Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, mãi cho đến khi Tiêu Hà trong phòng bệnh tìm không thấy Trịnh Uyển Khanh đâu mà gọi điện thoại tới thì cuộc nói chuyện mới chấm dứt, Trịnh Uyển Khanh tạm biệt mẹ Lục.
Lúc trở về phòng bệnh còn có chút không thể tin nổi, đây không phải là dốc lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xum xuê ư? Cô ta cố gắng theo đuổi Lục Huyền Lâm, nhưng không ngờ rằng mẹ Lục lại đột nhiên lấy lòng mình.
“Uyển Khanh, con chạy đi đâu vậy, làm mẹ sợ muốn chết.” Tiêu Hà nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh từ phía xa xa thì đã vội vàng bước tới đón con, nét quan tâm trên mặt không giống như là giả vờ, nhưng mà giọng nói quá lớn lại khiến cho không ít người phải liếc nhìn.
Trịnh Uyển Khanh bỗng nhiên nhớ tới lúc mẹ Lục nhắc tới Tiêu Hà, trong giọng nói có mang theo một chút coi thường.

Lúc đó Tiêu Hà vừa mới về nhà lấy quần áo đến, trên mặt còn mang theo dấu vết khả nghi.
Trong lòng cô ta cảm thấy bực bội vô cớ, sa sầm mặt bước vào trong phòng bệnh, cũng không để ý tới Tiêu Hà đang sốt ruột, tự mình leo lên trên giường bệnh.
Không sánh bằng phòng vip của Lục Huyền Lâm, mặc dù một mình trong phòng bệnh đơn nhưng lại cực kỳ nhỏ, cách trang trí cũng rất sơ sài, cô ta nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy Trịnh Khôi đâu.
“Ba đâu rồi?” Trịnh Uyển Khanh nhíu mày hỏi một câu.
Tâm trạng của Tiêu Hà vừa mới bị Trịnh Uyển Khanh phớt lờ cũng không có gì là không tốt, bà ta quay người rót một ly nước nóng để nguội đưa cho cô ta.

Sau đó mới khinh bỉ nhếch miệng: “Ba của con à, cái tên chết bầm Trịnh Khôi thừa dịp lúc mẹ trở về lấy quần áo cho con thì đã vội vàng chạy ngược về dỗ dành hai mẹ con kia rồi.”
Vừa nói lại vừa có bộ dạng như lấy lòng mà vén lọn tóc dài rối bời của Trịnh Uyển Khanh ra sau tai cho cô ta: “Con phải đòi lại công bằng cho mẹ, mẹ nghe nói Lục Huyền Lâm ở bệnh viện này, đến lúc đó con đi qua tìm cậu ta.

Trước đó cậu ta thích con như thế, không thể nào không nể mặt con.”
Tiêu Hà càng nói càng cảm thấy đúng đắn, nhưng lại không chú ý đến sắc mặt càng ngày càng không nhẫn nại của Trịnh Uyển Khanh.
“Đến lúc đó, ba của con không còn cớ để ly hôn, mẹ kết hôn với ông ấy thì con liền trở thành cô cả danh giá, sau này xem xem cái đám con trai nhà giàu có còn dám xem thường người khác không.”
“Đủ rồi.” Trịnh Uyển Khanh hét lớn một tiếng, hung hăng ném ly nước xuống đất, cái ly lăn vài vòng nhưng không bị vỡ nát.
Tiêu Hà bị nạt liền ngơ ngẩn cả người, bà ta không ngờ là đứa con gái luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời mình lại nổi giận, vậy mà còn nổi giận dữ dội như thế.
Trịnh Uyển Khanh vẫn không cảm thấy mình có cái gì là bất bình thường, lời nói của Tiêu Hà khiến cho cô ta cảm thấy không thở nổi, thái độ trước đó của Lục Huyền Lâm, còn có tương lai mù mịt của mình, mọi thứ cứ như một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
“Mẹ luôn đặt hi vọng lên trên người con, kêu con đi tìm Lục Huyền Lâm, xem con giống như là một vật phẩm mà đi xem mắt với những tên con trai nhà giàu kia, mẹ có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con chưa?”

“Mẹ làm vậy không phải là...!không phải là hi vọng con sống tốt ư?” Tiêu Hà nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy đau thương của Trịnh Uyển Khanh, trong lòng bà ta cũng đau theo, nhưng mà lại càng không biết phải làm như thế nào.
Trịnh Uyển Khanh ngồi trên giường bệnh không có chút dao động, cô ta hơi điên loạn, bởi vì thân phận xấu hổ của mình mà cảm thấy bi thương.
“Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nói con là một đứa nhỏ không có ba, đến nhà họ Lý cũng vậy, cho dù rời khỏi nhà họ Lý tìm được Trịnh Khôi cũng vậy, tại sao con lại không phải là Lý Tang Du, cũng không phải là Trịnh Mễ Á, tại sao con lại là con gái của mẹ chứ?”
Cô ta ghét bọn họ biết bao nhiêu, Lý Tang Du là hòn ngọc quý trong tay ba Lý, Trịnh Mễ Á lại là thịt trên đầu quả tim Trịnh Khôi, chỉ có cô ta mãi mãi là con gái của kẻ thứ ba, chẳng có ai là thật sự thuộc về cô ta.
Nước mắt Trịnh Uyển Khanh lại rơi một lần nữa, khác với lần mà cô ta khóc nức nở trước mặt Lục Huyền Lâm, lần này cô ta khóc trông rất khó coi.
Bởi vì dùng sức quá mức, cho nên tóc dính trên mặt giống như là một mụ phù thủy, bởi vì quá kích động, cho nên gương mặt đỏ bừng trông rất kỳ dị, cô ta hít mũi một cái, bộ dạng thoạt nhìn chẳng còn bình tĩnh như bình thường.
Tiêu Hà có vẻ luống cuống tay chân, từ khi Trịnh Uyển Khanh lớn lên thì cô ta đã không khóc trước mặt mình, đây là lần đầu tiên mà cô ta như thế này.
Bước tới phía trước vụn về ôm lấy Trịnh Uyển Khanh yếu ớt, Tiêu Hà vỗ nhè nhẹ dọc theo sống lưng của cô ta giống như lúc còn nhỏ, hốc mắt đột nhiên lại có chút ẩm ướt.
Tiêu Hà dỗ dành cô ta giống như là dỗ dành một đứa nhỏ: “Con là con gái của mẹ, mẹ sẽ không để con phải chịu thiệt thòi, thứ thuộc về con thì chẳng ai có thể cướp đi.


Mẹ thề, mẹ nhất định sẽ biến còn trở thành cô cả chân chính, nhất định sẽ cho con một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.”
...
Lý Tang Du thật sự có một đêm rất tồi tệ, Mộ đột nhiên lại bị sốt cao, cô không ngủ không nghỉ mà vẫn luôn chăm sóc cho bé, nhưng mà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Gương mặt của cậu bé vẫn luôn đỏ bừng, có vẻ như ngay cả sức lực mở mắt cũng không có.
“Mẹ ơi, Mộ khó chịu quá.” Hốc mắt Tịch đỏ bừng, bình thường cô bé là đứa làm ầm làm ỉ nhất, lúc này cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Mộ.
Nhìn Mộ đang phát sốt, bé giống như tâm linh tương thông có thể cảm ứng được nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó thở, chớp đôi mắt đen to tròn như quả nho nhìn chằm chằm vào Mộ.
Lý Tang Du nhìn Mộ không có sức sống, trong lòng khó chịu vô cùng: “Tịch ngoan nào, hôm nay tự con đi ngủ đi có được không? Mẹ phải chăm sóc cho Mộ, không thể kể chuyện cổ tích cho con nghe được.”
Hai đứa nhỏ ngủ giường tầng, một đứa tầng trên một đứa tầng dưới, cô một tay ôm Tịch lên giường trên, trên người Tịch là một mùi sữa thơm, lúc này cô hôn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Lý Tang Du cũng không biết là Mộ bị bệnh gì, bản thân cô thì không sao hết, nhưng mà Tịch vẫn còn nhỏ, sức chịu đựng không tốt, cô cũng không dám để Tịch ở bên cạnh nhìn xem.
Cô lại đo nhiệt độ cho Mộ một lần nữa, 37,8 độ, chân mày Lý Tang Du lại nhíu chặt thêm một chút, mức độ như thế hình như có chút nguy hiểm rồi.
Hình như là Mộ có thể nhận ra, bé mở to mắt, nhìn thấy sắc mặt có vẻ khẩn trương của Lý Tang Du, liếm liếm môi rồi mới mở miệng nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu, đừng đi bệnh viện mà, ngủ một giấc là được rồi.”

Nói không đến bệnh viện thật ra cũng không phải là Mộ sợ truyền nước, Lý Tang Du biết Mộ của cô là đang lo lắng cho cô bởi vì mình bị bệnh mà phải chạy đây chạy đó mệt nhọc, thậm chí Tịch cũng phải đi theo đến bệnh viện mà không thể ngủ một giấc thật ngon.
Trong lòng cô vừa đau xót lại mềm nhũn, bất giác đưa tay sờ sờ lên đỉnh đầu cậu bé: “Mộ ngoan nào, bị bệnh thì phải đến bệnh viện, mẹ thật sự không cảm thấy vất vả chút nào hết, ngược lại là thấy con khó chịu thì trong lòng mẹ cũng không vui vẻ gì.”
“Cũng giống như là Tịch cảm thấy buồn bã trong lòng, ngay cả xem phim hoạt hình cũng không thấy vui vẻ phải không ạ?” Tịch lật người lại ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ, dựa vào rào chắn có độ cao nhất định mà nhìn xuống dưới.
Lý Tang Du có hơi bất đắc dĩ, cô đứng dậy để cô bé nằm xuống một lần nữa: “Sao con lại không ngủ đi?”
“Con ngủ không được, Mộ bị bệnh rồi, con cũng không thể ngủ.”
Cô bé cầm con thỏ trắng mà mình thích nhất ở trong tay, đôi mắt to tròn không có chút nào là buồn ngủ, nhưng mà Lý Tang Du không có cách nào chia bớt sức lực để chăm sóc cho cô bé, chỉ dỗ dành kêu cô bé đi ngủ thì mình mới có thể chăm sóc cho Mộ.
Nhưng tình huống như vậy cũng không thể tiếp tục quá lâu, bởi vì nhiệt độ cơ thể của Mộ lên quá cao, cô không thể không gọi Tịch vừa mới ngủ dậy rồi ôm Mộ đón xe đến bệnh viện.
Nhưng điều kiện y tế ở thành phố thật sự rất lạc hậu, truyền nước cả một đêm, tình huống của Mộ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Vì sợ đứa bé xảy ra chuyện nên bác sĩ đành phải đề nghị chuyển viện đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố gần đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận