Trịnh Uyển Khanh hơi do dự.
Hôm nay, Lục Huyền Lâm đã nói tới đón cô ta.
Sao Lý Tang Du lại có thể không nhìn ra tâm tư của Trịnh Uyển Khanh chứ?
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn bàn phím: “Nếu lũ vô liêm sỉ các người còn không cút ngay ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi điện thoại nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đây cho Lục Huyền Lâm…”
Nghe xong lời này, Trịnh Uyển Khanh lập tức đứng lên: “Ba, chúng ta đi.”
Lúc này, Chu Hòe Hương đi chợ mua thức ăn về.
“Dì, dì ném đồ đạc của hai người phụ nữ này ra ngoài cho cháu đi.” Lý Tang Du lớn giọng nói.
Chu Hòe Hương không hiểu ra sao, ngẩn ra: “Thế này là thế nào?” Bà chưa bao giờ thấy Lý Tang Du tức giận đến mức này.
“Ném, ném ra ngoài ngay lập tức.”
“Được!” Chu Hòe Hương vẫn luôn đứng về phía Lý Tang Du nên không hỏi nữa, cũng không do dự, kêu mấy người hầu khác, bận rộn một lát, ném hết đồ đạc của hai mẹ con Tiêu Hà ra ngoài.
Là ném thật chứ không phải chỉ là đặt xuống.
Bà đã đợi ngày này rất lâu rồi, cho nên bắt tay vào làm cũng chẳng khác gì trút giận.
Trùng hợp thay, đúng lúc này Lục Huyền Lâm chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhướn mày, tức giận hỏi: “Cô muốn làm gì vậy hả? Sao lại muốn đuổi hai người họ đi?”
“Tổng giám đốc Lục, sao anh không đi hỏi thử vợ anh xem? Chạy tới đây hỏi tôi làm gì? Tôi có nghĩa vụ phải trả lời anh chắc?” Sắc mặt Lý Tang Du rất khó coi, trên mặt và trong lời nói cũng xen lẫn tức giận.
Thấy Lý Tang Du như thế này, nhất thời Lục Huyền Lâm cũng không tiện đối chọi.
Lý Tang Du, cô giỏi lắm, cầu xin người khác làm xong việc rồi thì trở mặt ngay không nhận người nữa!
Lý Tang Du chỉ ngón tay ra ngoài cửa: “Cút, anh cũng cút ra ngoài cho tôi, sau này anh cũng không được bước vào nhà tôi một bước.”
Lục Huyền Lâm cũng chưa bao giờ thấy Lý Tang Du như vậy, anh lờ mờ cảm thấy chuyện xảy ra là có nguyên nhân.
Vào thời khắc quan trọng này, nếu không phải có chuyện đặc biệt xảy ra thì cô sẽ không tự phá hỏng đường lui của mình như vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lục Huyền Lâm cũng không ở lại lâu, quay người rời khỏi nhà họ Lý, anh muốn đi tìm Trịnh Uyển Khanh để hỏi cho rõ ràng.
Tất cả những người chướng tai gai mắt đều đã đi hết, bỗng chốc phòng khách cũng yên tĩnh trở lại.
Lý Tang Du ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, im lặng chảy nước mắt khóc thầm.
Bây giờ cô đã đến nông nỗi rơi vào cảnh không nơi nương tựa thật rồi, Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh còn không thèm đi thăm ba lấy một lần, sao có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của hai người đó?
Lục Huyền Lâm là chồng sắp cưới của Trịnh Uyển Khanh, mọi việc anh làm đều nghĩ cho Trịnh Uyển Khanh, bây giờ Trịnh Uyển Khanh không còn là người nhà họ Lý nữa, sao anh lại vô duyên vô cớ giúp nhà họ Lý chứ?
Chu Hòe Hương biết được đầu đuôi sự việc từ miệng người hầu, đi đến cạnh Lý Tang Du, giang cánh tay gầy yếu ôm cô vào lòng, rơi nước mắt, hỏi: “Tang Du, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Còn có thể tìm ai nữa?”
Lý Tang Du không có cách nào trả lời chỉ biết rơi lệ, rơi lệ…
…
Mưa càng ngày càng nặng hạt, thời tiết chuyển lạnh càng khiến trận mưa này âm u lạnh lẽo khác thường.
Lý Tang Du đứng một mình trước cổng nhà Vu Thiến, chờ đợi người mà cô vẫn luôn hi vọng.
Lúc này, quản gia nhà họ Vu che ô đi ra, đi đến bên cạnh cô, khuôn mặt đầy vẻ áy náy: “Cô Lý, ông bà chủ chúng tôi bảo cô về đi, họ không gặp cô đâu.”
“Vì sao không muốn gặp tôi?” Bây giờ nhà họ Vu là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Lý Tang Du, cô không thể từ bỏ.
“Ôi!” Quản gia thở dài: “Tôi cũng chỉ là một người làm, sao có thể hỏi đến chuyện của chủ chứ? Cô vẫn nên đi đi thì hơn.”
“Quản gia, cầu xin ông mà, cho tôi gặp họ một lát thôi.
Sẽ không lâu đâu, mấy phút thôi cũng được.” Lý Tang Du van nài.
Nhà họ Vu và nhà họ Lý cũng được coi là có quan hệ nhiều đời, vì ba, bây giờ kiêu ngạo gì đó, mặt mũi gì đó cô đều không cần.
Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Mưa lớn như vậy, cô mau đi về nghĩ cách khác đi.”
Đã không khuyên nổi nữa, quản gia cũng chỉ đành quay trở vào nhà.
Lý Tang Du ném chiếc ô trong tay đi, khụy gối quỳ xuống, hướng về phía căn nhà lớn trước mặt, gào lên: “Chú Vu, dì Vu, cầu xin hai người mà, mau cứu ba cháu với…” Một tiếng rồi lại một tiếng.
Cho dù tiếng mưa rơi lớn đến mấy cũng không thể át được tiếng la khóc tan nát cõi lòng của Lý Tang Du.
Trong nhà, Vu Thiến nhìn Tang Du quỳ gối trong màn mưa ngoài cửa sổ, cực kỳ không đành lòng, quay đầu nói với ba mình: “Ba, ba cứ gặp cô ấy xem.”
“Thiến à, sao con lại không hiểu vậy? Tình hình hiện tại ai dám giúp nhà họ Lý bọn họ chứ? Ông Lý phạm tội, người nào người nấy tránh còn không kịp, ai dám giao du với bọn họ nữa? Ai giao du thì người đó không may.”
“Đúng vậy đấy Thiến, con đừng quan tâm chuyện này nữa, chẳng lẽ con muốn ba con cũng rước họa vào người sao?” Bà Vu cũng trách cứ con gái mình.
Thấy thái độ ba mẹ kiên quyết như vậy, Vu Thiến từ bỏ thuyết phục, đi thẳng xuống lầu, cầm ô đi ra ngoài.
Lý Tang Du kêu khóc một lúc lâu, vừa nhìn thấy Vu Thiến xuất hiện đã lập tức vui mừng ra mặt.
“Cô đứng lên trước đi.” Vu Thiến đỡ Lý Tang Du đứng lên, dùng ô che trên đỉnh đầu cô: “Lý Tang Du, lần này thật sự không có cách giúp cô đâu, cô đi về đi.”
Vẻ vui mừng trong đôi mắt vẫn long lanh nước mắt của Lý Tang Du biến mất, thay vào đó chính là thất vọng và tuyệt vọng.
“Cô có thể đi tìm một người.”
Lý Tang Du mờ mịt nhìn Vu Thiến.
“Bùi Viêm Đình!”
Cái tên này rất lạ, Lý Tang Du hoàn toàn không biết.
“Là cậu hai nhà họ Bùi.
Lần này ba cô bị liên lụy chính là do Bùi Viêm Đình kéo chủ tịch thành phố Triệu kia xuống ngựa.
Nghe nói con gái của chủ tịch Triệu đắc tội một người phụ nữ của anh ta.
Cô đi tìm anh ta, có lẽ còn có thể xoay chuyển tình thế đấy.
Nhưng mà tính cách anh ta quái đản, không coi ai ra gì.
Cô có thể thuyết phục được anh ta hay không đành dựa vào vận may của cô mà thôi.”
Con gái chủ tịch thành phố Triệu, Triệu Thùy Dung?
Lý Tang Du nhớ kỹ lại lần trước ở bệnh viện, Triệu Thùy Dung nói Lâm Hân đoạt người đàn ông của cô ta, chẳng lẽ chính là Bùi Viêm Đình?
Người phụ nữ mà Triệu Thùy Dung đắc tội… là Lâm Hân sao?
Lý Tang Du lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ những chuyện không liên quan gì đến cô này: “Cảm ơn!”
Cô lê bước chân nặng nề quay người chuẩn bị đi.
“Cô thật sự sẽ đi tìm Bùi Viêm Đình ư?”
“Ừ, chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi cũng muốn thử một lần.”
Vu Thiến nhìn Lý Tang Du dần dần biến mất trong màn mưa, khẽ thở dài.
Trước đây, cô ta mong nhìn thấy Lý Tang Du kiêu ngạo có một ngày nào đó ngã quỵ xuống đất, nhưng khi ngày này tới thật, cô ta lại không vui vẻ nổi.
…
Vì ba, Lý Tang Du lại quỳ gối trước cửa nhà người khác một lần nữa.
Nhưng lần này cô không gào khóc nữa, mà im lặng chờ đợi.
Tình huống tương tự lại xảy ra.
Quản gia nhà họ Bùi bước ra ngoài, cũng nói những lời đại khái giống với quản gia nhà họ Vu: “Cô Lý, ông cụ và cậu hai nhà chúng tôi sẽ không gặp cô đâu.
Chuyện này là do cậu hai định đoạt, sao ông cụ có thể làm ngược lại với cậu hai như vậy được chứ?”
Lý Tang Du rưng rưng đôi mắt thẫn thờ nhìn quản gia: “Bác quản gia, xin bác hãy nói thêm mấy câu đi ạ, chỉ cần có thể cứu ba cháu, bảo cháu làm cái gì cháu cũng đồng ý.”
Quản gia khó xử nhìn Lý Tang Du, suy nghĩ một lát vẫn nói ra lời thật lòng: “Năm đó cô chủ vì ba cô mà từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Bùi, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với nhà họ Bùi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng qua lại.
Sau này, cô chủ vì ba cô ngoại tình, buồn bực sầu não mà chết.
Cô suy nghĩ thử xem, bây giờ bản thân ba cô phạm tội, sao ông cụ lại giúp loại người ăn cháo đá bát, không biết tốt xấu này chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...