Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Tô Dịch phát hiện Quí Luân rất bận rộn.

Sáng sớm Quí Luân quậy y xong sẽ không thấy bóng dáng, chỉ có người giúp việc chăm sóc y, hai gã ôn thần giữ cửa không cho phép Tô Dịch ra khỏi phòng, làm cho cơ hội trốn thoát của y cũng không có.

Xế chiều Quí Luân trở về một lần, Tô Dịch cho dù có cơ hội mở miệng cũng không có can đảm đối mặt hắn, trốn ở trong chăn bông lén nhìn Quí Luân cùng Trương Siêu nói chuyện, thay đồ, tốc độ thay quần áo giống như siêu nhân rồi rời đi.

Bất quá khoa trương nhất là, đến buổi tối, Quí Luân cả người uể oải, cổ họng không phun ra một lời nào nằm ở trên giường, chau mày có vẻ không nhịn được, Trương Siêu dĩ nhiên chính là âm hồn bất tán chạy tới nói:

“Thiếu gia, giáo viên đã chờ rất lâu ở bên ngoài.”

Rất quá đáng rồi, hóa ra tám giờ tối còn muốn đi học!


Quí Luân hù một tiếng, nhắm mắt lại dùng chân ngăn cản Tô Dịch đang giả bộ ngủ bên cạnh, hai tay luồn trong chăn bông sờ loạn một lần, mãi đến khi nghe được thanh âm “A…” rên rỉ của Tô Dịch, vẻ mặt đỏ bừng chui ra khỏi chăn kêu to “Đừng sờ mà.”

Thú vui độc ác của Quí Luân được thỏa mãn, mới uống ngụm nước đứng lên.

Tô Dịch nhìn thấy Quí Luân cầm theo tài liệu của sinh viên năm thứ tư ở một bên không thể tin được, y biết Quí Luân tuổi còn trẻ, nhưng trẻ tới mức còn đang học đại học thì y chẳng thể tưởng tượng nổi.

Năm tư… Nhiều lắm là hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi… Hóa ra lại bị một người nhỏ hơn 8 tuổi đùa bỡn không ngừng! Tô Dịch không cách nào tiêu hóa được sự thật này, trong chăn bông bị đả kích muốn ngất xỉu.

Bởi vì thân phận của Quí Luân, hắn không thể đến trường học như người bình thường, từ nhỏ đến lớn, Quí Luân đều là mời gia sư đến dạy, nhưng sự thông minh cùng tính cách của Quí Luân đã làm cho hắn phải đổi vô số giáo viên, hơn nữa khi lớn lên công việc càng lúc càng nhiều, làm cho tiến độ học tập bị trì hoãn tới giờ vẫn còn là năm tư, Trương Siêu vì chuyện này mà phiền não không ít.

Đột nhiên gã nhìn thấy Tô Dịch vô tội ở bên cạnh, trong đầu nảy ra một ý, tà ác cười với Tô Dịch một chút, làm cho người phía sau lạnh toát cả sống lưng.

“Thỏ con, nghe nói thành tích tốt nghiệp của mi cũng không thấp phải không?”

Tô Dịch tức giận nói: “Tôi không phải là thỏ con.” Nhưng trong lòng cũng rất đắc ý, y bốn năm đại học không tìm được bạn gái, thành ra đem toàn bộ tinh thần dồn vào trong sách vở, nói đến chuyện này y phi thường tự hào.

“Mi bây giờ được bao ăn bao ở, lại còn nợ ba nghìn… À không, tính luôn lãi suất thì đã là bốn ngàn vạn rồi, có phải nên trả lại rồi không?”

Tô Dịch hai mắt mở to, nghe thấy bốn nghìn vạn liền trốn tuột vào trong chăn, chột dạ nói: “Tôi, tôi không có muốn được bao ăn bao ở, tôi hôm nay có thể rời đi…”


“Con thỏ mi cũng ba mươi rồi, đừng ngây thơ như vậy, tiền thuốc tối hôm qua, đồ ăn Trung Quốc sáng hôm nay, còn có ngủ lại cũng không dùng tiền sao? Huống chi mi bị chủ nhà đuổi ra ngoài, rời khỏi chỗ này thì có thể đi đâu ở?”

Trương Siêu muốn lợi dụng Tô Dịch để hoàn thành kế hoạch vĩ đại của gã, làm sao có thể cho y trốn đi?

“Tôi, tôi có thể đến ở…” nhà Lí Đình… Nhưng suy nghĩ một chút cái nhà của Lí Đình có thể cho người ở lại sao? Cả nhà dơ hầy, ai qua đó một lần nhất định sẽ nói đó chính là vương quốc gián.

“Không thì như vầy, mi làm gia sư cho Quí Luân, bao ăn bao ở, một buổi chừng này có được không?”

Tô Dịch nuốt nuốt nước miếng, năm vạn a… Có thể nào không động tâm, vừa là lúc đang cần việc. Y liều mạng một năm cũng chỉ có bảy vạn tiền lương, bây giờ chỉ cần dạy một khóa thì có hơn nửa số tiền.

“Nhưng, nhưng cậu ta là Quí Luân…” là ác ma…

“Quí Luân thì có chuyện gì? Đợi mi làm thầy giáo của cậu ta, sau này cậu ta còn dám không tôn trọng mi sao?”


Trong đầu Tô Dịch lập tức hiện lên một thiếu niên xinh đẹp, cầm theo bút máy cẩn thận ghi lại tri thức, nhìn thấy Tô Dịch liền lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu nói “Thầy giáo, thầy xem kết quả này con làm có đúng không? Có cần sửa chỗ nào không?”

Tốt lắm quả thật là tốt lắm, nhưng hắn là Quí Luân, mình thay hắn đỡ đạn hắn cũng chẳng để vào mắt, mình làm thầy giáo hắn tình huống sẽ thay đổi sao?

Thấy Tô Dịch có điểm dao động, Trương Siêu lại tiếp tục giật dây: “Hơn nữa con thỏ mi xem, cứ nhìn Quí Luân mới vừa rồi tuy không muốn đi học, cũng không đi học giống như người khác, cho nên chính cậu ta cũng hiểu được sự quan trọng của tri thức. Huống hồ có ta ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp mi ngăn cản cậu ta, mi — sợ cái gì?”

Tô Dịch bị vây trong cuộc giao chiến giữa người và thần, cuối cùng không nhịn được hấp dẫn, gật đầu.

Trương Siêu cười y chang ác ma, rút ra tờ giấy trắng:

“Vậy mi kí một chữ vào đây, chúng ta bây giờ bắt đầu đi học.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui