Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Nhìn đứa con gái bướng bỉnh của mình, ba Lý khẽ cắn môi, nói ra một bí mật mà ông không bao giờ muốn nói tới: “Tang Du, thật ra Uyển Khanh là em gái ruột của con.”
Ông vẫn luôn không muốn nói ra vì sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Lý Tang Du, nhưng sau khi nói ra, ánh mắt cô vẫn trong suốt sáng ngời, không kinh ngạc, không hưng phấn, cũng không khinh thường, chỉ bình tĩnh như giếng nước lặng.
Thay vào đó, khi ba Lý nghe câu trả lời của Lý Tang Du thì chính ông lại rất ngạc nhiên.
“Con đã biết lâu rồi.”
Ba Lý ngơ ngác nhìn Lý Tang Du, hóa ra ông vẫn luôn coi thường con gái mình.
“Từ nhỏ con đã biết Lý Uyển Khanh là em gái mình rồi.

Do con tình cờ nghe thấy ba và dì Tiêu nói chuyện, chính vì việc này mà mẹ bị sảy thai, trầm cảm nên mới ra đi...” Nhắc đến những chuyện cũ năm xưa, Lý Tang Du vẫn thấy lòng đau như cắt.
Nhưng chuyện này đã là sự thật thì một đứa con gái như cô có thể làm gì?
“Để bù đắp những tổn thương mà ba đã gây ra cho mẹ nên ba mới đối xử tốt với con.

Con biết tất cả những chuyện đó.” Lý Tang Du còn biết nhiều hơn thế.
Đã nhiều năm như vậy mà Lý Uyển Khanh vẫn không được nhà họ Lý công nhận, cũng là do trước khi chết bà nội ra lệnh, ba Lý có thể cưới Tiêu Hà, có thể cho Lý Uyển Khanh vào nhà họ Lý, nhưng Lý Uyển Khanh sẽ không được đưa tên vào gia phả nhà họ Lý.

Đây là cách duy nhất bà nội có thể làm để bảo vệ Lý Tang Du.
Vì vậy, Lý Uyển Khanh luôn bị người ngoài coi là con riêng khác họ mà Tiêu Hà mang theo.


Còn Lý Tang Du thì giả vờ như không biết, trước giờ cũng không hề nhắc đến chuyện đó.
“Tang Du, con, con đã biết rồi sao?” Ba Lý kinh ngạc nhìn con gái, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Ông không thể tưởng tượng khi Lý Tang Du biết chuyện này thì tâm trạng sẽ thế nào, tấm thân nhỏ bé đó gánh chịu nỗi đau mất mẹ rồi lại bị đả kích, mất đi niềm tin với người ba duy nhất, lại còn phải giả bộ như không có việc gì, miễn cưỡng vui cười.
Ngay cả người lớn cũng không làm được như thế.
“Tang Du, con hiểu chuyện khiến ba đau lòng lắm.

Chắc là con rất hận ba.” Chỉ trong một khoảnh khắc ba Lý như đã già đi cả chục tuổi.
“Ba, con không hận ba.

Mẹ và bà đều không nói thật với con.

Họ sợ con buồn.

Mẹ chỉ mong con được lớn lên trong hạnh phúc.

Con là đứa con gái hiếu thảo nên con sẽ nghe lời mẹ.

Nhưng ba à, con không thích dì Tiêu và Lý Uyển Khanh, rất không thích!” Dù Lý Tang Du có bình tĩnh thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không thể khống chế được tâm tình của mình.

Cô đã nhẫn nhịn nhiều năm qua rồi, vào thời khắc này sự nhẫn nhịn đó đã bị xé toạc ra: “Chính họ đã phá hủy cuộc sống của gia đình chúng ta, hại chết mẹ con, làm sao con có thể thích họ cho được?”
Nước mắt cô chảy dài, những ký ức tồi tệ mãnh liệt tràn về.
Đối mặt với cảm xúc không ổn định của Lý Tang Du, ba Lý cũng bị xúc động theo, không ngừng gật đầu: “Con nói đúng, cho dù Uyển Khanh là em gái con thì con cũng có quyền không thích con bé, ba cũng không phản đối hay ép buộc gì con hết…”
Hai ba con chảy nước mắt đối mặt nhau, nói với nhau những điều đã giấu kín trong lòng suốt bao năm qua.
Nước mắt tuôn rơi bên trong nhà giam hệt như thời tiết âm u sắp mưa bên ngoài, bao phủ toàn mây mù.
...
Lý Tang Du gặp ba xong, về đến nhà thì đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, tất cả những gì cô nghĩ đến trên đường đi là làm cách nào để giúp ba mình thoát khỏi cảnh tù tội.
Vừa mở cửa đã thấy mẹ con Tiêu Hà đang ngồi trên ghế sô pha cùng một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông xa lạ trạc tuổi ba Lý, tóc chải bóng loáng, mặc một bộ vest đắt tiền.
“Cô là Tang Du phải không?” Người lạ kia cười lên tiếng.
“Tôi quen ông à?” Lý Tang Du mặt không thay đổi hỏi.
Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông này khiến cô cảm thấy chướng mắt một cách khó hiểu.

“Tang Du, đây là chú Trịnh Khôi.” Tiêu Hà nở nụ cười.
Lý Tang Du không lên tiếng tiếp lời, Trịnh gì thì có liên quan gì đến cô?
“Ông ấy là ba của Uyển Khanh.”
“Ha ha...” Lý Tang Du không nhịn được mà bật cười: “Dì Tiêu, bà còn tâm trạng nói đùa thế sao? Không phải ba của Lý Uyển Khanh đang bị bắt giam à? Sao vậy? Mới đó mà đã định nhận ba nuôi, tìm đường ra khác nhanh thế à?”
“Không phải, ông ấy là ba ruột của con bé, chú Trịnh mới là ba ruột của Uyển Khanh.” Tiêu Hà vội vàng lắc đầu.
Vẻ mặt Lý Tang Du cứng đờ ra, vài giây sau cô lại nhìn người đàn ông kia: “Ông là ba ruột của Lý Uyển Khanh? Vậy thì ba tôi là gì?”
“Cái này thì, hôm nay tôi đến đây để nói về chuyện này.” Trịnh Khôi mới đến nhà người khác lần đầu tiên mà không hề cảm thấy ngại ngùng: “Uyển Khanh là con gái ruột của tôi.

Trước kia là tôi phụ Hà, để cô ấy phải dẫn theo con riêng đi lấy ba cô.

Nói đến đây thì tôi còn phải cảm ơn nhà họ Lý đã nuôi nấng con gái tôi trong suốt thời gian dài như vậy đấy...”
Nghe đến đây, Lý Tang Du hoàn toàn choáng váng.
Bởi vì ba cô có Lý Uyển Khanh với Tiêu Hà nên gia đình ban đầu của cô mới tan nát.

Ai ngờ cuối cùng Lý Uyển Khanh lại không phải là con của ba cô, mà là con của người đàn ông tên Trịnh Khôi này.
Vậy ba cô là gì?
Mẹ cô không phải là chết oan sao?
Lý Uyển Khanh được nhà họ Lý nuôi dưỡng bao nhiêu năm thì tính là gì?
Tất cả những điều này đều khiến Lý Tang Du nhìn về phía Tiêu Hà, bà ta là kẻ đầu têu mọi chuyện nhưng vẻ mặt lại rất tự nhiên, không hề thấy xấu hổ: “Dì Tiêu, bà đúng là lợi hại, bà dùng chính bản thân mình để mà bức tử mẹ tôi, lại dùng Lý Uyển Khanh, à không, là Trịnh Uyển Khanh, để đứa con hoang này được hưởng đãi ngộ như cô chủ nhà họ Lý.

Giờ nhà họ Lý thất thế thì mấy người cũng chuẩn bị phủi mông bỏ đi, đúng là một mũi tên trúng bốn con chim, ác thật…”
“Bốp!” Lý Tang Du còn chưa nói xong thì Trịnh Khôi đã tát vào mặt cô.

“Con hoang cái gì? Nói kiểu gì đấy?” Trịnh Khôi tức giận trừng mắt nhìn Lý Tang Du.
“Bốp!” Lý Tang Du không hề yếu thế, tát lại Trịnh Khôi.
“Ông có tư cách gì mà đánh tôi?” Lý Tang Du lạnh lùng nhìn Trịnh Khôi: “Không phải ông không muốn đứa con hoang này à?”
Nếu Trịnh Uyển Khanh không phải là chị em ruột thịt của cô thì cô không cần thiết phải giữ thể diện cho những người này nữa.
Trịnh Khôi bị đánh mà choáng váng, ông ta không ngờ cô gái trẻ trước mặt này lại dám đánh mình?
Làm phản rồi.
Trịnh Khôi giơ tay định đánh Lý Tang Du, nhưng Tiêu Hà đã nắm lấy tay ông ta nói: “Khôi, dù sao thì là Uyển Khanh cũng là do nhà họ Lý nuôi lớn, nể tình đó mà bỏ qua đi.”
Lúc này Trịnh Khôi mới chịu thu tay lại.
“Cút, mấy người cút hết đi.” Nghĩ đến người ba tội nghiệp còn đang ở trong tù, lửa giận trong lòng Lý Tang Du không thể kìm chế được nữa.
“Lý Tang Du, nhà họ Lý của cô đã thành ra thế này rồi mà còn dám kiêu ngạo nữa sao? Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng nhà họ Lý các cô đã giúp tôi nuôi nấng con gái nhiều năm như vậy thì tôi cũng sẽ bố thí cho mấy người một miếng cơm.

Bây giờ xem ra mấy người lại rượu mời không uống thích uống rượu phạt à.

Vậy thì để tôi chống mắt lên xem mấy người lưu lạc ăn xin đầu đường xó chợ thế nào nhé.” Trịnh Khôi nói bằng giọng hằn học.
Những lời này khiến Lý Tang Du vốn đã tức giận nay lại càng tức giận hơn, cô cầm lấy bình hoa bên ghế sô pha ném về phía Trịnh Khôi.
Trịnh Khôi vội vàng cúi người tránh: “Hà, Uyển Khanh, chúng ta đi thôi, người phụ nữ này điên rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui