Nhưng Lý Tang Du không thể, ở trước mặt con, cô vẫn không thể thô lỗ như vậy!
Dù sao cô đã lấy ra quân bài lớn nhất của cô rồi!
Nếu Lục Huyền Lâm không đến! Vậy thì bọn họ hoàn toàn cắt đứt!
Lục Huyền Lâm đến! Thì phải làm tròn trách nhiệm của người ba!
Lý Tang Du để mặc cô của Lý Tiểu Đồng nói gì thì nói, không có quan tâm, cô khuỵu xuống, ôm hai đứa trẻ vào trong lòng.
Giọng nói không kìm chế được mà có chút run rẩy: “Cục cưng, đau ở đâu nói cho mẹ! ”
Luôn nói mình không thể khóc, nhưng Lý Tang Du không nhịn được.
Tục ngữ nói, người làm mẹ thường sẽ mạnh mẽ, nhưng con cái cũng trở thành điểm yếu lớn nhất của mẹ!
“Mẹ, không khóc! không đau! ”
Đặc biệt là con của cô còn hiểu chuyện như vậy, sao có thể không khóc chứ.
Nếu là Mộ, Tịch ở trong lòng mà khóc nháo, cô nói không chừng còn dễ chịu một chút.
Mộ lúc này có thể chạm vào mặt của Lý Tang Du, cậu bé rất nghiêm túc lau nước mắt cho Lý Tang Du.
Cậu bé không muốn mẹ khóc, mẹ khóc không hề đẹp, mỗi lúc như này thì Mộ hy vọng mình mau mau trưởng thành để bảo vệ cho mẹ và Tịch.
Nhưng bây giờ cậu bé không vội như vậy, bởi vì cậu bé muốn có ba rồi.
Cậu bé nghe thấy mẹ mình vừa rồi là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tịch không biết, nhưng cậu bé đều luôn rất rõ, Lục Huyền Lâm là ba ruột của cậu bé.
Mẹ gọi điện cho chú Lục Huyền Lâm, điều này có nghĩa là thừa nhận quan hệ của bọn họ rồi!
Vậy cậu bé sau này có thể quan minh chính đại nói với người khác ba của cậu bé là ai rồi!
Nghĩ đến đây, Mộ vẫn có chút lo lắng, cậu bé không biết Lục Huyền Lâm là làm cái gì, trước giờ không có ai nói cho cậu bé cả.
Nhưng cậu bé biết ba của Lý Tiểu Đồng nghe nói là rất siêu, cho nên các cô giáo đều không dám quản Lý Tiểu Đồng.
Nếu ba của cậu bé không siêu bằng ba của Lý Tiểu Đồng thì phải làm sao, nếu ba cũng không giúp được bọn họ thì phải làm sao!
Nhưng khi những suy nghĩ này vụt qua trong lòng Mộ, trong lòng cậu bé rất phủ định những suy nghĩ này.
Chỉ là cảm thấy, Lục Huyền Lâm có thể bảo vệ tốt cho bọn họ!
“Chị nhìn đồ đĩ đó đi, không dám nói chuyện nữa rồi, có phải không tìm được cứu binh không! Chậc chậc, xem ra là không tìm được rồi!”
Cô của Lý Tiểu Đồng này cũng không che đậy ở trước mặt tụi nhỏ, muốn nói gì thì nói đó, Lý Tang Du cũng không tự chủ mà bịt tai của hai đứa trẻ lại.
Đừng để loại người này làm bẩn thế giới của các con!
“Cô nói cái gì?”
Cửa phòng bệnh truyền tới tiếng quát, trừ hai đứa trẻ được bịt tai và Lý Tang Du, những người khác đều bị dọa giật mình, ánh mắt đồng loạt tập trung lên người Lục Huyền Lâm.
“Anh! anh là ai!”
Mẹ và cô của Lý Tiểu Đồng, còn có cô giáo đó, không phải là người trong thương giới, cho nên không biết Lục Huyền Lâm, chỉ có một chút ấn tượng, có thể là từng thấy ở trên báo gì đó!
Nhưng Lục Huyền Lâm nói xong câu đó, sau khi nhìn thấy người quan trọng trong góc, hoàn toàn phớt lờ những người khác.
Có điều lời mắng người đó, anh vẫn nhớ ở trong lòng, giữ lại đợi lát nữa xử lý.
“Sao rồi? Các em không sao chứ!”
Khí áp trên người Lục Huyền Lâm hoàn toàn thu liễm lại, giọng điệu cũng trở nên rất dịu dàng.
“Ba,” Nhìn thấy Lục Huyền Lâm, Mộ bèn gọi một tiếng ba, hai mắt lại đỏ lên, Lục Huyền Lâm nhìn mà trong lòng đau đến lạ.
Tiếng ba này đã đè nén trong lòng Mộ rất lâu rồi.
Lý Tang Du không ngờ Lục Huyền Lâm sẽ đến nhanh như vậy, cũng biết anh để tâm đến hai đứa trẻ nhiều như nào.
Cô buông tay ra, để Mộ lao vào trong lòng Lục Huyền Lâm, mà Tịch thì ngây người, trong lòng lại chậm chạp không phản ứng kịp.
Chú kỳ lạ là ba sao?
Sau Mộ thì cô bé vẫn lao tới, vào lúc Lục Huyền Lâm vì kích động mà ôm chặt chúng, yếu ớt nói một câu.
“Ba, Tịch đau! ”
Lục Huyền Lâm còn chưa kịp hưởng thụ giây phút ấm áp này thì Tịch đã ngất đi ở trong lòng.
“Tịch! Bác sĩ đâu!”
Lý Tang Du thấy Tịch như vậy, trong lòng nảy ra rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, có hơi mất kiểm soát mà khóc lên, từ trong lòng Lục Huyền Lâm bế Tịch lên, chạy đi tìm bác sĩ.
Lục Huyền Lâm chưa kịp phản ứng lại, vẫn theo phản xạ bế Mộ chạy theo, trong đầu vẫn trống rỗng.
Để lại người của một phòng bệnh đưa mặt nhìn nhau.
Thấy Lý Tang Du bế đứa trẻ lao ra thì A Minh đã ý thức được điều không đúng, lập tức thay Lý Tang Du mở đường, liên lạc sẵn với bác sĩ tốt nhất của bệnh viện.
Lý Tang Du bế Tịch vào phòng cấp cứu, cầu xin bác sĩ cho ở lại bên Tịch.
Lục Huyền Lâm lại chỉ có thể đợi ở bên ngoài, bế Mộ lo lắng đi qua đi lại.
“Ba, đừng lo lắng! ” Mộ an ủi nói, nhưng cậu bé cũng rất lo lắng.
Tịch mỗi lần phát bệnh đều sẽ có dấu hiệu trước, lần này sao trực tiếp ngất xỉu?
Nghĩ tới trong lòng mình còn có Mộ, Lục Huyền Lâm mới dừng lại, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ôm Mộ ngồi xuống hàng ghế nghỉ bên cạnh.
“Mộ, có thể nói cho ba biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Đối với từ ba này, anh rất thuần thục mà thay thế từ chú.
Trong lòng không ngừng khát vọng, bây giờ cuối cùng cũng có một ngày như vậy.
Nhưng anh không có chút vui sướng, trái tim hoàn toàn đặt lên người Tịch.
Tịch sao lại đột nhiên ngất xỉu? Tang Du sao lại lo lắng như vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì
Mộ nói rõ ràng sự việc cho Lục Huyền Lâm.
Sau khi Lục Huyền Lâm nghe xong, trên mặt không có biểu cảm, theo Mộ thấy thì là bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.
Cậu bé thậm chí có hơi thất vọng.
Nhưng theo A Minh thấy, trên mặt Lục Huyền Lâm tràn ngập sát khí.
Có điều ngay sau khi anh nghe thấy lời của Mộ, cũng có chút cảm giác lửa giận bốc lên ba trượng, tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh ta hận không thể dạy dỗ đứa trẻ đó, càng đừng nói Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm hít sâu vài hơi, trong lòng cũng có suy nghĩ: “A Minh, cậu đi điều tra người nhà đó, sau đó! ”
Do ngại có mặt Mộ, Lục Huyền Lâm bèn làm khẩu hình, làm việc chung nhiều năm, A Minh đã biết rõ suy nghĩ của Lục Huyền Lâm.
Mộ nhìn không hiểu, cố ý không để cậu bé biết, cậu bé vẫn biết, bèn không hỏi nữa.
“Mộ, cơ thể của con có chỗ nào đau không? Ba mang con đi kiểm tra có được không?”
Tuy Mộ đã lược bớt chuyện cậu bé và Tịch vừa bị đẩy ra.
Bởi vì cậu bé không biết mẹ liệu có để cậu bé nói cho ba không, hơn nữa mẹ nhìn thấy đã đau lòng như vậy, nếu ba cũng rất đau lòng thì phải làm sao?
Do ngại vừa rồi Tịch nói đau, Lục Huyền Lâm vẫn có chút lo lắng.
Nhưng đối với việc chăm sóc trẻ con anh thật sự không có kinh nghiệm gì, hơn nữa Mộ hiểu chuyện như vậy, anh cũng chỉ có thể hỏi.
“Con muốn đợi mẹ ra.
”
Đó chính là đau rồi sao?
Lông mày của Lục Huyền Lâm lần nữa nhíu lại, trái tim cũng bị bóp.
Rốt cuộc trước khi anh chưa đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Lý Tang Du thương yêu tụi nhỏ như vậy, sao nỡ để con bị thương được?
Vì vậy, anh về sau đích thân đi xem băng ghi hình trong phòng bệnh, trực tiếp tống cổ người động thủ đi, đương nhiên những điều này đều là chuyện về sau, hơn nữa cũng không có mấy người biết.
“Trước tiên để chú Minh dẫn con đi khám có được không? Mẹ ra ngoài, ba sẽ đi tìm con.
” Lục Huyền Lâm an ủi Mộ: “Đừng để ba mẹ lo lắng có được không?”
Giọng điệu thân thiết như vậy, Mộ hết cách từ chối, bèn theo A Minh rời đi.
A Minh cảm thấy tổng giám đốc của mình thật sự có tiềm năng làm ba, không biết ông cụ Lục biết mình có thêm hai đứa cháu lớn như vậy thì sẽ nghĩ như nào~
Hơn nữa còn là con ruột của cháu dâu và cháu trai mình thích nhất!
Đợi sau khi Mộ rời đi, Lục Huyền Lâm mới bắt đầu sắp xếp mọi chuyện xảy ra vừa rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...