Khi Cư Mộc Nhi tỉnh lại một lần nữa đã là nửa đêm của ngày hôm sau.
Đầu tiên, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó cảm thấy một chút sức lực cũng không có. Nàng mệt mỏi không muốn mở mắt, nhưng nàng rất nhanh phát hiện mình đang ôm cánh tay ngủ, là tư thế nàng thích. Người nàng dựa vào có hơi thở nàng quen thuộc, rất dễ chịu, khiến nàng rất an tâm.
“Nhị gia.” Nàng nhịn không được khẽ gọi. Hiện tại cũng không biết là đêm hay là trưa, nàng cọ xát, dựa sát Long Nhị hơn, đã lâu nàng không được ngủ trưa với Long Nhị.
“Nàng tỉnh rồi?” Lời nói của Long Nhị dè dặt, hắn lật người ôm nàng, động tác rất nhẹ. Cư Mộc Nhi mở to mắt nhìn, có chút mơ hồ, nàng vòng tay ôm lại, áp lòng bàn tay, lập tức cảm thấy đau đớn, lúc này nàng nàng mới nhớ ra tất cả.
“Nhị gia, Nhị gia, mấy hộ vệ kia thế nào rồi?”
Không nghe thấy câu trả lời của Long Nhị, Cư Mộc Nhi vội vàng nói: “Nhị gia, ta giết người, ta, ta giết chết Lâm Duyệt Dao giả kia rồi…”
“Đừng hoảng sợ, không sao, không sao.”
“Nhị gia, là chàng tìm được ta trên cành cây sao?”
“Không phải ta thì ai?”
“Ta vốn định đợi đến lúc có người ta quen biết đến, Nhị gia không ở đó, ta nghĩ bọn họ không đoán được ý của ta, ta chờ bọn họ đến rồi gọi, nhưng ta ngủ thiếp đi.”
Long Nhị ôm chặt Cư Mộc Nhi: “Nàng ngủ rất lâu.”
Ngủ rất lâu? Cư Mộc Nhi trừng mắt nhìn, chẳng qua nàng mơ mấy cơn ác mộng, sao lại ngủ rất lâu? Nàng có một đống vấn đề muốn hỏi, nàng hỏi những hộ vệ kia, hỏi Lâm Duyệt Dao giả và những người giúp đỡ cô ta mang đến.
Long Nhị cũng có nhiều chuyện muốn nói với nàng, hắn nói cho nàng biết hắn đã vội vàng trở về như thế nào, hắn nói với nàng mọi người nghĩ nàng đã chết rồi, nhưng hắn thấy lời nhắn nàng để lại. Hắn khen nàng thông minh, khen nàng luôn nhớ nói cho hắn biết nàng sẽ đi đâu. Hắn nói cho nàng biết mấy tên đại phụ không trị khỏi bệnh cho nàng rất khiến người khác nổi nóng, hắn còn nói cho nàng biết trong nhà có khách quý, là một người con gái tên Hàn Tiếu – một vị đại phu đặc biệt rất giỏi, nhưng tướng công của Hàn Tiếu – Nhiếp thành chủ lại khiến người khác căm ghét, bảo nàng không cần để ý đến hắn ta.
Hai người ta một câu, chàng một câu, thiếp một câu, đúng là nói không hết chuyện. Cư Mộc Nhi nghe hết từ chuyện Lâm Duyệt Dao giả, vừa nghe đến chuyện hộ vệ toàn bộ gặp nạn, khóc lóc hồi lâu. Long Nhị cũng phối hợp lau nước mắt cho nàng, tiện thể gọi nha hoàn bưng cháo thuốc tới.
Cháo ninh rất nhừ, vào miệng lập tức tan ra, tuy lẫn vị thuốc không ngon lắm, nhưng tóm lại dễ ngửi hơn bát thuốc. Cư Mộc Nhi mấy hôm không ăn cơm, Long Nhị cẩn thận từng li từng tí, sợ nàng lại nôn ra. Nhưng Cư Mộc Nhi ngoài ý muốn, thuận lợi ăn hơn non nửa bát, không cảm thấy buồn nôn và không thoải mái.
Điều này khiến Long Nhị mừng rỡ, nếu không phải lúc trước Hàn Tiếu dặn chỉ cho ăn nửa bát, hắn chỉ hận không thể bưng cả nồi tới, để Mộc Nhi có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Ăn xong non nửa bát cháo, Cư Mộc Nhi đã cảm thấy mệt mỏi, nàng nằm trên giường, mắt không thể mở nổi nữa. Long Nhị vuốt tóc nàng: “Nàng ngủ đi, đợi tí nữa ta lại gọi nàng dậy uống thuốc.”
Cư Mộc Nhi nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, thò tay ra, Long Nhị vội vàng đưa tay cho nàng. Nàng cầm bàn tay lớn của hắn, giống như cảm thấy yên tâm, đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra điều ta muốn nói với chàng rồi. Đơn thuốc lúc trước Kỳ đại phu kê cho ta, mấy bã thuốc cuối cùng ta đều chôn ở bên ngoài, gần cái cây to trong sân. Tuy Kỳ đại phu đối xử tốt với ta, nhưng khi đó ta nhìn thấy gì cũng nghi ngờ, liền giấu một ít đi. Ta nghĩ đến, ngày sau nếu có cơ hội, gặp quý nhân, mấy thứ này sẽ có công dụng.”
Long Nhị trả lời “được rồi”, hôn trán nàng, nhìn nàng ngủ thiếp đi.
Trời chưa sáng, Lý kha liền dẫn đến hậu viện của quán rượu. Đợi trời sáng, sau khi Hàn Tiếu thức dậy, đặt đơn thuốc và bã thuốc hơn hai năm trước trước mặt Hàn Tiếu.
Mấy thứ này dùng giấy quấn thành nhiều lớp, sau đó đặt trong một cái bình rượu nhỏ sạch sẽ, dùng bùn đóng kín, chôn ở rất sâu trong đất. Tuy đã lâu, nhưng giữ gìn còn tốt.
Hàn Tiếu nghiêm túc nhìn phương thuốc, rửa sạch bã thuốc, nhìn kỹ, không nhìn ra điều không thích hợp gì. Nhưng trong đó có hai vị thuốc hấp dẫn sự chú ý của cô. Cô ngồi trong phòng cố gắng suy nghĩ một ngày, lại thảo luận với Nhiếp Thừa Nham nửa ngày, hôm sau rời khỏi Long phủ, đi đến vài cửa hàng thuốc bắc, ngày thứ ba, cô đến tìm Long Nhị.
Trong khi đó, Long Nhị đang nói chuyện với Cư Mộc Nhi, nàng vừa uống thuốc, ăn nửa bát cháo, được sự phê chuẩn của Long Nhị mỗi ngày đều được gặp Tô Tinh đã lâu không thấy mặt. Tâm tình tốt lên, tinh thần xem như tốt hơn hai ngày trước rất nhiều. Còn có thể dựa vào đầu giường ngồi một lúc.
Long Nhị thấy Hàn Tiếu đến, trong tay còn cầm mấy đơn thuốc cũ, trong lòng dĩ nhiên biết Hàn Tiếu muốn nói chuyện gì, vì vậy bảo mọi người đi ra ngoài. Hàn Tiếu đi thẳng vào vấn đề: “Muội nghĩ, muội đã suy đoán được ông ta làm như thế nào rồi.”
Cư Mộc Nhi chăm chú lắng nghe, có chút khẩn trương nắm chặt tay Long Nhị, nhưng vẫn nắm bắt được trọng điểm trong lời nói Hàn Tiếu: “Suy đoán?”
“Đúng, chỉ là suy đoán.” Hàn Tiếu đặt đơn thuốc và gói thuốc lên bàn, nói: “Trước khi muội nói rõ suy đoán của muội, muội còn có mấy vấn đề muốn hỏi tỷ.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Mời nói.”
“Vị Kỳ đại phu kia bắt đầu điều trị bệnh mắt cho tỷ từ lúc nào?”
“Trước khi ta bị mù, hơn một năm rồi,” Cư Mộc Nhi nhớ lại, nói Long Nhị, “Hơn nửa năm trước khi Sư tiên sinh bị hành hình, Kỳ đại phu đã khám mắt cho ta.”
“Đã hơn một năm?” Hàn Tiếu dường như hơi kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng hỏi tiếp: “Thức ăn của tỷ giống mọi người trong nhà không? Bọn họ có bị đau nhức khác thường gì không?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Người nhà ta đều khỏe mạnh, chúng ta ăn uống giống nhau.”
Hàn Tiếu nói: “Muội không nghĩ ra khả năng khác, chỉ phỏng đoán một phương pháp có thể thực hiện nhất. Nhị gia, muội đã nói, độc trên người tỷ ấy không thể tra được, nếu không phải lần này bệnh nặng, nội thương dẫn đến phát độc, mà mấy vị đại phu trước đã sử dụng tất cả các biện pháp, khiến muội có thể nhanh chóng loại bỏ các khả năng khác, lúc này mới suy đoán theo hướng chứng bệnh của độc. Loại độc này khó điều tra, chỉ bắt mạch không thể xác định được. Mà tỷ ấy trúng độc đã lâu, bản thân và người nhà đều không phát hiện ra, muốn thành công hạ độc không thể quan sát được như vậy, phải làm được năm điều.”
Hàn Tiếu dựng ngón tay: “Thứ nhất, loại độc này độc tính yếu, hiệu quả chậm. Như vậy mới khiến người ta khổng thể nhận thấy. Thứ hai, chính là bởi vì độc tính yếu và chậm, cho nên phải là hạ trong thời gian dài trong các đồ ăn uống. Ví dụ như uống thuốc lâu dài, bỏ trong thuốc. Thứ ba, loại độc này không có mùi vị khác lạ khiến người ta nghi ngờ, điều này đặt trong thuốc thực sự không dễ dàng khiến ta nhận ra. Thứ tư, lúc độc tính phát tác, nếu muốn người trúng độc không nghi ngờ, vậy phải đúng lúc họ sinh bệnh. Bệnh tật che dấu chứng bệnh của độc. Năm điều, cả quá trình, còn phải bảo đảm không đại phu nào chẩn ra bệnh. Nếu đại phu chính là người hạ độc, vậy chuyện này dễ làm rồi.”
Long Nhị và Cư Mộc Nhi đồng không chen vào nói, chăm chú nghe.
Hàn Tiếu nói: “Năm điều này, tỷ ấy thực sự đầy đủ. Nhưng có một chuyện muội nghĩ không ra.”
“Là cái gì?”
“Thời gian.” Hàn Tiếu chỉ đơn thuốc: “Trong đơn thuốc thực sự hơi kỳ lạ, nhưng đáng ra một năm thì không chỉ mù mắt, một năm là đủ mất mạng.”
Cư Mộc Nhi nhắm mắt lại, nàng thật sự không muốn tin Kỳ đại phu hòa nhã kia hạ độc nàng. Nàng hơi thở gấp, nhưng vẫn minh mẫn nói: “Nếu chỉ uống thuốc độc nửa năm thì sao?”
“Nếu là nửa năm, nhiều khả năng là mắt mù thôi thật. Nhưng mức độ rất khó chắc chắn, nói đơn giản, chính là theo độc đính trong đơn thuốc, không thể xác định bao lâu có thể mất mạng, có lẽ nửa năm, có lẽ hơn nửa năm, cần xác định theo cơ thể người bệnh.”
“Là độc gì?” Long Nhị im lặng một lúc lâu rốt cục cũng lên tiếng.
“Nói đúng ra, thứ này giống độc mà cũng không phải độc.” Hàn Tiếu cầm đơn thuốc, chỉ vào hai vị thuốc trong đó nói: “Thập Linh Thảo và Ngư Mục Diệp đều là loại thuốc tốt để điều trị mắt, nhưng công dụng của hai loại thuốc gần giống nhau, cho nên bình thường kê đơn thuốc chỉ dùng một trong hai loại đó là được, đơn thuốc này lại dung cả hai. Theo như lẽ thường, thầy thuốc thường yêu cầu sự hoàn mỹ, nhiều vị thuốc cũng tốt. Nhưng phương thuốc cổ truyền kỳ lạ nhiều, trong ấn tượng của muội không có đơn thuốc nào phối hợp như vậy. Sau đó muội nhớ ra, trên Độc Kinh có ghi lại, Thập Linh Thảo và Ngư Mục Diệp thêm một số loại thảo dược phổ biến khác, nếu như vượt quá phân lượng nhất định, sẽ có độc tính. Nhưng độc tính yếu, không ăn thường xuyên sẽ không có hại.”
Long Nhị nghe được tên mấy vị thảo dược Hàn Tiếu nói, nhìn thấy đúng là có trong đơn thuốc thật. “Muội nói là, nếu muốn điều trị mắt, Thập Linh Thảo, Ngư Mục Diệp một trong hai loại là được, nhưng dùng cả hai, thêm một vị thuốc khác trong đơn thuốc, thì là độc?”
Hàn Tiếu gật đầu.
“Đã là chuyện khẳng định, vì sao nói là suy đoán?”
“Muội nói suy đoán, là vì nhìn trên đơn thuốc này, không có bất cứ vấn đề gì. Lúc nãy muội nói, ba vị thuốc này, vượt quá phân lượng nhất định mới có độc tính. Số lượng viết trên đơn thuốc, ít không thể phát sinh vấn đề gì.” Hàn Tiếu vừa nói, vừa mở gói mang đến. “Đây là bã thuốc tỷ ấy giữ lại từ hai năm trước, đây là thuốc mới muội bốc theo đơn thuốc, đây là bã thuốc muội mới bốc rồi sắc lên. Huynh xem đi, mấy thứ này chính là Ngư Mục Diệp, thật ra nó nát vụn, sau khi sắc, trong bã thuốc căn bản nhìn không ra phân lượng bỏ vào lúc trước.”
Long Nhị ngó nhìn, tim Cư Mộc Nhi đập thình thịch.
Thật sự không nhận ra được bột Ngư Mục Diệp trong bã thuốc, Long Nhị nhìn một lần, đã hiểu ý của Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu gật đầu, nói: “Trong thuốc mới sắc, thật ra muội đã bỏ một lượng Ngư Mục Diệp gấp ba lần trong đơn thuốc, nhưng trong bã thuốc hoàn toàn không nhìn ra. Muội nói suy đoán, chính là điều này. Trong bã thuốc và đơn thuốc đều không có vấn đề gì, nhưng dùng đơn thuốc này, trong vòng một năm, thật sự có thể lấy tính mạng người ta.”
“Cho nên mắt của ta mù là chứng minh của việc độc phát, mà ta không chết, là vì Kỳ đại phu không cho ta uống thuốc nữa.”
Hàn Tiếu gật đầu: “Điều này thực sự có khả năng. Tỷ bị bệnh về mắt, độc tính thay đổi thể chất, trước tiên gây ra việc mắt không nhìn thấy, như tỷ tiếp tục uống thuốc độc, tính mạng khó bảo toàn.”
Cư Mộc Nhi im lặng, Long Nhị nắm tay nàng, biết rõ nàng đang suy nghĩ gì. Kỳ đại phu khám bệnh cho nàng trước, án oan của Sư tiên sinh xảy ra sau. Hung thủ đứng phía sau có thể khiến Kỳ đại phu dùng biện pháp này, quả nhiên là kín đáo đáng sợ.
Cư Mộc Nhi nghĩ tới cái chết của Hoa Nhất Bạch, thật giống thủ đoạn thâm độc hại nàng.
Không chê vào đâu được, không có chứng cớ.
Lúc Cư Mộc Nhi đang suy nghĩ sâu xa, Long Nhị nhân cơ hội hỏi Hàn Tiếu mấy vấn đề, sau đó tiễn đưa Hàn Tiếu ra ngoài.
Hàn Tiếu đi ra ngoài cửa, nói khẽ: “Huynh muốn hỏi mắt của tỷ ấy có thể khỏi hay không đúng không?”
Long Nhị sững sờ: “Lâu không gặp, muội lại trở nên thông minh rồi.”
Hàn Tiếu lắc đầu cười: “Không phải muội trở nên thông minh, mà huynh giống người nhà bệnh nhân muội đã từng tiếp xúc, bình thường tiễn đưa đại phu ra ngoài cửa, chính là muốn hỏi vấn đề này.”
Long Nhị cười khổ: “Mắt của Mộc nhi có thể trị khỏi hay không? Muội đã tra ra là loại độc nào, có phải có biện pháp chữa trị cho nàng ấy hay không?”
Hàn Tiếu lắc đầu: “Hơn hai năm, hơi muộn. Muội không đảm bảo được gì cả. Lần này tỷ ấy bị bệnh nặng, thêm nội thương, nhất định phải dốc lòng điều dưỡng, bằng không hậu hoạn vô cùng. Cái khác, muội nhất định cố gắng, huynh không nên nản lòng.”
Long Nhị hơi thất vọng, nhưng vẫn cảm ơn Hàn Tiếu. Hắn ở ngoài cửa hít thở sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, lúc này mới đi vào phòng.
Mới vào phòng, đã thấy Cư Mộc Nhi cười nói: “Có phải Nhị gia ra ngoài thì thầm với Hàn đại phu không?”
“Nói mò.”
“Có phải Nhị gia hỏi Hàn đại phu mắt của ta có thể chữa hỏi hay không?”
Long Nhị nghẹn họng, biết người phụ nữ quá thông minh sẽ đáng ghét.
Cư Mộc Nhi cười nói: “Chắc chắn Hàn đại phu không nói là sẽ chữa khỏi, bằng không Nhị gia sẽ không giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi vào.”
“Được rồi, được rồi.” Long Nhị không tức giận. Đi qua thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cư Mộc Nhi, lúc này mới ngồi xuống, nàng không thể mệt mỏi. Long Nhị đỡ Cư Mộc Nhi nằm xuống, bóp mũi nàng: “Để đầu óc nàng nghỉ ngơi một lát.”
Cư Mộc Nhi nằm ngủ, mặc kệ Long Nhị quấn chặt nàng vào chăn, sau đó cười: “Thật ra ta không nhìn thấy cũng không sao, bởi vì trong tưởng tượng của ta, Nhị gia là người cao to, uy vũ, tuấn tú tiêu sái nhất, nếu nhìn thấy ngược lại thất vọng thì phải làm sao.”
Long Nhị trừng mắt: “Nàng đang an ủi gia sao?”
Cư Mộc Nhi bị giọng điệu của Long Nhị chọc cười “khanh khách”, cười xong, nắm tay của Long Nhị, nghiêm túc nói: “Nhị gia, việc này chàng nghĩ như thế nào?”
Long Nhị biết Cư Mộc Nhi hỏi cái gì, liền trả lời: “Cả nhà Sử Trạch Xuân bị giết, chọn thời cơ rất phù hợp, sắp xếp xong xuối kẻ chết thay, có nhân chứng, vật chứng, có thể khống chế người thẩm tra xử lí vụ án, xóa bỏ tất cả điểm đáng ngờ. Tuy nhiên người đó không khống chế được Hoàng thượng, để Sư Bá Âm có cơ hội dùng đàn truyền đạt ý nghĩ, nhưng tổng thể mà nói, không có gì sơ hở. Nhưng người đó giết Hoa Nhất Bạch sạch sẽ, gọn gàng, ra tay với nàng cũng rất kĩ, nếu không phải Tiếu Tiếu đến đúng lúc, vừa vặn gặp nàng đang hấp hối, trúng độc; chuyện này sợ là ai cũng sẽ không phát hiện ra, đơn thuốc và bã thuốc nàng để lại cũng không có tác dụng. Người này, tâm tư kín đáo, tỉnh táo, tàn khốc.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Mỗi sự kiện đều không chê vào đâu được, nhưng có hai việc xử lý rất ngớ ngẩn.”
“Trước ngày cưới chuyện bảo bọn cướp bắt cóc nàng là làm chuyện vô ích, tự tìm phiền toái. Bắt cóc Đinh Nghiên San là chuyện ngu xuẩn hơn.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, đồng ý với ý kiến của Long Nhị. “Chuyện đó chẳng những khiến ta cảnh giác, hành động cẩn thận, hơn nữa sẽ chọc vào Đinh gia, một khi Đinh gia truy xét, sự tình có khả năng sẽ bị bại lộ. Trừ phi người này nắm chắc có thể khống chế Đinh gia. Hay người này rất có lòng tin về bản thân mình, cảm thấy hắn có thể xóa bỏ rất cả các manh mối, khiến Đinh gia không thể nào tìm ra. Giống như đối phó với ta.”
“Chẳng những chọc Đinh gia, còn động đến Long gia ta. Tuy nhiên cuối cùng mọi người không điều tra được gì, nhưng việc này rõ ràng không ổn thỏa, quả thực uổng công vô ích, tự tìm đường chết.”
Cư Mộc Nhi nói: “Chuyện uổng công vô ích, tự tìm đường chết còn có một việc nữa, chính là Lâm Duyệt Dao giả tới giết ta. Cho dù bị ta lén tập kích thành công, cô ta gọi người giúp đỡ bên ngoài vào, chắc chắn là ta phải chết. Nhưng cô ta không làm như vậy, dường như cô ta muốn tự tay giết chết ta.”
“Có lẽ cô ta sợ trước khi chết ta ta sẽ nói với những người giúp đỡ của ta gì đó, có một số việc cô ta cũng không muốn mấy người đó biết rõ,” Long Nhị nói, “Mấy tên đó biết báo tin bằng đạn khói. Theo lời báo cáo của Thiết tổng quản, đạn khói kia vốn ở trong tay một hộ vệ, có khả năng là bị đánh rơi ở nơi khác, do một hộ vệ khác phát tín hiệu. Vậy chứng tỏ những người kia rất có thể là người giang hồ, bởi vì đạn khói kia là giang hồ cách dùng, là cách lão Tam huấn luyện hộ vệ dùng. Lão Tam đã nhờ người trong giang hồ điều tra manh mối.”
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Ta cảm thấy người phụ nữ kia muốn giết ta, không phải người đứng phía sau phái tới,” Nàng ngừng lại một chút nó,: “Ta nghĩ, ta biết người đứng sau màn là ai rồi.”
Long Nhị nắm chặt tay của nàng: “Ta cũng biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...