Nhị gia vừa rửa mặt vừa thay đồ, lại còn vội vã đi tiểu trong rừng rồi mới lên ngựa về phủ. Trên đường đi, hắn càng nghĩ càng giận. Nếu hắn còn gặp nàng nữa, hắn không phải Long Nhị gia!
Sao hắn lại nghĩ cô gái kia có tình cảm với hắn được, nàng ấy chỉ hận không làm hắn tức chết. Hừm, chờ xem, chờ nàng qua cửa Long gia, hắn sẽ cho nàng nắm vững kiến thức thế nào là “phu cương uy chấn” (cái uy của người chồng)
Nhưng loại chuyện “phu cương uy chấn” này, còn phải chờ xem năng lực của phu tế, mà làm phu tế, còn phải đợi chính thức bái đường mới chắc chắn.
Vì vậy, Long Nhị gia không hề có ý ra uy tại nhà phụ nhi của mình, hơn nữa khổ nỗi còn chưa có được thân phận chính thức kia. Hắn tự an ủi rằng không cần vội, đợi phụ nhi chắc chắn qua cửa, hắn chỉ cần kiên trì chờ đợi cho tốt. An tâm chờ đến ngày bái đường, hắn được làm tân lang.
Nhưng Long Nhị không ngờ, trên đời này luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Hôm nay là ngày Cư Mộc Nhi phải đến Phúc Linh tự dâng hương cầu phúc. Theo tục lệ Tiêu quốc, hai nhà nam nữ trước khi thành thân phải tự mang cho bên kia ngày sinh tháng đẻ con mình, đi theo Bồ Tát cầu phúc, mong được phù hộ cho sau hôn lễ, cuộc sống vợ chồng hòa hợp, sinh con trai sinh phúc, làm bạn với nhau hết quãng đời còn lại.
Theo cấp bậc lễ nghĩa, hai người nam nữ không được gặp nhau, phải tự đi riêng. Vì thế hôm đó, khi Cư Mộc Nhi đi cầu phúc, Long Nhị không được tham gia, chỉ có Cư phụ và Tô Tình cùng đi với nàng, còn hai hộ vệ của Long gia đứng xa xa canh chừng.
Sau Cư Mộc Nhi khi lễ Bồ Tát xong, Cư phụ muốn Cư Mộc Nhi đi thắp nhang cho nương nàng, để nàng được nương phù hộ cho cuộc sống tốt đẹp, thế nên ông bảo Cư Mộc Nhi đợi ở bên ngoài trước.
Phúc Linh tự là chùa chiền được dâng nhang nhiều nhất ở quanh khu vực kinh thành. Giờ lại là lúc cuối năm, rất nhiều người vội vàng đến dâng hương cầu nguyện. Người trong chùa nhốn nháo, khói hương ngập tràn, không thể thiếu được va chạm giữa người đến người đi. Cư Mộc Nhi mắt mù nên quyết định đứng chờ ở chỗ xe ngựa. Cư phụ đồng ý. Tô Tình dẫn Cư Mộc Nhi đi từ từ về phía xe ngựa đứng.
Hôm nay đông người đến dâng hương nên xe ngựa phải dừng ở rất xa. Hai người Cư Mộc Nhi và Tô Tình đi mãi mới thấy bóng dáng cái xe. Đi hồi lâu, cuối cùng cũng không ngửi thấy mùi nhang khói trong không khí, hai người mới thở mạnh. Tô Tình chỉ rừng cây ven đường, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta vào rừng nghỉ ngơi, hít thở không khí một lát.”
Cư Mộc Nhi đồng ý. Hai người đi về phía ven rừng. Tô Tình thấy một khối đá lớn vuông vức, chạy ra phủ khăn lên trên, đang định nói “tỷ tỷ ngồi đi” thì quay đầu đã thấy mấy đại hán hung hăn xông đến từ phía sau, nhìn đã thấy không phải người lương thiện.
Tô Tình hét lên “tỷ tỷ”, chạy về phía Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi nghe tiếng cô ấy quát đã nhận ra có chuyện, nhưng nàng hoàn toàn không phản ứng kịp. Mấy đại hán kia đã xông đến cạnh nàng. Tên cầm đầu bê Cư Mộc Nhi lên, cười ầm ĩ: “Mau nhìn đại cô nương này, lão tử chọn trước. Cuối năm rồi, phải có một đại lão bà về nhà làm ấm giường thôi.”
Bách tính xung quanh sợ hãi, vội vàng trốn đi, nhà nào có cô nương, nữ quyến lại càng chạy vội. Mấy đại hán cười ha ha, xô đẩy Cư Mộc Nhi, động chân động tay. Cư Mộc Nhi sợ đến mặt trắng bệch, cả người cứng đờ.
Tô Tình đã định chạy lại nhưng lại đổi phương hướng, chạy về phía đoàn người, hô lên: “Trần đại ca, cứu mạng! Người đâu, cứu với!”
Trong lúc cô ấy kêu la, một chiếc xe ngựa phi đến như bay, tiếp ứng mấy đại hán kia.
Bọn đại hán lôi kéo Cư Mộc Nhi đang giãy giụa kêu cứu lên xe. Lúc này, Trần hộ vệ đã chạy đến. Anh ta tung người lên, rút kiếm đâm thẳng về phía đại hán cầm đầu.
Các đại hán cực kỳ ăn ý, ba người quay lại giơ đao đón Trần hộ vệ. Một vị hộ vệ khác của Long gia cũng chạy đến, muốn chém đứt cương ngựa nhưng cũng bị hai đại hán giơ đao chặn lại.
Tô Tình thét lên chói tai, xông về phía Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi nghe thấy, hốt hoảng kêu to: “Tình nhi, chạy mau, đừng đến đây, chạy mau!”
Nàng chưa hét xong đã bị đại hán cầm đầu vung tay ném lên xe. Cư Mộc Nhi va đầu vào thùng xe, cằm bị gậy trúc đập vào. Nàng không nhìn được, chỉ nghe thấy tiếng hỗn loạn xung quanh, vì thế không dám né tránh lung tung, chỉ nắm gậy trúc thật chặt. Nàng nghe được tiếng Tô Tình hét to “buông ra”, nghe được tiếng hét chói tai của cô ấy, nghe được tiếng đánh nhau vang lên ồn ã.
Một đại hán kêu lên: “Tiểu nữu này hẳn là vui mừng khi gặp chúng ta, cứ bắt luôn là được, nhiều cũng tốt.” Cư Mộc Nhi vừa sợ vừa nghi ngờ, rất sợ mình đoán đúng. Kết quả, một người xô vào người nàng, xác nhận suy nghĩ ấy.
Cư Mộc Nhi sợ hãi hô lên: “Tình nhi?”
Tô Tình ôm nàng thật chặt: “Tỷ tỷ.”
“Ta bảo muội chạy, bảo muội chạy cơ mà?” Cư Mộc Nhi hốt hoảng. Nàng không làm được bất kỳ chuyện gì, đôi mắt mù của nàng khiến cô ấy bị liên lụy.
Xe ngựa rung chuyển. Cư Mộc Nhi nghe tiếng Trần hộ vệ hét to, sau đó là mấy đại hán kia cười điên cuồng. Tô Tình run rẩy: “Trần đại ca, Trần đại ca ngã xuống.”
Ngã xuống? Cư Mộc Nhi thấy toàn thân lạnh buốt.
Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh. Đại hán cầm đầu nhảy lên xe, đóng cửa xe lại. Các đại hán khác lên ngựa, áp giải xe ngựa cùng nhau rút lui, hò hét: “Năm mới cưới tức phụ.”
Trước mắt bao người, bọn chúng bắt người, nghênh ngang rút đi.
Nàng mù Cư Mộc Nhi gặp chuyện!
Nương tử vị hôn của Long Nhị gia gặp nạn ở Phúc Linh tự!
Ngày cuối năm, sơn tặc ra ngoài cướp người!
Người nhận tin tức hỏa tốc phi vào thành.
Long Nhị vội vã quay về Long phủ. Hai hộ vệ gã phái đi đầm đìa máu, đại phu đang cấp cứu. Cư phụ nước mắt đầm đìa, tay chân run rẩy, nói cũng không nói nổi.
Ông thấy Long Nhị quay về thì chạy ra, nắm chặt tay hắn, mãi mới nói được chữ “đi rồi”. Long Nhị nghe trình báo nên đã nắm được sơ qua sự việc, hiện tại hoàn toàn không có tâm trạng để an ủi một lão nhân. Hắn dẫn Cư phụ ra ngồi ghế, nói: “Người ngồi đi, ta sẽ xử lý.”
Cư phụ lệ rơi đầy mặt, gật đầu không ngừng.
Lúc hai hộ vệ kia về, Thiết tổng quản có hỏi chuyện nên khi Long Nhị quay lại, ông ta tiến lên báo cáo tình hình tường tận. Long Nhị lạnh mặt, đi xem thương thế của hai hộ vệ rồi quay sang hỏi Lý Kha: “Gọi người đủ chưa?”
“Đủ rồi ạ, tám người đã đi do thám tin tức, những người khác chờ Nhị gia an bài.”
Long Nhị gật đầu, quay sang Thiết tổng quản: “Ngươi đi phủ nha một chuyến, báo cáo chuyện này, đồng thời hỏi thăm xem gần đây có động tĩnh gì của sơn tặc cường đạo không. Tất cả các thông tin lưu lại trong hồ sơ đều phải báo cáo lại. Còn nữa, bảo phủ nha điều người, đi theo những động tĩnh của sơn tặc cường đạo để lục soát.”
Thiết tổng quản dạ. Long Nhị lại hỏi: “Lão Tam về chưa?”
“Đã về rồi,” là Phượng Vũ, “Tướng công nghe được chuyện này nên đã ra ngoài tìm bằng hữu để do thám tin tức.”
Long Nhị lại gật đầu, ra ngoài dặn Lý Kha: “Giữ lại hai nhóm đợi lệnh, còn lại ra ngoài hết. Phái người theo dõi sát sao Đinh phủ và Vân phủ, hôm nay phải tìm được Cư Mộc Nhi.”
Lý Kha nghe lệnh, mọi người tản ra hành động. Long Nhị cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài, phi ngựa thẳng về Phúc Linh tự.
Lúc này, Phúc Linh tự đã vắng vẻ và lạnh lẽo. Mọi người sợ ở lâu gặp nạn nên đã bỏ đi hết. Long Nhị đến nơi, thấy trên mặt đất có vết máu, trong lòng đã biết đây là nơi mấy người Trần hộ vệ động thủ, cũng chính là nơi Cư Mộc Nhi bị cướp đi.
Long Nhị xuống ngựa, đi một vòng xung quanh. Hai thám tử Long phủ thấy chủ tử thì nhanh chóng ra bắt chuyện. Bọn họ được phái đi tìm hiểu tin tức trước, đem hết mọi chuyện đã nghe ngóng được nói lại cho Long Nhị.
Theo mấy người có mặt lúc đó, bọn cướp kia xuất hiện từ trong rừng, chỉ nói vài lời bảo lấy vợ, cũng không khai danh tính, không nói mình từ đâu tới, nghe có vẻ không có mục tiêu cố định. Sau khi bắt người, chúng có xe và ngựa tiếp ứng, nhanh chóng biến mất. Hai thám tử đi dọc con đường mà mọi người kể lại một lần nhưng không phát hiện được thông tin gì có ích.
Long Nhị nghe xong, trầm ngâm không nói một lúc lâu.
Là loại sơn tặc cường đạo bị lừa đá vào đầu nào mới chạy đến cửa chùa cướp người? Đây hẳn là người không biết sợ?
Mộc Nhi nhà hắn tuy được hắn yêu thích, nhưng thật lòng mà nói, dung nhan nàng cũng thuộc dạng trung bình, hơn người thường ở khí chất nho nhã, thông minh lanh lợi mà thôi. Nhiều cô nương tới Phúc Linh tự xin hỉ cầu phúc như vậy, hắn không tin bọn cường đạo phỉ loại này chỉ liếc mắt đã nhìn ra Mộc Nhi nhà hắn?
Hơn nữa, Mộc Nhi cầm gậy trúc, trông rất bắt mắt. Long Nhị hắn quả thực chưa từng nghe nói chuyện cường đạo cướp người mà lại chọn một người mù, rất phiền toái.
Còn nữa, hắn phái hai hộ vệ, dù võ nghệ của họ không bằng Lý Kha, nhưng cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ không tệ. Bọn cường đạo có thể khiến họ bị thương nặng đến vậy, kể ra cũng không loại vớ vẩn. Nhưng thân thủ tốt như thế, hoàn toàn có thể cướp được cô nương nhà khác, sao lại chọn Mộc Nhi nhà hắn?
Long Nhị càng nghĩ sắc mặc càng tệ. Hắn dặn thám tử tiếp tục điều tra, còn dặn những người khác nhanh chóng tiếp tục truy đuổi theo con đường đó. Nếu có tin tức thì về phủ báo tin.
Thám tử nhận lệnh. Long Nhị lên ngựa, đi thẳng về phía phủ trạch của Thượng thư Hình bộ Đinh Trạch.
Gió thổi rất lạnh. Hôm đó cực kỳ lạnh. Long Nhị sốt ruột thúc ngựa chạy mau, càng nghĩ càng thấy tim đau nhức đến không thở nổi.
Cư Mộc Nhi bất mãn với hắn thì nhíu mày, lúc đùa được hắn thì hé miệng cười, rõ ràng nàng rất kiêu ngạo nhưng lại giả vờ dễ bảo… Từng chuyện từng chuyện lướt qua đầu Long Nhị.
Long Nhị mặt lạnh như tiền, lửa giận trong lòng lại hừng hực. Hắn muốn băm vằm kẻ đã bắt nàng đi, ném cho chó ăn.
Đinh Thịnh rất bất ngờ khi thấy Long Nhị đến, tuy nhiên lần này Long Nhị không có tâm trạng để khách sáo với ông ta. Hắn nói thẳng: “Hôm nay, ở Phúc Linh tự, vị hôn thê của ta bị phỉ tặc cướp đi. Ta đến tìm Đinh cô nương hỏi mấy câu.”
Đinh Thịnh hiểu đây không phải chuyện đùa, cũng biết chuyện mấy hôm trước con gái mình đánh Cư Mộc Nhi ngoài phố. Ông ta vội vàng cho người vào hậu viện gọi Đinh Nghiên San ra, còn cho chuẩn bị trà, khách khí mời Long Nhị ngồi xuống, hỏi kỹ tình hình, đồng thời hứa hẹn sẽ triệu tập thủ hạ, hỗ trợ tìm người.
Đinh Nghiên San đi ra, nhưng cô ta thấy Long Nhị không hề vui mừng như trước đây, còn có vẻ nôn nóng bất an. Cô ta nhìn Đinh Thịnh, lại nhìn Long Nhị, hỏi: “Nhị gia tới đây có chuyện gì?”
Long Nhị hỏi thẳng: “Mộc Nhi bị cướp đi, có phải do cô làm hay không?”
Đinh Nghiên San sững sờ một chút, sau đó giật mình, há to miệng: “Tại sao lại cho là ta? Ta vốn không hề biết chuyện này.”
Đinh Thịnh cân nhắc kỹ sự việc, sau đó nói: “San nhi đã nói không liên quan, cứ giải thích cho rõ ràng.”
Đinh Nghiên San lên giọng: “Đương nhiên là không liên quan gì đến con. Sao con lại tiếp xúc với bọn cường đạo, càng không thể sai phái bọn họ làm chuyện như vậy.”
Long Nhị cười nhạt: “Đinh cô nương thật khiêm tốn. Lúc đầu cô tìm hai tên du côn, bảo họ ra tay với Cư Mộc Nhi trên phố, sau đó lại cho người hắt nước bẩn lên nàng. Mấy ngày trước đây thì tự cô ra tay, vô cùng oai phong. Không phải hôm đó cô bảo nàng ấy chờ xem sao? Hôm nay tại sao lại nói mình không có bản lĩnh?”
Đinh Nghiên San bị lời nói châm chọc của hắn khiến cho tổn thương, nàng đập bàn “rầm” một cái rồi đứng lên, vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng: “Đây cũng chỉ là trò đùa ác nhỏ nhặt, nhưng chuyện bắt cóc giết người thì ta tuyệt đối không làm. Ta không quen các loại cường đạo thổ phỉ. Bọn du côn kia là ta bảo hạ nhân trong phủ thay trang phục. Còn ta tìm người cướp tiện nhân kia làm gì, nếu ta có suy nghĩ độc ác, ta tội gì phải cướp nàng cho phiền phức, giết luôn là xong…”
“San nhi!” Đinh Thịnh quát, ngăn cản Đinh Nghiên San nói tiếp.
Đinh Nghiên San ngậm miệng, cắn chặt môi, cũng không dám nhìn Long Nhị, chỉ hất cằm: “Nói chung ta dám thề, thậm chí là thề độc, chuyện này không phải do ta làm, ta hoàn toàn không biết gì hết.”
Long Nhị lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, sau đó bước lại gần hai bước, nghiến răng nói ra năm chữ: “Cô mới là tiện nhân!”
Đinh Nghiên San run lên bần bật, quay đầu lại nhìn Long Nhị. Mắt cô ta đỏ ké, nước mắt dâng lên. Đinh Thịnh nghe những lời của Long Nhị cũng thấy bất mãn, đang định quát hắn, Long Nhị đã giành nói trước: “Đừng để ta tra được chuyện này có liên quan đến Đinh phủ của các người.”
Vẻ chán ghét hiện lên rõ ràng trong mắt hắn. Đinh Nghiên San cũng không kiềm chế được nữa, quát to: “Ngươi khinh người quá đáng!” sau đó cô ta cầm ấm trà trên bàn, hắt vào người Long Nhị.
Nước trà đổ lên ngực áo Long Nhị. Hắn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Sau đó, hắn cúi đầu, xoa xoa lá trà trên xiêm y, rồi quay đầu đi, bỏ lại một câu.
Hắn nói: “Không phải cô nương nào hắt trà lên ta thì ta đều thích.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...