Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Tư Bác Văn vốn chỉ tùy tiện nói vài lời với Hoắc Vũ Khải mà thôi, không ngờ lại được nghe về Nghiên Tịch như vậy.

Trong giây lát anh không khỏi sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc.

“Hoắc Vũ Khải, anh lặp lại lần nữa!”
Tư Bác Văn mở to mắt, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.

Bỗng chốc, Hoắc Vũ Khải nghe Tư Bác Văn nói thế thì lúc này mới phản ứng kịp, vừa rồi mình đã nói những lời không nên nói.

Anh ta cảm thấy vô cùng hối hận, chết tiệt, vừa rồi suýt nữa đã bị tên cáo già Tư Bác Văn này dụ dỗ rồi.

May là sau đó mình đã mau chóng nhận ra, nếu không thật sự hối hận không kịp.

Anh ta sửng sốt, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Hoắc Vũ Khải cúi đầu xuống, giả vờ như thể không biết Tư Bác Văn nói gì.

Anh ta nhìn vào nơi khác, lên tiếng một cách phối hợp.

“Lần này tôi không tính toán với anh, nếu sau này anh vẫn tùy tiện chửi mắng Nghiên Tịch, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.


Dứt lời, Hoắc Vũ Khải chuẩn bị đi sang chỗ khác, định giảm bớt sự lúng túng lúc này.

Thấy Hoắc Vũ Khải chuẩn bị đi, Tư Bác Văn vươn tay và mạnh mẽ tóm anh ta lại.

Tư Bác Văn nhìn Hoắc Vũ Khải một cách hung ác, ánh mắt nham hiểm: “Hoắc Vũ Khải, tôi hỏi lại lần nữa, vừa rồi anh nói thế là có ý gì?”
“Tại sao Lục Nghiên Tịch sinh con ra sẽ nguy hiểm đến mạng sống?”
“Rốt cuộc là vì sao?”
Tư Bác Văn cắn chặt răng, lòng tràn đầy lửa giận.

Chắc chắn trong chuyện này còn nguyên nhân khác, nếu không thì không thể nào như vậy.


Tư Bác Văn càng nghĩ thì ngọn lửa giận trong lòng càng lớn hơn.

“Buông ra!”
Hoắc Vũ Khải nhìn về trước bằng ánh mắt lạnh lùng, dường như không nghe thấy Tư Bác Văn nói gì.

Anh ta không định trả lời câu hỏi của Tư Bác Văn.

Phải biết rằng, lúc trước Lục Nghiên Tịch đã dặn đi dặn lại, nếu anh ta nói ra, đến lúc đó cô biết thì nhất định sẽ nổi giận.

Nghĩ thế, biểu cảm của Hoắc Vũ Khải lạnh đi vài phần.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.


“Vừa rồi tôi chỉ nói nhảm thôi mà, cơ thể của Nghiên Tịch vốn không tốt, nếu vẫn ép cô ấy sinh con thì sẽ ảnh hưởng xấu đến cô ấy.


Hoắc Vũ Khải đảo tầm mắt, tùy tiện giải thích vài lời với Tư Bác Văn.

Nghe anh ta nói thế, Tư Bác Văn cảm thấy không thể nào tin nổi, anh nhíu chặt mày, nhìn anh ta nửa tin nửa ngờ.

“Phải không?”
“Hoắc Vũ Khải, anh chắc chắn lời vừa rồi của anh có ý này?”
Đôi mắt của Tư Bác Văn nhìn chòng chọc vào Hoắc Vũ Khải, tựa như muốn nhìn ra điều gì trong mắt anh ta.

Anh có dự cảm những lời Hoắc Vũ Khải vừa nói chắc chắn để gạt người, tuyệt đối không phải như thế.

Rõ ràng vẻ mặt khi nãy của anh ta trông rất căng thẳng.

Hoắc Vũ Khải nhíu mày: “Nếu không thì sao?”
Thật ra Hoắc Vũ Khải không sợ Tư Bác Văn nghi ngờ, anh ta ngước mắt lên và nhìn thẳng vào anh.

Trong chốc lát, hai người cứ nhìn nhau như vậy, bầu không khí rơi vào lúng túng.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, đèn phòng cấp cứu đang sáng đột ngột tắt ngúm.

Bác sĩ đi từ trong ra ngoài.

Gần như một giây sau, Tư Bác Văn và Hoắc Vũ Khải cùng chạy đến trước mặt bác sĩ, mở miệng.

“Bây giờ Lục Nghiên Tịch thế nào rồi?”
“Bây giờ Nghiên Tịch có khá hơn chút nào không?”
Bác sĩ thấy hai người thì không khỏi nhíu mày.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Hai người đồng loạt lên tiếng: “Tôi!”
Nghe tiếng của Hoắc Vũ Khải, đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn nheo lại, người đàn ông này thật sự làm người ta thấy phiền chán.

Tại sao thứ gì cũng muốn tranh giành với anh?
“Anh là cái thá gì?”
“Tôi là chồng của Lục Nghiên Tịch, anh là ai?”
Hai mắt Tư Bác Văn lạnh lùng, trợn mắt nhìn Hoắc Vũ Khải.

Nói xong câu đó, Tư Bác Văn quay đầu nhìn bác sĩ trước mặt: “Bác sĩ, tôi là người thân của bệnh nhân.


“Bây giờ tình trạng của bệnh nhân thế nào, cứ nói thẳng với tôi.



Thấy Tư Bác Văn như vậy, lúc này bác sĩ mới gật đầu, sau đó mở miệng.

“Sức khỏe của bệnh nhân không sao, vừa rồi chẳng qua chỉ bị động thai mà thôi, tổng thể đều ổn.


Bác sĩ vừa dứt lời, không hiểu sao hai người họ khó khăn lắm mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết Lục Nghiên Tịch không có chuyện gì, cảm giác đau lòng của Tư Bác Văn đã giảm đi rất nhiều.

Nếu cô có làm sao, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.

“Bác sĩ, bây giờ cơ thể của cô ấy có cần kiểm tra gì nữa không?”
Phải biết rằng, Lục Nghiên Tịch ba ngày nhập viện hai lần, cơ thể của cô thật sự quá yếu ớt.

Tư Bác Văn nhìn bác sĩ, hỏi thẳng.

Vừa nói xong, không đợi bác sĩ trả lời, Hoắc Vũ Khải bên cạnh đã thẳng thừng ngắt lời.

“Bây giờ không thích hợp kiểm tra cơ thể đúng không?”
“Nếu những thứ kiểm tra đó gây tổn thương đến đứa bé thì sao?”
Hoắc Vũ Khải đảo mắt, bối rối giải thích.

Phải biết rằng, cơ thể hiện giờ của Lục Nghiên Tịch ngày càng bất ổn.

Nếu tiến hành kiểm tra gì đó như xét nghiệm máu chẳng hạn, đến lúc đó chẳng phải bệnh tình của cô sẽ bại lộ sao?
Trước khi Lục Nghiên Tịch không chủ động giải thích rõ với Tư Bác Văn, Hoắc Vũ Khải nghĩ chi bằng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Anh ta gật đầu: “Hay là trước hết xem tình hình của Nghiên Tịch thế nào đã.


Nghe Hoắc Vũ Khải nói thế, tuy cũng có lý nhưng Tư Bác Văn cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.

Nhìn bóng lưng anh ta đi vào phòng bệnh, Tư Bác Văn không khỏi nheo mắt lại.

Anh lấy điện thoại ra và đi thẳng vào trong góc.

Vừa nối máy, giọng nói của Lăng Thiệu Huy đã vang lên ở đầu bên kia.

“Alo, tổng giám đốc, sao thế ạ?”
Lăng Thiệu Huy vừa nghe máy đã hỏi ngay.


Tư Bác Văn nghe thế thì nói thẳng: “Lúc trước tôi bảo cậu cho người theo dõi Lục nghiên Tịch, có phát hiện điều gì khác thường không?”
“Khác thường?”
Lăng Thiệu Huy nhíu mày, lắc đầu: “Không có.


“Vậy Lục Nghiên Tịch thường đi tới đâu, hay thường đi nhiều đến chỗ nào?”
Tư Bác Văn hỏi tiếp, anh không tin không tra ra đầu mối nào.

Lăng Thiệu Huy suy nghĩ một lúc: “Ừm, cô ấy thường đến bệnh viện.


“Ngoài thăm Lý Tang Du ra còn kiểm tra sức khỏe của mình, lấy một ít thuốc gì đó…”
Lăng Thiệu Huy nói đến đây, chưa nói hết câu đã bị Tư Bác Văn ngắt lời.

“Đi thường xuyên không?”
Tư Bác Văn trừng mắt và hỏi thẳng.

Không hiểu tại sao nghe xong những lời Hoắc Vũ Khải vừa nói, trong lòng anh luôn có cảm giác kỳ lạ.

Anh dám khẳng định chắc chắn Lục Nghiên Tịch có chuyện gạt anh.

Không phải Hoắc Vũ Khải đã nói sinh con sẽ mất mạng ư?
Vậy có khả năng lớn nhất là sức khỏe có vấn đề, nghĩ đến đây, ánh mắt của Tư Bác Văn càng lạnh lùng hơn.

“Rốt cuộc có hay không!”
Lăng Thiệu Huy gật đầu: “Có, như anh vừa nói, trái lại cô ấy còn đi khá thường xuyên.


“Có điều lúc trước tôi cảm thấy không có gì nên chưa báo cáo lại với anh.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận