Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Buổi tối khi về nhà, hai bé cưng vô cùng ngoan ngoãn, đang ngồi trên ghế nhỏ xem Heo Peppa.

Lý Tang Du rửa bát xong ngồi trên sô pha, Tịch Tịch lập tức chạy tới nhào vào lòng cô.

“Người mẹ thơm quá đi.


Tịch Tịch như một chú cún con ngửi tới ngửi lui liên tục trên người Lý Tang Du, sau đó ngửa đầu nằm trong lòng cô cực kỳ an tâm, như thể đây là một việc vô cùng hạnh phúc.

Lý Tang Du xoa mái tóc mềm mại của cô bé, rất hưởng thụ những lời này, nhưng lại nghĩ tới việc mình sắp đi công tác, có chút không nỡ.

“Mộ Mộ cũng tới đây nào.


Mộ Mộ nghe lời đi tới, cùng một tư thế giống như Tịch Tịch nhưng ngoan ngoãn dịch người sang một bên.

Cô ôm hai đứa trẻ trong lòng, cảm thấy mình như có cả thế giới.

“Mộ Mộ, Tịch Tịch, ngày mai mẹ phải đi công tác.


Tịch Tịch ngước lên nhìn về phía Lý Tang Du, không hiểu lời cô nói có ý gì, sau đó lại phát hiện mắt mẹ rất kỳ lạ, bất thình lình quay người, suýt chút nữa đè vào Mộ Mộ ở bên kia.

“Đi công tác là gì ạ? Vì sao mẹ phải đi công tác?”
Lớp ở trường mẫu giáo của Tịch Tịch có một bé gái lớn lên ở vùng Đông Bắc, thỉnh thoảng nói chuyện có chút vồ vập.

Nhưng Tich Tịch xinh xắn đáng yêu, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc cho Lý Tang Du và Mộ Mộ cười.

Mộ Mộ chống đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hoài Nam nói mẹ cậu ấy thường xuyên đi công tác, sau đó cậu ấy nói công tác là một thời gian dài không được gặp mẹ.



Nếu cậu bé nhờ không nhầm, đúng là Hoài Nam đã nói như vậy.

“Không được gặp mẹ?” Tịch Tịch mở to mắt nhìn về phía Mộ Mộ, cảm thấy không thể tin nổi.

Ai ngờ Mộ Mộ không chỉ ừ một tiếng mà còn liên tục gật đầu, nháy mắt phá vỡ tuyến phòng thủ trong lòng cô bé.

Cô bé ôm chặt eo Lý Tang Du, vùi cả người vào lòng Lý Tang Du, giọng nói rầu rĩ nghe cực kỳ ấm ức.

“Tịch Tịch không muốn mẹ đi công tác đâu, không muốn không được gặp mẹ.


“Mộ Mộ cũng không muốn!”
Lý Tang Du cúi đầu im lặng nhìn hai bé cưng, trong lòng chan chứa yêu thương.

Hai đứa trẻ đều sinh non, trong lòng cô vốn dĩ đã cảm thấy áy náy, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng tự mình làm.

Thay vì nói hai đứa trẻ quấn mẹ, chẳng bằng nói người làm mẹ như cô quấn hai cục cưng này hơn.

Nghĩ tới mấy ngày mình đi công tác, trong lòng cô cực kỳ không nỡ.

Nhưng đây là yêu cầu công việc, hơn nữa cô rất muốn bồi dưỡng sự độc lập về tình cảm với con cái.

Chờ Mộ Mộ và Tịch Tịch lớn hơn chút nữa, cô không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh hai đứa trẻ được, tới lúc đó, nếu chúng không thể tự lập, Lý Tang Du sẽ cảm thấy rất tự trách.

Bởi vậy cô cố dặn lòng, nói với bản thân không thể mềm lòng thỏa hiệp.

“Mẹ chỉ đi bốn ngày thôi, đến lúc đó sẽ đưa các con tới nhà chú Thái Vũ Hàng, phải nghe lời đấy biết chưa?”
Thái Vũ Hàng?
Tịch Tịch và Mộ Mộ dựng tai lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.

Mẹ nói muốn đưa chúng tới chỗ Thái Vũ Hàng, giao cho ba?
“Mẹ ơi, là thật ạ?”
Mộ Mộ nhìn Lý Tang Du rất mong chờ, giống như sự ấm ức không nỡ vừa rồi đều là do Lý Tang Du tự ảo tưởng ra thôi.

Lý Tang Du nhéo sống mũi thẳng tắp của Mộ Mộ như để phạt: “Đúng vậy, mẹ biết các con thích chú ấy, nhưng cũng không cần khoa trương đến vậy chứ hả?”
Xem ra cô đã đánh giá thấp vị trí của Thái Vũ Hàng trong lòng bọn trẻ rồi.

“Nhưng mẹ vẫn chưa gọi điện hỏi, ngộ nhỡ chú ấy không rảnh, mẹ sẽ phải tìm người khác để gửi các con.


Bình thường Thái Vũ Hàng cũng rất bận.

Thật ra Lý Tang Du không muốn nhờ anh ta giúp, bởi vì nếu cô mở lời, anh ta nhất định sẽ gạt công việc sang một bên để giúp cô.

Đây không phải điều Lý Tang Du muốn.

“Nhưng con nhớ ba rồi.

” Tịch Tịch ngước lên nhìn về phía Lý Tang Du và nói.

Tóc mái lưa thưa bị làm cho lộn xộn, trông đến là xinh xắn.

Lý Tang Du giơ tay, sửa sang lại mái tóc cho Tịch Tịch, trong lòng lại có chút rầu rĩ.


Tịch Tịch xem Thái Vũ Hàng là ba của mình, nhưng ba ruột của chúng thì sao?
Chắc hẳn hiện giờ người đàn ông kia đang muốn gì được nấy, sống những ngày sung sướng cùng người mình yêu rồi.

Cô thầm thở dài.

Trước mặt bọn trẻ, Lý Tang Du không dám thể hiện quá nhiều, cảm xúc của trẻ con vô cùng nhạy cảm, cô không muốn khiến Mộ Mộ và Tịch Tịch lo lắng, hai bé cưng đã hiểu chuyện lắm rồi.

“Mẹ biết, nhưng nếu chú ấy bận, chúng ta không thể quấy rầy chú ấy.


Tịch Tịch rất hiểu chuyện đáp lại một tiếng vâng, nhưng nghĩ một lát lại ấm ức bĩu môi: “Đã lâu rồi con không gặp ba…”
“Con nhớ chú ấy sao?”
“Nhớ ạ!”
Tịch Tịch trả lời vừa to vừa rõ.

Mộ Mộ thì lại im lặng.

Thật ra lúc ở trường mẫu giáo, hai đứa trẻ từng thảo luận, vì sao ba mẹ của những người khác đều ở cùng nhau mà ba mẹ chúng lại không giống vậy.

Vì sao mẹ người khác gọi ba là ông xã, mà mẹ mình thỉnh thoảng lại bảo ba dặn chúng gọi là chú?
Thật ra chúng biết mình không có ba, nhưng chúng không dám hỏi.

Chúng rất sợ, sợ mẹ cảm thấy đau lòng.

Thế nên Mộ Mộ và Tịch Tịch đều không hỏi.

“Giờ chúng ta gọi điện thoại luôn được không?” Lý Tang Du lấy điện thoại ra quơ quơ với hai đứa, quả nhiên hai bạn nhỏ lập tức cười vui vẻ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Thái Vũ Hàng lúc này vừa mới làm xong việc, đang nghỉ ngơi trong văn phòng.

Trợ lý mang điện thoại và bình giữ nhiệt tới cho anh ta, đúng lúc điện thoại reo lên.

“Trùng hợp như vậy luôn à? Tôi vừa xong là có điện thoại gọi tới.


Đây là điện thoại cá nhân của anh ta, bên trong chỉ có duy nhất số của Lý Tang Du, mỗi ngày khi làm việc hay nghỉ ngơi Thái Vũ Hàng đều mang theo, để khi Lý Tang Du muốn tìm, anh ta có thể kịp thời trả lời.


Trợ lý mỉm cười, nhìn nụ cười xốn xang trên mặt Thái Vũ Hàng là biết ngay ông chủ mình đang vui vẻ.

Anh ta khá tò mò, rốt cuộc là ai gọi tới mà khiến ông chủ vui như vậy?
Thái Vũ Hàng lập tức nghe máy, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng lanh lảnh, liên tục gọi ba.

Cách hơi xa, nhưng trợ lý có thể chắc chắn, không chỉ có một người gọi ba.

Anh ta lập tức sững người luôn, không ngờ ông chủ lại có con riêng?
Thái Vũ Hàng không cho anh ta cơ hội nhiều chuyện, vừa nheo mắt đáp lại vừa phất tay bảo anh ta tới chỗ mát mẻ đợi.

“Nhớ ba hả?” Ý cười trên mặt Thái Vũ Hàng rất dịu dàng, anh ta thật sự yêu thương hai cục cưng này như con của chính mình.

“Nhớ ạ, con nhớ ba lắm.

” Là giọng của Tịch Tịch.

“Ngoan quá, mấy ngày không gặp các con, ba cũng nhớ hai đứa.


Thái Vũ Hàng cầm điện thoại ngồi trên ghế, người xung quanh đi qua đi lại, dường như chỉ có một mình anh ta nhàn nhã vui vẻ.

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lát, Tịch Tịch đưa điện thoại cho Lý Tang Du, để mẹ nói chuyện chính.

“Thái Vũ Hàng?”
Đây là giọng của Lý Tang Du.

“Anh đây.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận