Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Người cải tử hoàn sinh đứng trước mặt không phải nên vô cùng kinh ngạc ư? Lý Tang Du thầm nghĩ một thoáng, giác quan thứ sáu nói với cô rằng A Minh đã biết cô còn sống từ lâu.
Quả nhiên, A Minh đang ngồi đối diện với cô hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Ban đầu đúng là rất kinh ngạc, nhưng khi tôi nghĩ Lý Tang Du...!À không phải, là cô Lý! Nghĩ đến việc cô không muốn phô trương nên tôi đành kìm nén lại sự kinh ngạc của mình.”
Lúc đầu còn hơi lắp, nhưng càng về sau thì A Minh càng ăn nói trôi chảy, tìm ra cái cớ cũng dễ như trở bàn tay.

Nói xong còn cười xuề xoà hai tiếng để che giấu sự gượng gạo.
Ai ngờ bầu không khí trong phòng nghỉ bỗng chốc lại trở nên ngượng ngùng.

Chính A Minh đã can thiệp vào lịch trình của Lý Tang Du, điều này khiến anh ta càng thêm mất tự nhiên.
Mặc dù Lý Tang Du không có ý định làm khó nhưng bề ngoài cô vẫn nghiêm mặt chất vấn: “Có phải anh đã biết chuyện tôi chưa chết từ lâu rồi không?”
“Không phải đâu, tôi chỉ...!Có lẽ không giỏi...”
“Nói thật!”
Lý Tang Du rất nghiêm túc về vấn đề này.

Ánh mắt của A Minh lại né tránh nên đương nhiên cô không thể tin vào cái cớ của anh ta.
A Minh thầm kêu cha khóc mẹ, dáng vẻ khéo léo khi tiếp xúc với khách hàng của công ty bấy lâu nay hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào với Lý Tang Du cả.
Cũng không biết là kiểu “lỗi kỹ thuật” gì mà khi đối mặt với Lý Tang Du, A Minh không dám ho he nói dối câu nào.

Anh ta liếm đôi môi khô khốc, không còn cách nào khác đành phải rối rít đáp lại: “Tôi cũng mới biết cô còn sống cách đây không lâu.”
Lý Tang Du cũng không ngạc nhiên.

Lục Huyền Lâm biết cô còn sống, vậy thì A Minh biết cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Huống chi, nếu Lục Huyền Lâm không tỏ ý thì làm sao anh ta lại biết tình hình gần đây của cô được.
A Minh không ngờ lại phải nói dối, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Tôi đến đây là vì có chuyện muốn hỏi anh!” Ánh mắt Lý Tang Du trở nên sâu thẳm.

Cô không muốn nghe ngóng từ từ khéo léo gì cả, cô chỉ muốn trực tiếp biết sự thật có phải như mình nghĩ hay không.
“Cô cứ hỏi đi đừng ngại.”
“Có phải Lục Huyền Lâm gặp tai nạn xe cộ là bởi vì định tới tìm tôi không?”
Thật ra Lý Tang Du vẫn còn có ý che giấu, cô không muốn trực tiếp chất vấn A Minh là có phải Lục Huyền Lâm tới tìm Mộ Mộ và Tịch Tịch không.

Cô sợ sẽ khiến cho Lục Huyền Lâm nghi ngờ.
A Minh do dự một hồi rồi mới cúi đầu trả lời: “Đúng, mà cũng không đúng.”
“Thực ra thì cô Lý à.” A Minh nuốt khan một cái rồi nói tiếp: “Nếu cô rảnh thì có thể đến bệnh viện một chuyến không?”
Cách đây không lâu tổng giám đốc đã được chuyển đến phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện tốt nhất của thành phố, phía bác sĩ thông báo Lục Huyền Lâm đã không còn nguy kịch nữa, nhưng còn việc tỉnh lại thì vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi.

Không nói khi nào anh sẽ tỉnh dậy, hoặc liệu anh có thể tỉnh lại hay không, thậm chí còn ngầm ám chỉ chỉ rằng có thể anh sẽ không thể tỉnh dậy, khiến bà chủ lại một lần nữa khóc nức nở.
Vậy là đêm đó A Minh đã đưa ra một quyết định, anh ta hao tổn hết tâm tư, bằng mọi giá bắt quản lý ở thành phố lân cận phải cử Lý Tang Du tới đây công tác, còn cố ý gọi điện cho quản lý Lý dặn anh ta tiếp đón chu đáo, thậm chí còn tiết lộ chi tiết cụ thể vụ tai nạn xe hơi cho trang tin tức giải trí.
Mục đích chính là để Lý Tang Du đến gặp tổng giám đốc một lần.

Nếu Lý Tang Du tự mình đến gặp, A Minh tin chắc chắn tổng giám đốc sẽ có khả năng tỉnh lại rất cao.
Chỉ tiếc là Lý Tang Du vẫn nhíu mày không đáp.

Yêu cầu của A Minh quả thực hơi quá đáng với cô.
Những chuyện xảy ra trong quá khứ vẫn rõ mồn một trước mắt, thậm chí cô còn từ bỏ thân phận Lý Tang Du này, ve sầu thoát xác, thì sao bây giờ có thể đến thăm Lục Huyền Lâm chỉ vì một vụ tai nạn xe hơi được?
“Đâu phải anh không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì.”
Vẻ mặt Lý Tang Du lạnh nhạt, đôi mắt cụp xuống chật vật che giấu đi những suy nghĩ đang trào dâng trong lòng, chỉ có hai hàng mi cong và rậm phủ bóng xuống gương mặt.
“Tôi biết, nhưng Lý Tang Du...” Trong vô thức A Minh lại gọi lại cái tên khi trước của cô.
“Trong những năm qua kể từ khi cô “chết” đi, tổng giám đốc đã không còn giống một người bình thường nữa.

Những người khác không biết chứ tôi đã ở bên cạnh anh ấy rất nhiều năm, tôi là người biết điều đó rõ nhất.”
A Minh nói xong còn thấy đau lòng, nhưng anh ta cũng biết Lý Tang Du không làm gì sai, người sai là tổng giám đốc.

Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời một người không phải là thừa nhận sai lầm, mà khi chịu thừa nhận rồi, người mà mình muốn xin tha thứ đã chẳng còn nữa.
Vì vậy, trong suốt một thời gian dài, ý thức của tổng giám đốc vẫn luôn kẹt lại lúc Lý Tang Du vừa mới chết, cả người ngơ ngác, chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
Một thế giới tràn đầy áy náy, tự trách và tuyệt vọng.
Lúc ấy, nếu không có chuyện ông cụ phát bệnh thì có khả năng đến bây giờ Tổng giám đốc vẫn còn ở trạng thái như thế.
Thật ra cũng không có gì khác biệt, một bên là trong ngoài giống nhau, còn một bên thì đổi thành giấu ở trong lòng mà thôi.
Lý Tang Du trầm ngâm như đang suy tư điều gì, nhưng cũng không đáp lại.
A Minh vẫn tiếp tục mà không cần cô đáp lời: “Khi mới biết cô vẫn còn sống, tổng giám đốc vui mừng như một đứa trẻ.

Anh ấy cứ ngây ra, hỏi tôi có phải là mình đang mơ không.”
Nghĩ đến dáng vẻ như trẻ con của tổng giám đốc lúc đó, anh ta mới cảm thấy không phải tổng giám đốc của mình đã chết theo Lý Tang Du rồi.
“Anh có nói vậy cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không đi.” Giọng điệu của Lý Tang Du rất lạnh lùng, dường như không hề có chỗ cho sự thay đổi ý định.
Nếu cô đã muốn bắt đầu lại cuộc sống mới thì cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến những chuyện cũ trong quá khứ nữa, huống chi cô đã có Mộ Mộ và Tịch Tịch rồi.
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.
Tuy Lý Tang Du cũng hơi động lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Huyền Lâm có khả năng sẽ cướp đi hai bé cưng bên mình thì cô liền quyết chí nhất định phải nhẫn tâm.
“Tôi với anh ta đã đoạn tuyệt sạch sẽ từ vài năm trước rồi.

Bây giờ anh ta bị tai nạn xe thì có liên quan gì đến tôi?”
Còn không phải bởi vì cô và hai đứa con của cô sao? A Minh thầm hét lên trong lòng.
Nhưng suy cho cùng đều là do tổng giám đốc đơn phương mong muốn, làm sao có thể đổ trách nhiệm của vụ tai nạn xe lên đầu Lý Tang Du được chứ? A Minh cũng thấy sầu não.

“Lý Tang Du, coi như tôi cầu xin cô đi, nếu cô không đi thì có khả năng tổng giám đốc sẽ không thể tỉnh lại được mất!”
A Minh chỉ hận không thể quỳ gối trước mặt Lý Tang Du, nếu như việc đó có hiệu quả.
Anh ta nói ra những lời này cũng là vì bất đắc dĩ, mặc dù xác suất bác sĩ nói là vô cùng nhỏ, nhưng anh ta không cần phải nói điều này với Lý Tang Du.
“Tôi không phải thuốc chữa bách bệnh của anh ta.

Anh nên đến tìm Lý Uyển Khanh mới phải chứ.” Lý Tang Du vẫn từ chối, nhưng thái độ của cô đã dịu đi rất nhiều.
Cô cảm thấy A Minh đang dọa mình mà thôi.

Người đang yên đang lành làm sao có thể đến mức không tỉnh lại được? Nhà họ Lục lại có những tài nguyên tốt nhất, sao có thể bỏ mặc Lục Huyền Lâm rơi vào tình cảnh này?
“Tôi nói thật đó.

Tổng giám đốc bị thương ở trán.

Bác sĩ nói nếu mấy ngày này mà không tỉnh thì có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa.”
A Minh vẫn còn tiếp tục thuyết phục, anh ta thực sự không muốn tổng giám đốc gặp tai nạn xe hơi lần này một cách vô ích, còn Lý Tang Du thì lại không biết cũng chẳng đau lòng.
Anh ta lén quan sát thấy thái độ Lý Tang Du đã có vẻ buông lỏng.
Vì thế liền tận dụng thời cơ nghiến răng đổ thêm những giọt dầu cuối cùng vào chảo lửa.
“Thật ra, tổng giám đốc đến trường mẫu giáo là vì cô!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui