Bà Mối Làm Thê Tử Của Ta Nhé


Từ Liên lắc đầu, “Bốn người bỏ trốn chỉ sợ đi chưa được bao lâu đã bị bắt lại rồi, thế lực Đoàn gia rộng lớn, cùng với người trong huyện đường, chúng ta khó mà trốn thoát được, chỉ bằng! "
“Chi bằng thế nào?" Từ Bá hỏi.

“Chi bằng cứ để họ đến rước dâu, khi kiệu hoa về đến Đoàn phủ con sẽ tìm cách một mình bỏ trốn, lúc đó họ không thể đến đây đòi tân nương được, cũng không
thể làm khó cha.

"
Khi Đoàn phủ đón được tân nương bước vào cửa
thì trách nhiệm đã xông, dù tân nương có xảy ra chuyện gì, đối với Từ gia cũng không còn liên hệ, cho nên mới có câu "Con gái gả ra ngoài cũng như bát nước đổ
đi".

Từ Bá hoang mang hỏi:"Như vậy có được không?”
“Nếu là đại hôn của Đoàn Phi chắc chắn sẽ rất đông người đến dự, càng nhiều người càng dễ bỏ trốn.


" Từ Liên nắm lấy tay Từ Bá trấn an.

“Cha yên tâm, con biết một ít võ nghệ có thể tự lo cho mình, trong khi con trốn đi, cha ở nhà cùng a Thiết và Tiểu Minh nhớ bảo trọng thân thể cho thật tốt.

Đợi một thời gian con tìm được chỗ ở tốt sẽ trở về đưa cha cùng hai đệ muội đi.

"
Từ Bá trong lòng đầy bi thương mà gật đầu.

"A Liên, chỉ cần con quyết định, ta điều ủng hộ, tuy cha không phải là người cha tốt, không lo gì được cho con, nhưng không muốn nhìn con cùng người mình không yêu thích kết làm phu thê, như thế sẽ chẳng vui vẻ gì.

Cho nên con cứ làm điều mà mình cho là đúng, cha sẽ chăm sóc tốt cho a Thiết cùng Tiểu Minh, con cứ an tâm! Bất quá, chúng ta có thể đến nương nhờ Vĩnh Hương Lâu, tuy nói là kỷ viện, nhưng bọn họ lúc nào cũng có lòng giúp đõ người khác! Với sự quen biết của Vĩnh ma ma, cha tin Đoàn thiếu gia không dám làm bừa mà ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.


"
Từ Liên gật đầu, lúc này vành mắt a Thiết vốn đã hơi đỏ, giờ vừa nghe thấy phải xa a tỷ nước mắt lập tức chảy xuống không nén được, thút thít bước lại gần nắm lấy tay Từ Liên, kể cả Tiểu Minh nước mắt cũng chảy dài từ lúc nào.

Từ Liên tỉ mỉ nhìn hai đứa trẻ trước mặt, gương mặt nhỏ nhắn vì nhòe lệ mà lấm lem, nàng đau lòng đưa tay lau đi nước mắt cho hai đệ muội, lời nói nhẹ nhàng an ủi.

*.

„Hai đứa phải ngoan, thay a tỷ chăm sóc cha.

"
Cứ như vậy mà chậm rãi nói, tâm tình rất bình tĩnh, vì nàng biết nếu ngay cả nàng cũng rơi lệ bi thương thì sẽ không thể làm cho ba người này an tâm được.

Từ Liên mỉm cười, “Ta sẽ nhanh chóng trở về đưa a Thiết và Tiểu Minh cùng cha đi, cả nhà chúng ta sẽ lại sống bên nhau, có được không?"
Hai đệ muội cùng lúc gật đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận