TIẾT TỬ
Edit: Rùa
Beta: A Tử
Xiêm y màu đỏ diễm lệ ở giữa những tầng mây trắng có vẻ vô cùng đẹp mắt, nhan sắc tươi đẹp như nhưng lại tạo hiệu quả cách biệt một trời một vực, giống như mây và bùn.
Xích hà tiên tử là xà tiên lớn tuổi nhất tiên giới, khí chất tao nhã, cử chỉ ưu nhã mê người,tựa như tiểu thư khuê các ở nhân gian ổn trọng nhã nhặn lịch sự.
Nhưng vào lúc này con ngươi bình tĩnh như nước đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng, làn váy nương theo gió khẽ lay động, thân hình duyên dáng hơi cúi*:
(Rùa: ở đây là kiểu chào hai tay để bên eo, nghiêng người, nhưng ta hok biết dùng từ gì cho hợp, đành xài từ này TT^TT )
“Thần Quân hảo”
Cước bộ đột nhiên dừng lại, những áng mây phía trước tản ra xuất hiện một vị tiên gia gầy nhưng phong thái bức người. Hắn là mỹ nam của thiên đình, đã cướp đi phương tâm của vô số tiên tử: Thanh Oa Thần Quân.
(Rùa: mỹ nam là ta chém á, nguyên văn là他是风靡天庭;
A Tử: Thanh Oa là con ếch đấy bà kon. )
Đối thủ một mất một còn, là hai phe đối địch, thần cùng người giống nhau, không có khả năng khác.
Trên Thiên đình, có một bí mật công khai: Thanh Oa Thần Quân cùng Xà tiên là tử địch, dù là trước hay sau khi thành tiên, quan hệ không hề cải thiện.
Nói tới cũng thực kì quái, hai kẻ đối nghịch nhau, cố tình trước khi thành tiên thì tu tiên trong sơn động ở địa giới, nghe nói chổ họ tu luyện chỉ cách nhau một dòng suối nhỏ.
Sở dĩ nói là dòng suối nhỏ vì nó khó có thể so sánh với sông ngân hà mênh mông, cũng không phải ăn nói lung tung hồ ngôn loạn ngữ, mà là bởi vì nó cùng sông ngân hà giống nhau nhận trọng trách phân chia lãnh địa, khác nhau ở chỗ nó không phải ngọc đế chế tạo ra .
Xà và Thanh Oa vốn là thiên địch, đây là số mệnh, không ai có thể chống lại, kể cả thần tiên. Cho nên, dù đã tu luyện thành tiên, Thanh Oa Thần Quân đối với Xích hà tiên tử diễm lệ thoát tục vẫn là sợ tránh còn không kịp,chỉ do thiên tính, thiên tính a!
“Tiên tử an hảo” (Rùa: an hảo: bình yên. Bản convert dịch là “mạnh khỏe”)
Tươi cười thực miễn cưỡng a! Xích hà tiên tử trong lòng thầm giễu cợt,gương mặt thoảng chút ý cười “Lâu ngày không gặp, Thần Quân có muốn cùng nhau uống chén trà?”
“Không được, tiên ông hẹn ta chơi cờ, cáo từ”. Thanh Oa Thần Quân cước bộ vội vàng, xem bóng dáng, ý nghĩ muốn chạy trốn lại càng hiện rõ.
Khóe miệng của Xích hà tiên tử khẽ giương lên ý cười. Con ếch này bản tính bảo trì* thật đáng yêu.(Rùa: bảo trì= duy trì nguyên trạng. Ý là cái bản tính sợ rắn của ếch Thần quân đó mờ. Ta xài nguyên văn vì ta là dân cuồng Hán ngữ [^_____^], ai đọc thấy khó chịu thì tự sửa nhen, ta là ta xin lỗi trước, đừng ném đá ta *moa*)
“Không tốt, không tốt, tiên tử đi mau” Tiếng nói theo thân ảnh mảnh khảnh phương xa bay nhanh tới.
“Chuyện gì vậy Mai tiên?”
“「 nghe nói hôm nay là ngày tài nữ hạ phàm lịch kiếp.」”
(A Tử: Lịch Kiếp: trong Phật giáo. vũ trụ trong khoảng thời gian hình thành và sau đó bị hủy diệt được kêu là “Kiếp”. Trải qua vũ trụ hình thành và hủy diệt gọi là “Lịch kiếp”.)
“Lịch kiếp?” Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt “ Hôm nay? Nghe ai nói?”
“Thần Tài a, ta vừa rồi vô ý nghe thấy Thần Tài cùng Thái Thượng Lão Quân nói chuyện, hơn nữa hắn còn nói muốn tự mình đưa nữ nhi đi” Mai tiên nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, cử chỉ thô bạo như thế cũng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp kiêu ngạo của nàng, liền giống như hoa mai trong tuyết độc nhất vô nhị, kêu ngạo cùng tức giận biểu lộ ra ngoài, dung mạo rất xinh đẹp.
“Đi mau” Xích hà tiên tử nắm tay Mai tiên bay về phía trước.
Tĩnh dật, văn nhã như một thục nữ điển hình như Xích hà tiên tử đột nhiên lại xuất hiện hành vi vội vàng như vậy, không thể không nói, thiên hạ to lớn quả nhiên không có gì không có khả năng phát sinh. Đây là cảm tưởng tâm đắc nhất của Thanh Oa Thần Quân (từ nơi ẩn thân), sau đó liền lén lút theo sau cước bộ của hai vị tiên tử xinh đẹp.(Rùa: Haizz, anh nì cũng “ít chuyện” dữ lun T.T)
Hắn vẫn sợ rắn, nhưng mà hắn rất hiếu kì với chuyện sắp phát sinh, lòng hiếu kì ngay cả thần tiên cũng giết chết, đây là chân lý!
Đáng tiếc Thanh Oa Thần Quân tại một khắc sau mới hiểu được chân lý này, bởi vì sau khi hắn tận mắt thấy đối thủ một mất một còn nhảy vào “Hồng trần mê kính”, thậm chí còn chưa kịp hoan hô đã bị Thần Tài hưng phấn quá độ một cước thuận tiện đá hắn bay tới giữa Hồng trần mê kính.
Nga, hắn sẽ không bỏ qua cho Thần Tài, nhất định!
Vội vàng chạy tới chứng kiến toàn bộ chuyện khiến Nguyệt lão thiếu chút nữa xúc động muốn bóp cổ Thần Tài. Không lẽ ngại hắn trên đầu ba ngàn tơ phiền não còn chưa đủ trắng a????? Xích hà tiên tử nhảy xuống dưới đã đủ loạn, Thần Tài cư nhiên còn mang theo Thanh Oa Thần Quân, này…này…rất đáng giận.
Nhưng thấy trong hồng trần mê kính rơi xuống đất trẻ mới sinh tiếng khóc rất to và rõ, mà bên ngoài phòng sinh của bệnh viện, trên mặt cỏ đột nhiên tụ tập rất nhiều rắn, tất cả đều ngửa đầu phun độc, tựa như nghênh đón cái gì.
Tiểu Lan, phải chú ý an toàn a!”
“Con biết rồi” Tiếng nói trong trẻo theo gió nhẹ phiêu đãng, phía trước một căn hộ trên tầng 2 hé ra khuôn mặt
xinh đẹp của một cô gái đang giương lên ý cười, vẫy tay hướng về phía
mẫu thân tạm biệt.
“Mang theo chừng này thực sự đủ sao?” An mụ mụ có chút lo lắng nhìn cái giỏ trên tay nữ nhi.
An Nhược Lan mắt hạnh khẽ nhướng, gật đầu nói: “Đủ, bọn con tám người, mỗi người đều sẽ mang, nên không cần mang nhiều lắm”.
“Ngộ nhỡ các nàng không mang thì sao?”
“Không đâu, các nàng nhiều lắm giống con chỉ đem theo phần của chính mình”. Bạn bè đối với nhau chính là thực
hiểu biết về những chuyện này, nàng nói như vậy tuyệt đối là có căn cứ.
“Nga!” An mụ mụ do dự lên tiếng, bất an
nhìn bóng dáng con gái đang vui vẻ rời đi. Tại sao hôm nay trong lòng
lại có cảm giác không nỡ? Ngày hôm qua còn mơ thấy bầy rắn tới mang nữ
nhi đi.
Tuy rằng nữ nhi từ nhỏ cùng xà đặc biệt hữu duyên, nhưng giấc mộng kiểu này vẫn rất kì quái.
Dùng sức xua đi lo lắng trong đầu, An mụ mụ quay trở vào nhà.
Trời xanh mây trắng, lại có gió nhẹ, cực kì thích hợp dã ngoại đạp thanh*, nên An Nhược Lan cho rằng ngày hôm
nay lên kế hoạch cùng bằng hữu ra ngoài ăn cơm dã ngoại quả thực sáng
suốt.
(Rùa: đạp thanh => đạp lên cỏ xanh(lễ hội mùa xuân)).
Nhưng mà, khi nàng đến sườn núi, nơi các nàng hẹn sẵn, thì lại phát hiện ra mình là người duy nhất đúng giờ,
những người khác ngay cả cái bóng cũng không thấy. Một đám nữ nhân không tuân thủ giờ giấc, cùng bạn trai hẹn hò có tới trễ cũng không sao, đây
là chân lý, nhưng cùng bạn bè đi chơi mà lại trễ giờ thì thật đáng đánh
đòn.
An Nhược Lan chọn một nơi thoải mái ngồi xuống, đặt cái giỏ lên trên tảng đá xanh bên cạnh, lưng dựa vào đại
thụ, nheo mắt nhìn theo những tia nắng len qua kẽ lá, ngắm nhìn vô số
hạt bụi nhỏ li ti đang nhảy múa dưới ánh sáng.
Tiếng sàn sạt ở xung quanh vang lên,
khiến nàng cảnh giác ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía vừa phát ra
tiếng động rồi không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Rắn! Hơn nữa không chỉ một con, mà là vô số rắn.
Này rắn tre già măng mọc theo bốn phương bò lên, cách nàng ba thước* thì dừng lại, ngóc đầu hướng về phía nàng
phun độc, phát ra tiếng “tư tư”.( Rùa: một thước của Trung Quốc bằng 0,33cm)
Ánh mắt của nàng trở nên cổ quái, từ lúc còn rất nhỏ nàng đã phát hiện mình có thể hiểu được tiếng rắn, nhưng mà nàng không hề nói với ai về chuyện đó. Mà bây giờ chúng nói muốn đưa
nàng đến nơi nên đến, nàng nên tới chỗ nào?
“Đi nơi nào?” Nàng hỏi.
“Đường Triều?” nghe xong câu trả lời của chúng, nàng không khỏi la lên: “Tại sao lại là Đường triều?”
“Tương lai của ta ở nơi đó?” Nàng không tin.
“Ta muốn chờ bằng hữu ăn cơm dã ngoại, không đi” Nàng cự tuyệt.
“Cái gì?” Nàng nhảy dựng lên, không còn
cách nào bảo trì thái độ bình tĩnh ban đầu, bởi vì chúng còn nói các tỷ
muội của nàng sẽ không tới đây, các nàng hẳn là cũng đến nơi nên đến.
Bầy rắn đột nhiên ùa lên, trong nháy mắt, trên bãi cỏ xanh biếc chỉ còn lại chiếc giỏ đựng đồ ăn.
Trên cao, mặt trời chiếu xuống nóng
bỏng, nướng sa mạc thành một màu cam, dõi mắt nhìn ra xa, cát vàng trải
dài tới tận chân trời.
Một luồng gió xoáy từ xa cuốn
tới gần, sức gió càng ngày càng nhẹ, cuối cùng hóa thành làn khói rồi
dần dần mất hẳn, nhưng trên cát lại lưu lại một người.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh
khẽ động, bởi vì cảm giác nóng bỏng từ bên ngoài truyền đến, An Nhược
Lan theo bản năng giơ cánh tay lên che ở trước mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt chậm rãi mở ra tựa như một đóa quỳnh hoa đang
từ từ nở, khiến người kinh diễm (Rùa: kinh ngạc vì vẻ diễm lệ?)
Nắng thật là gắt! Chân mày An
Nhược Lan nhướng lên tựa như ngọn núi, phóng mắt nhìn ra xa, miệng nhất
thời vô pháp khép lại, đây là…Sa mạc!
Nha, có lẽ chỉ là mộng! Nhắm
mắt rồi lại mở, vẫn là sa mạc. Tự nhéo đùi mình một cái, phi thường đau, vậy là không phải mộng.
Đàn rắn kia đem nàng tới sa mạc khô hạn
như vầy, tâm địa không khỏi quá hiểm ác đi! An Nhược Lan lần đầu cảm
nhận được cảnh kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.
Quần áo… không đúng! Nàng vừa cúi đầu
nhìn, lập tức hoa dung thất sắc. Là trang phục thời cổ, không phải loại
quần áo hiện thời, hèn gì cảm thấy dưới chân là lạ, chân váy quá dài
khiến nàng suýt nữa thì vấp ngã.
“shit!” Nàng nhịn không được chửi tục, lúc này đây mà còn phải duy trì phong thái tao nhã quả thực vô cùng khó khăn.
Tức tối dậm chân, lập tức đá vào cát, tâm tình càng thêm tồi tệ, ngồi xuống đem hài đổ cát ra, lại mang hài vào.
Bỗng dưng, tay ngừng lại một chút, trong hài giống như có tờ giấy đâu! Vội vàng móc ra, triển khai—
“Chuyển thế tình duyên, oan gia tụ đầu.
Thuận thiên ứng mệnh, cộng hiệu vu phi”.
Là một cái xăm thơ. Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lúc học quốc trung, có lần cùng bạn bè đi ngang một tiệm
bói chữ, một lão nhân râu bạc gọi các nàng lại, muốn giúp các nàng bói
một quẻ. Các nàng vì tò mò đáp ứng, kết quả mỗi người được một quẻ xăm
kỳ quái, khiến các nàng buồn bực thật lâu, sau vì quá lâu nên cũng dần
phai nhạt, như thế nào nay lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện?
Tiếng gì vậy? An Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn lên, ánh nắng quá gay gắt khiến nàng không thể không giơ cánh tay
lên che nắng. Một bóng đen từ trên cao xẹt qua, phát ra tiếng kêu chói
tai, sau đó đột nhiên lộn trở lại, bổ nhào xuống dưới.
Ưng! Chân của nàng thiếu điều nhũn ra, chật vật ngã sang một bên, thân không ổn định, liền theo cồn cát lăn đi xuống.
Choáng, thực choáng, giống như đất trời đảo lộn.
Trước mắt một trận sao Kim lóe ra, nàng
không tình nguyện nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu còn choáng váng, chỉ mong ác ưng kia ngàn vạn lần đi rồi đừng quay lại
a!
Con chim ưng Vội xông xuống đột nhiên
phát ra một tiếng rên rĩ, một mũi tên xuyên thấu cổ họng của nó, có thể
thấy tài bắn tên của xạ thủ quả thực như thần.
“Gia, hình như là ở phía trước”. Tiếng nói non nớt của một đồng tử theo cồn cát bên kia truyền đến.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một rõ ràng gõ lên thần trí mơ màng của An Nhược Lan. Nàng cố gắng tập trung suy nghĩ,
tưởng phát ra thanh âm cầu cứu, dù sao giữa đại mạc mênh mông này, gặp
được người thật không dễ, quả thực thấp như tỷ lệ sao chổi lướt qua Địa
cầu, bỏ qua sẽ không lại đến.
“Gia, có người!”
Một đội người từ sau cồn cát vòng lại,
khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng ở phía trước An Nhược Lan đang mê man dừng lại. Một gã đồng tử dẫn đầu ngay tức khắc nhảy xuống, đi
qua thăm dò cánh mũi của nàng, sau đó kinh hỉ quay đầu lại hô: “Gia,
nàng còn sống”
“Phải không?”
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe bay vào tai An Nhược Lan, khiến lòng của nàng gợn lên một tia khác thường.
“Gia, tay nàng động” Đồng tử hưng phấn kêu.
Thanh y nam tử dẫn đầu lập tức nhảy xuống, đi tới.
Ngay khi ánh mắt của nàng mở ra, trong
nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, không kịp đề phòng mà xâm nhập đáy mắt lẫn
nhau, một tia hoa lửa trên không trung chợt lóe, đối diện một khắc này
giống như đã chờ ngàn vạn năm.
Nàng rất đẹp, nhất là cặp mắt kia tựa
như chứa đựng tình ý, trói buộc tinh thần con người. Làn da còn trắng
hơn tuyết, xiêm y như lửa cháy, cùng quanh thân nàng toát ra một tia
lãnh đạm, bất đồng như vậy nhưng lại đặc biệt hài hòa. Ở trong sa mạc mà vẫn có thể bảo trì da thịt thủy nộn như vậy, ắt không phải là thân phận bình thường. Xem quần áo cùng trang sức trên người nàng, còn có tao nhã khí chất, nàng đích thị là thiên kim quý tộc bị lạc vào sa mạc.
Hắn rất tuấn tú, cái loại này tràn ngập
cương dương suất khí, nhìn thấy hắn tựa hồ có thể ngửi được hương vị của thái dương. Lông mày không quá đậm cũng không quá nhạt, đôi mắt đen có
thần, sống mũi thực cao, môi mỏng vừa phải, màu da bởi vì thường phơi
dưới nắng mà có màu đồngcổ. Tuy rằng chỉ mặc một bộ thanh sam, nhưng
không cách nào che khuất khí chất vương giả, người này hẳn là nhân vật
một phương.
Không tự chủ được đưa tay nâng nàng dậy, Mục Thiên Ba cảm thấy có chút kinh ngạc, những thị tùng ở phía sau hẳn
là trong ánh mắt lại càng lộ ra dị sắc. Không phải từ trước tới nay
tướng quân không tiếp cận nữ nhân sao?
“Đa tạ” Nhẹ nhàng nói tạ ơn, An Nhược Lan nỗ lực xuất ra một loại yếu đuối cảm giác.
Thanh âm của nàng, cùng bộ dạng giống
nhau, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, Mục Thiên Ba
trong lòng không khỏi khẽ run lên.
“Cô nương sao lại té xỉu trong sa mạc?”
Nàng đôi mắt khẽ rũ xuống, ý nghĩ vừa
chuyển, nhẹ nhàng nói: “Ta cùng gia nhân ở sa mạc gặp phải cường đạo nên lạc nhau”. Nhìn cách ăn mặc của họ đích thị là cổ nhân, xem ra nàng bị
dẫn tới cổ đại. Nhớ lại lúc xem kịch cổ trang thường thấy cường đạo cướp bóc giữa sa mạc, thuận tiện mượn dùng.
Nhìn y phục hỗn loạn,mái tóc dài bị gió
cát làm rối, đáy mắt hắn xẹt qua một tia sáng: “Cô nương không phải
người địa phương”. Từ vật liệu may mặc và phục sức mà đoán thì có lẽ là
người Giang Nam, giọng nói cũng mềm nhẹ, không giống chất giọng người
Ngô Việt(1)
Không để lại dấu vết quét mắt nhìn hắn
một cái, nàng rõ ràng cảm giác được hắn đang đề phòng. Này nam nhân nghi tâm cũng thực nặng đi, đối diện một mỹ nhân trong veo như nước xuất
hiện ở đại mạc hoang vắng, vẻ mặt hắn lại có thể không lộ vẻ kinh diễm,
khiến nàng nghĩ tới một biện pháp.
Chợt nhớ tới màu sắc của y phục mình
đang mặc, nàng nhẹ nhàng giơ cánh tay lên che mặt, khóc lóc thảm thiết,
thanh âm theo đó mà trở nên nghẹn ngào “ Tiểu nữ nguyên phải xa gía tới
vùng đất lạnh giá nơi phía Bắc trường thành, chẳng ngờ giữa đại mạc lại
gặp cường đạo, nên bây giờ mới lưu lạc tha hương, tiểu nữ…” Hừ, xem
ngươi còn muốn hỏi cái gì!
Một đám đại nam nhân đều vì câu chuyện của nàng mà giật mình, trong mắt nảy lên thương tiếc vô hạn.
Đối mặt với tình huống bất ngờ lúc này,
Mục Thiên Ba có chút đau đầu. Hắn đối với sinh vật mang tên nữ nhân
luôn luôn kính nhi viễn chi ( Rùa: kính trọng nhưng không gần gũi), cảm nhận được ánh mắt lên án của thuộc hạ, hắn đột nhiên có cảm giác mình trở thành người xấu, tội ác tày trời.
Nhìn thấy mỹ nhân hai mắt đỏ hồng, một đám đàn ông vẫn là nhịn không được lại càng muốn bảo hộ nàng.
“ Cô nương, cô nương… chúng tôi sẽ bảo vệ cô”.
An Nhược Lan có thể nghe thấy trong
thanh âm của hắn có chút luống cuống, khóe miệng ở dưới ống tay áo không nhịn được giương lên, nhưng tiếng nói vẫn mang theo âm thanh nức nở
“Tiểu nữ…tiểu nữ…tiểu nữ muốn về nhà”. Gào khóc liền miễn, nó làm tổn
hại hình tượng mỹ nữ của nàng, lê hoa đái vũ nhất định là phi thường
hiệu quả.
Mục Thiên Ba nhìn quanh một vòng, phát
hiện ánh mắt của mọi người đều đặt trên người hắn, có khiển trách, có
oán giận, thậm chí là vui sướng khi người gặp họa. Hắn bình thường làm
người thất bại vậy sao?
“Rời khỏi nơi này rồi nói sau!” Cuối
cùng hắn chỉ có thể nói như thế. An ủi nữ nhân luôn không phải là sở
trường của hắn, thêm đám thuộc hạ chết tiệt, tên nào cũng đáng đánh bốn
mươi trượng, lại dám ở giữa ban ngày ban mặt trơ mắt nhìn hắn thành trò
cười.
Lẳng lặng gật đầu, trong lòng An Nhược
Lan bày ra tư thế thắng lợi. Hắc hắc, nàng tuyệt đối muốn hắn biết hai
chữ “hối hận” viết như thế nào. Chậm rãi buông ống tay áo, ngẩng đầu
lên, ánh mắt hàm chứa cảm kích nhìn về phía nam nhân đang muốn nổi giận.
“Cô nương, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô diệt trừ đám cường đạo đó”.
“ Đúng, chúng tôi giúp cô”.
“ Cô không cần phải lo lắng, chúng tôi nhất định giúp cô cùng người nhà gặp nhau”.
“…”.
Oa, từ nhỏ nàng lập chí làm thục nữ quả
nhiên sáng suốt, cho dù là lúc nào, ở đâu, mỹ nữ yếu đuối luôn luôn là
bảo bối phủng trong bàn tay nam nhân. Trong đầu lập tức nhớ lại lời bình của nhóm bạn bè: thời đại bất đồng, giả trang thục nữ đích thực hảo a!
Vừa nghĩ tới đám gia hỏa vừa ngay thẳng, vừa lạc quan, tâm tình nàng thực sự sầu não. Không biết các nàng ở thời không kia có ổn hay không, có hay không tìm nàng? Một hồi ăn cơm dã
ngoại lại làm cho thế giới của nàng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất,
nếu không phải nhéo thịt thấy đau, nàng thực sẽ nghĩ mình đang nằm mộng.
“Cô nương biết cưỡi ngựa sao?” Mục Thiên Ba cẩn thận hỏi.
An Nhược Lan lắc đầu. Nàng chỉ từng cưỡi những con ngựa đã được thuần hóa ở trường ngựa, mà những con ngựa ở
trước mắt đều vừa cao vừa uy mãnh, khiến tâm nàng không khỏi có chút sợ
hãi.
“Vậy cô nương cùng ta cưỡi một con!” Lời vừa nói ra, hắn lại lắp bắp kinh hãi. Hắn luôn luôn sợ nữ nhân như sợ
rắn rết, nhưng đối với nàng tựa hồ ngoại lệ.
“ Đúng, cùng Gia chúng tôi cưỡi một con
đi, Gia cưỡi ngựa thực thuần thục” Thị đồng ở một bên phụ họa, lòng âm
thầm cảm thấy may mắn. Lão Thiên cuối cùng cũng mở mắt, nếu Gia thực sự
đào hoa nở rộ, sẽ không vì bị lão phu nhân bức hôn mà sống chết không
trở về kinh thành, ngày hắn thoát khỏi tràn ngập cát vàng có lẽ không
còn xa nữa.
Mục Thiên Ba liếc nhìn thị đồng, nhưng vẫn yên lặng.
“Tiểu nữ không thể trèo lên a!” Nhìn hắc tuấn mã cao lớn uy mãnh, gương mặt nàng lộ vẻ chán nản.
“Ta đỡ cô nương lên ngựa”.
Hắn vươn tay, khiến An Nhược Lan có cảm giác thực uất ức, tín nhiệm đi tới, dưới sự gúp đỡ của hắn leo lên lưng ngựa.
Mục Thiên Ba đạp trên yên ngựa*, sau khi ngồi vững lại quay nhìn đám thuộc hạ, “tặng” bọn họ một cái nhìn chằm
chằm, giống như đang nói: nhìn cái gì? Chưa thấy qua hai người cùng cưỡi một con ngựa a!
Hai người cùng cưỡi một ngựa dĩ nhiên
bọn họ từng gặp qua, nhưng là chưa bao giờ thấy tướng quân cùng một nữ
tử cùng cưỡi. Ánh mắt mọi người chính là lộ ra ý nghĩ như vậy.
Hồ nghi liếc mắt nhìn bọn họ, An Nhược
Lan hơi nhíu mi, có chút khó chịu. Một đám đàn ông rốt cuộc dùng ánh mắt trao đổi chuyện gì?
“Trước khi trời tối hồi thành”.
“Vâng, tướng quân” Mọi người đồng thanh trả lời.
Thân hình của nàng hơi đảo. Cái gì? Hắn là tướng quân? Không thể nào, nàng lại có thể gặp được tướng quân trấn giữ một phương?
“Đừng sợ, ta sẽ không để cho ngươi ngã”.
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp êm tai,
cảm giác được sự ấm nóng tản ra từ cơ thể hắn, mặt nàng không khỏi phiếm hồng. Gặp quỷ! Nàng lại có thể đỏ mặt, chẳng lẽ thay đổi thời không,
nàng cũng thay đổi?
“ Giá” Mục Thiên Ba giơ roi thúc ngựa, một đội nhân mã hướng Ngọc Môn quan chạy tới.
Không chịu nổi đường sá xóc nảy cùng tốc độ như gió bay điện chớp của tuấn mã, An Nhược Lan vô tình dựa vào vùng ngực rộng lớn phía sau, bão cát trước mặt khiến nàng không cách nào mở
mắt, chỉ có thể híp nửa mắt giống như cưỡi ngựa xem hoa nhìn cảnh sắc
thê lương của đại mạc.
Thực sự rất thê lương, dõi mắt nhìn ra
xa,có thể thấy được đại mạc ngày nối ngày, còn có thể thấy thi hài của
con người cùng động vật, trải qua bao ngày gió thổi giờ chỉ còn lại
xương trắng. Thực vật ở đại mạc quả thực thưa thớt, ngẫu nhiên chỉ thấy
một lùm cây, nước ở nơi này khẳng định so với vàng còn quý hơn.
Dần dần hình dáng thành trì ở nơi xa xuất hiện, làm cho người đi trong đại mạc cảm thấy vô tận vui sướng.
“Đại mạc cô yên trực
Trường hà lạc nhật viên”(2)
Nhìn thấy thân ảnh đỏ thắm trên tường
thành, hai tay duỗi thẳng, ngửa mặt lên trời, gió thổi làm tà váy của
nàng lay động, tựa như cả người muốn vỗ cánh bay cao, Mục Thiên ba trong nháy mắt có ý niệm muốn chặt chẽ giữ lấy, không để nàng biến mất.
“An cô nương, trên tường thành gió lớn, chúng ta đi xuống đi”.
“Nga” Lưu luyến cảnh đẹp, nàng không tình nguyện ly khai tường thành.
“Để cô nương ở trên cổng thành chờ đợi thật là áy náy” Hắn tràn đầy day dứt nhìn nàng.
“Chính là, tiểu nữ bây giờ có thể nghỉ
ngơi sao?” Nàng cố ý khơi mào áy náy của hắn. Chưa từng thấy qua nam
nhân như vậy, vì cùng tướng sĩ của hắn bàn chuyện mà đem mỹ nữ vừa mới
cứu được ném qua một bên. Ân, trên tường thành gió cát quả thực rất lớn, nàng cũng không có nói sai.
Nhìn thấy thân hình đơn bạc đứng thẳng
trong gió, gầy yếu đến độ tưởng như gió thổi liền bay, khiến hắn tự
nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc.
“Ở biên cương không bằng vùng sông nước Giang Nam, nơi ở của tại hạ cũng rất sơ sài, hy vọng cô nương bỏ qua cho”.
Này An Nhược Lan sớm đã nghĩ tới. Ngoài
thành là mênh mông cát vàng, trong thành dù có phồn hoa rõ ràng cũng sẽ
không giống Giang Nam sơn minh thủy tú, nơi nơi đều là cảnh đẹp ý vui.
Điều duy nhất nàng có thể hy vọng là hắn là một tướng quân, có lẽ hành
dinh hắn ở sẽ không quá kém.
“ Tiểu nữ chỉ cầu một chỗ trú thân là
đủ, như thế nào lại để ý đâu!” Nàng bãi thấp tư thế, âm thanh yểu điệu,
khéo léo bày ra hình tượng một nữ tử mắc nạn tha hương, ăn nhờ ở đậu.
“Vậy là tốt rồi” Cảm giác lúng túng lại
tới nữa. Mục Thiên Ba trong lòng có chút thất bại. Dù đối mặt thiên quân vạn mã, sa trường đẫm máu, mày của hắn cũng chưa nhăn lấy một lần,
nhưng vừa gặp nữ nhân trước mắt liền cả người bất thường, giống như gặp
khắc tinh.
Khóe mắt An Nhược Lan thấy vẻ mặt thẹn
thùng của hắn, trong lòng cười thầm, quyết định buông tha hắn, bộ dạng
phục tùng theo hắn xuống cổng thành.
Hắn đem nàng nâng lên lưng ngựa, nhưng chính mình lại không đi lên, chỉ là tùy ý dắt ngựa chậm rãi đi về phía trước.
“ Không xa sao?” Con ngươi như nước của nàng nhìn về phía hắn.
Hắn theo bản năng né tránh ánh mắt chăm chú của nàng, có phần không được tự nhiên “ Không xa”.
Trong mắt nàng thoáng hiện lên chút
nghiền ngẫm, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Nam nhân này thực hay xấu hổ,
bất quá điều này làm hắn thêm vài phần đáng yêu. Một tướng quân thống
lĩnh quân đội lại ở trước mặt nàng bó tay bó chân, rất có cảm giác thành tựu nha.
“ Về sau cô nương định như thế nào?” Hắn giống như không chút để ý hỏi.
“Về nhà” Coi như không thể chân chính
quay về nhà, cũng phải thoát khỏi nơi quỷ quái chỉ có cát vàng không có
nước này. Nàng muốn tới Giang Nam, thật vất vả mới tới được cổ đại,
không đến nơi giống như thiên đường như Giang Nam liền cảm thấy có lỗi
với chính mình.
Khóe mắt đảo qua ánh mắt sáng rực của
nàng, nghi hoặc trong lòng Mục Thiên Ba lại càng lớn. Lai lịch của nàng
chắc chắn có vấn đề.
“Có cần tại hạ phái người tiễn cô nương một đoạn đường?”
An Nhược Lan đem sự chú ý từ cảnh vật xung quanh chuyển qua trên người hắn “Tướng quân muốn phái người hộ tống tiểu nữ sao?”
Hắn không bỏ qua thoáng chần chừ cùng chột dạ hiện lên trong mắt nàng, trong lòng hoài nghi càng sâu.
“Đúng vậy, Giang Nam cách phương Bắc ngàn dặm xa xôi, một mình cô nương e là không ổn”.
“Vậy phiền toái tướng quân”.
Thấy nàng sảng khoái đáp ứng, hắn lại có chút hoài nghi phỏng đoán của mình. Nữ nhân này thực mâu thuẫn.
“Tướng quân dắt ngựa có phải hay không rất kỳ lạ?”
“Vì sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì có rất nhiều người đang nhìn chúng ta a!”
Nghe nàng nói vậy, hắn mới phát hiện ở
hai bên đường mọi người đang nhìn bọn hắn, theo thói quen đối với họ
mỉm cười, nhưng bọn họ không giống như bình thường mỉm cười đáp lại, mà
vẫn duy trì ánh mắt sững sờ nhìn tướng quân trẻ tuổi anh tuấn của họ.
Nam nhân vì nữ nhân dắt ngựa kia thực sự là Mục tướng quân mà bọn họ
nhận thức sao?
Trong mắt mỗi người đều hiện lên nghi hoặc, khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng khó khăn, Mục Thiên Ba muốn bỏ qua, càng khó.
Xem ra chuyện này rất quỷ dị. An Nhược Lan như có suy nghĩ nhắm hắn liếc mắt một cái, theo bản năng mấp máy môi.
“Bọn họ là chưa thấy qua cô nương nào đẹp như vậy” Hắn giải thích.
Nàng lông mày hơi nhướng. Này rõ ràng là che dấu chyện gì, ánh mắt của những người đó cũng không phải là kinh
diễm, chuyện này nhất định có vấn đề, nàng muốn làm cho rõ, không hiểu
sao lại có cảm giác khó chịu.
Có chút chật vật trốn tránh ánh mắt hứng thú của nàng, hắn chỉ vào một tòa đại trạch cách đó không xa “ Tiểu viện ở phía trước”.
Hành dinh của tướng quân quả nhiên không giống bình thường, khí thế rất lớn, cho dù thô lỗ sơ sài cũng không thể che dấu uy nghiêm, lính canh cửa đứng thẳng lại càng gia tăng sự trang
nghiêm của nó.
“Tướng quân ——”lời nói chưa xong ánh mắt nhìn đến một bóng hình xinh đẹp thoáng hiện.
An Nhược Lan lại một lần nữa nhướng mày. Nhìn gương mặt thật sự có ngụ ý, mỗi một người đã gặp nàng, không, phải nói mỗi một người đã gặp nàng cùng Mục Thiên Ba cùng lúc xuất hiện đều
có biểu hiện ý vị sâu xa như vậy, chuyện này gợi lên ham muốn tìm hiểu
nguyên nhân cho tới cùng của nàng.
Thời tiết sa mạc thật sự rất kỳ quái, rõ ràng ban ngày nóng đến mức có thể quay heo sữa, ban đêm lại lạnh đến
mức phải dùng tới chăn bông, khiến cho người lớn lên ở Đài Loan như An
Nhược Lan chịu không nổi.
Bất quá, trời đêm ở đại mạc thực thấp,
tựa như đưa tay lên là có thể với tới, khiến cho người ta không khỏi nhớ tới câu thơ của Lý Bạch “ Với tay ngỡ hái trăng sao lưng trời”(3).
Ánh sao tối nay thật đẹp, đến nỗi nàng ngẩng lên xem đến mỏi cổ mà hoàn toàn không có ý định dừng lại.
“ An cô nương, cô còn chưa ngủ a?”
Di! Men theo thanh âm, nàng nhìn thấy
thị đồng bên người Mục Thiên Ba, có chút tò mò về nguyên nhân trễ như
vậy mà hắn còn xuất hiện ở trong này
“Trời đêm rất đẹp”
“Cô nương nên mặc thêm áo, nếu không hội cảm lạnh”
“Ân, nên xưng hô với ngươi như thế nào?” Nàng quyết định từ trong miệng hắn dò hỏi.
Thị đồng ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Cô nương cứ gọi tiểu nhân là Tứ Cửu”
May mắn không phải đang uống nước, nếu
không nhất định sẽ phun ra. Tứ Cửu? Hình như là thư đồng của Lương Sơn
Bá trong Lương- Chúc(4) ? My God!
“Cô nương, cô làm sao vậy?” Tứ Cửu có
chút buồn bực. Tại sao An cô nương nghe xong tên của hắn vẻ mặt lại trở
nên cổ quái như vậy, gương mặt có chút méo?!
An Nhược Lan vụng trộm nhéo chính mình,
không thể bật cười, nếu không thực không lễ độ, nàng là thục nữ, bất quá ai quy định thục nữ là không thể bật cười a!
“ Ta bị chuột rút”. Nàng bịa đại một lý
do. Chẳng còn cách nào khác, vẻ mặt của nàng lúc này nhất định thực vặn
vẹo, không nói gì đó không được.
“ Ta tìm Gia đến” Tứ Cửu thoáng cái bỏ đi.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn rời khỏi tiểu
viện, mi mắt chậm rãi chớp chớp. Hắn chạy như lửa thiêu mông làm gì? Hơn nữa nàng bị chuột rút thì liên quan gì tới Mục Thiên Ba?
Không hiểu như thế nào!
Đang lúc An Nhược Lan cổ căng cứng thì tiếng bước chân dồn dập trầm ổn từ ngoài viện truyền đến.
Hoạt động cổ theo bản năng, không nghĩ
qua khi quay đến cổ. Bọn hắn quả thực là sao chổi a, trong lòng âm thầm
mắng không dứt, thống khổ nhìn lên đến gần chủ tớ hai người.
(A Tử: pó tay giả vờ rồi lại bị trẹo cổ thật mới ghê chứ)
“Thực nghiêm trọng sao?” Mục Thiên Ba ân cần hỏi. Nhìn thấy nàng thống khổ, tim của hắn mơ hồ có chút không thoải mái.
“Cổ…” Cần cổ đáng thương của nàng nào có trêu chọc ai a!
“Cổ mà cũng bị chuột rút?” Hắn vội bước thêm một bước, tay vịn chặt vai của nàng
“Xoay tới!” Cổ làm sao lại bị chuột rút a!
“ Đừng nhúc nhích, ta giúp cô nương.”
“Ân” Hiện tại sét có đánh nàng cũng sẽ không động.
Thật cẩn thận nâng mặt, chậm rãi một
chút một chút giúp nàng, ở dưới ánh lửa dừng ở trên mặt tinh xảo của
nàng, giống như một pho tượng tốt nhất ngọc oa nhi, không nghĩ qua là
ngã một cái liền hư, Mục Thiên Ba tâm căng thẳng, hơi thở không khỏi có
chút ồ ồ.
“Ta không khẩn trương, ngươi cũng không cần khẩn trương.” Cẩn thận cổ của nàng a!
“ Sẽ rất đau, cô nương cố chịu một chút”
“Ân” Đau dài không bằng đau ngắn, động tác của hắn làm ơn nhanh một chút đi!
Không hề báo trước ngắt một cái, khiến
An Nhược Lan phát ra một tiếng rên, nhấc chân liền đạp lên chân của hắn, “ Ngươi mưu sát a!” Đau chết nàng.
Tứ Cửu ở một bên cười trộm, quay đầu giả vờ thưởng thức cảnh đêm.
Mục Thiên Ba nhìn chân của nàng, khóe môi khẽ giương lên: “ Xem ra cô nương chuột rút cũng tốt rồi”
“Là nha! Đại thần y, ngài có muốn đổi nghề đi làm nghề y?” Nàng lập tức phản bác.
Hắn hơi ngẩn ra, dường như nàng ban ngày cùng với ban đêm có chút khác biệt.
Nàng lập tức ý thức được mình có chút
biểu lộ bản tính, ngượng ngùng cười cười: “Thực xin lỗi tướng quân, tiểu nữ nhất thời nóng lòng, thất thố!” Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Đôi mắt hắn cụp xuống, một tia sáng lóe
lên nơi đáy mắt, nhưng vẫn làm bộ không để ý, cười nói: “ Không sao, do
lực tay của tại hạ hơi mạnh”
“ Muộn như vậy tướng quân còn chưa ngủ a?” Nàng thuận miệng hỏi.
“ Có một số việc cần phải xử lý”
“ Nga”
“ Cô nương, nếu không có việc gì, tại hạ xin cáo lui trước”
“Làm phiền tướng quân” Nàng vội vàng đứng dậy, xuất ra bộ dáng tri thư đạt lễ (Rùa : tri thư đạt lễ: học rộng, cư xử đúng lễ nghi)
“Không có gì, cô nương cũng đi ngủ sớm đi.”
“Hảo”
Nhìn theo thân ảnh chủ tớ bọn họ rời đi, nàng hồ nghi nhíu mày. Là nàng đa tâm sao? Không hiểu sao lại thấy Mục
Thiên Ba có chút là lạ.
Nàng đang nghi hoặc khó hiểu, Tứ Cửu đột nhiên lại vội vàng chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì?”
“An cô nương, cô có sợ rắn không?” Hắn có chút lo lắng hỏi.
“Hoàn hảo”. Nàng thận trọng trả lời.
“Vậy là tốt rồi” Tứ cửu thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy?”
Xảy ra việc lạ, trong vòng một dặm quanh hành dinh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều rắn, Gia đang điều động người
xử lý, nhưng mà rắn quá nhiều, lại thấy cô nương đi ra sân, Gia bảo ta
tới dẫn cô nương đến nơi khác.
“A…” An Nhược Lan nhất thời còn chưa biết phản ứng như thế nào. Không lẽ bầy rắn lại xuất hiện để đưa nàng đi?!
*****************************************
Đan xa dục vấn biên,
Chúc quốc quá cư duyên.
Chinh bồng xuất hán tắc,
Quy nhạn nhập hồ thiên.
Đại mạc cô yên trực,
Trường hà lạc nhật viên.
Tiêu quan phùng hậu kỵ,
Đô hộ tại yến nhiên.
Tạm dịch nghĩa:
Trên chiếc xe đơn mong muốn hỏi đường tới biên thuỳ
để qua nước phụ thuộc ở Cư Duyên
Ngọn cỏ bồng tung xa rời khỏi ải Hán,
Cánh nhạn bay trở về nhập vào trời Hồ.
Trong sa mạc rộng lớn, một làn khói vươn thẳng
Trên dòng sông dài, mặt trời lặn tròn trĩnh.
Đến ải Tiêu Quan, gặp kỵ binh (lính cưỡi ngựa) trực phòng
Quan Đô Hộ đang ở tại Yên Nhiên.
(3) Dạ túc sơn tự
Nguyên tác: Lý Bạch
夜宿山寺
李白
危樓高百尺,
手可摘星辰。
不敢高聲語,
恐驚天上人。
Dịch nghĩa:
Nguy lâu cao bách xích,
Thủ khả trích tinh thần.
Bất cảm cao thanh ngữ,
Khủng kinh thiên thượng nhân.
Đêm trú ở chùa trên núi
— Bản dịch của Phụng Hà: —
Ngất ngưởng lầu trăm thước cao,
Vói tay ngỡ hái trăng sao lưng trời.
Nhẹ nhàng chẳng dám lớn lời,
Chỉ e kinh động đến người cõi tiên.
(4)Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...