậu huyệt Tô Dịch, Tô Dịch sợ hãi nhoài người ra phía trước, lại vô tình làm động vết thương trên bả vai.

“Tôi là thầy giáo, ngày hôm qua tôi còn cản đạn thay ai đó, tay chưa động được mà…” Tô Dịch đặc biệt cường điệu “thầy giáo” cùng “đạn”, ám chỉ Quí Luân cần tôn trọng một tí.

Quí Luân thổi hơi bên tai Tô Dịch:


“Nhưng miệng thầy giáo không bị thương, có thể giúp nơi nào đó của tôi mà.”

Dĩ nhiên là muốn bắt y khẩu giao!

Tô Dịch vội vàng lắc đầu: “Không không không! Tôi ba ngày chưa có chải răng miệng thúi lắm.”

Đột nhiên Quí Luân kéo đầu Tô Dịch lại, hôn lên bờ môi y, nắm lấy cằm y dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng. Đầu lưỡi Quí Luân trước luồn lên liếm nướu răng, sau lại truy kích cái lưỡi ai đó đang phát run chạy trốn, thẳng tiến vào yết hầu.

Nói gì nói, đây là người đầu tiên hôn Tô Dịch, lần đầu tiên đã gặp phải cao thủ hôn môi, làm sao có thể chống đỡ được? Liên tiếp thất bại, lưng bị ép chặt vào lòng Tô Dịch, cơ hồ không có cách nào hô hấp, nụ hôn kéo dài có đến hơn ba phút.

Lúc môi hai người tách ra, lại còn phát ra một tiếng “ba” thật lớn, nước miếng hòa quyện vào một chỗ, giữa hai người giăng thành một sợi tơ bạc, Quí Luân đưa đầu lưỡi ra, lại hôn lên môi Tô Dịch một cái.

Tô Dịch đã bị hôn đến toàn thân nhũn ra không phân biệt được phương hướng, nép vào vai Quí Luân hổn hển hít thở.

“Miệng thầy giáo rất thơm, không có thúi chút xíu nào.” Quí Luân liếm môi mỉm cười, lúm đồng tiền bé xinh trên mặt cứ thế mà chạy ra, giống y như trong tưởng tượng, nhưng mà mới nhìn thì hết tức câu người tà hoặc, chẳng có một tí tẹo nào gọi là đáng yêu thuần khiết.

Tô Dịch thở không nổi, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Quí Luân, cảm giác được mạch máu trên mặt đều đứt sạch, trái tim sắp rớt ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui