Ba Lần Gả

Long Nhị cùng Khưu Nhược Minh lại thương nghị một hồi. Rồi sau đó Khưu Nhược Minh ra lệnh bộ khoái cải trang đến chỗ cửa hàng dầu vừng gần Chu phủ ngầm thăm dò, xem một chút giữa hai người đó có quan hệ gì hay không. Sau đó nói với Long Nhị, kêu hắn mau chóng mang Cư Mộc Nhi tới.

Long Nhị đáp ứng, cáo từ rời đi.

Vụ án này đã có manh mối, Long Nhị thở phào nhẹ nhõm. Đầu tiên hắn đi một chuyến đến quán trà, dò xét một vòng tình huống trong các cửa hàng, đảm bảo mọi công việc vẫn ổn định, sau đó mới quay lại Long phủ.

Vào phủ, đem ngựa giao cho người gác cổng, đang nghĩ trước nên đến xem một chút manh nha đầu ngơ ngác đã ngủ hay chưa, kết quả còn chưa tới sân nhỏ kia, đã nhìn thấy Phượng Vũ lôi kéo đại nữ nhi Bảo nhi năm tuổi thập phần vui vẻ chay lon ton hướng về phía đó.

“Mau, mau, thừa dịp Nhị bá phụ con còn chưa có về nha.”

Đỉnh đầu Long Nhị bốc khói, dĩ nhiên nghĩ đến là thế nào. Hắn đi theo sau lưng hai mẹ con họ, nhìn hai người đó cao hứng bừng bừng hội hợp cùng Dư nương đã sớm trốn ngoài cửa sổ nhìn lén Cư Mộc Nhi.

“Dư nương, Dư nương, chúng ta vừa trở về. Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phượng Vũ mang theo Bảo nhi cùng ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ.

Dư nương phất phất tay, nha hoàn bên cạnh vội vàng đưa lên hai cái ghế, Dư nương kéo Phượng Vũ cùng Bảo nhi ngồi xuống nói:“Nàng ấy đang ngủ.”

Phượng Vũ rướn cổ lên nhìn vào trong cửa sổ, hỏi:“Đã ngủ rồi sao? Vậy chúng ta ở chỗ này làm cái gì?”

“Theo dõi a, vào ban ngày sợ là nàng ấy ngủ không được nhiều, một hồi nữa có thể sẽ tỉnh lại, có lẽ còn có thể nói chuyện cùng nàng ấy một chút, xem xem là tình huống gì. Cuối cùng Nhị gia cũng mang một cô nương đứng đắn về nhà ngủ lại, đây chính là đại sự.”

“Cô nương đứng đắn? Nói vậy là trước kia từng mang về nhà một cô nương không đứng đắn sao?” Ánh mắt Phượng Vũ sáng lên, tinh thần cực kỳ bát quái tìm tòi nghiên cứu hỏi:“Dư nương mau kể xem đã xảy ra chuyện gì? Bị nương bắt gặp sao? Còn nữa, tình huống trước mắt này không tính ngủ lại, đang giữa ban ngày, qua đêm mới tính, có đúng hay không?”

Long Nhị thật sự là nghe không nổi nữa. Hắn bước ra từ phía sau cái, nặng nề ho hai tiếng.

Nha hoàn, Dư nương, Phượng Vũ, Bảo nhi tất cả đều nhìn tới hắn. Trên mặt nha hoàn rõ ràng thấy vẻ cả kinh. Dư nương cùng Phượng Vũ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu bảo hôm nay khí trời thật tốt, thực thích hợp ngồi trong sân nói chuyện phiếm vân vân và vân vân. Chỉ có Bảo nhi thần sắc như thường nhào tới ôm chân Long Nhị, ngọt ngào cất tiếng gọi:“Nhị bá phụ.”

Long Nhị ôm lấy Bảo nhi, giơ lên cao, Bảo nhi cười khanh khách. Long Nhị ôm nàng đi đến trước mặt Dư nương, trong lòng thở dài, nói:“Dư nương a, vì sao lại nói phức tạp thành mang cô nương đứng đắn về nhà ngủ lại a, đơn giản nói là ta chưa từng mang cô nương nào về ngủ lại không phải là tốt hơn sao?”

Vẻ mặt Dư nương lúng túng:“Ý ta muốn nói chính xác là thế này, Nhị gia cho tới bây giờ vẫn chưa từng mang một cô nương về nhà ngủ lại, cuối cùng cũng mang về một người, lại là một cô nương đứng đắn……”

Mặt Long Nhị nhịn không được giật giật, hắn thả Bảo nhi xuống đất, khoát tay chặn lại, thở dài nói:“Dư nương, khí trời tốt như vậy, nương cùng Phượng Phượng mang mấy đứa nhỏ ra ngoài đi dạo đi. Tiểu Tiếu đâu? Đứa bé kia quá nhỏ, không thể không có người lớn bên cạnh, mau đi đi.” Long Tiếu là hài tử thứ hai của Long Tam và Phượng Vũ, mới vừa biết kêu cha nương, ngày thường Dư nương yêu nhất là chọc bé chơi.


Nhưng lần này Dư nương luyến tiếc không thôi cứ đưa mắt nhìn vào trong phòng Cư Mộc Nhi, Long Nhị lại thở dài:“Dư nương, lần trước nương mang cho ta cái danh sách ngày tốt để gả cưới sang năm kia đâu rồi, ta tìm không thấy, nương giúp ta chọn một ngày đi.”

Dư nương hít vào một luồng khí, cả kinh há to miệng, ngây ngốc lắp bắp nói:“Này, này, là cưới hay là gả?”

Lần này mặt Long Nhị là thật muốn không nhịn được, Phượng Vũ vội vàng cứu bồ:“Dư nương là quá cao hứng đi, chắc là nương muốn xác nhận một chút, là Nhị bá muốn kết hôn, hay là hỏi giùm nhà người ta?”

Dư nương vội vàng gật đầu, đúng, bà nghĩ chính là cái ý tứ này. Đôi mắt bà trông mong nhìn chằm chằm Long Nhị, cái loại vẻ mặt mong đợi đó, dường như nếu là Nhị gia nói là giúp nhà người khác hỏi, thì bà sẽ lập tức phun máu ra.

Cũng may Long Nhị nói như bà nghĩ:“Ta cưới, nàng ấy gả.” Hắn nói đến đây, ngón tay chỉ vào trong phòng Cư Mộc Nhi.

Dư nương thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ, chuyện này thật sự là làm cho người ta kích động, tin tức thật tốt a. Bà nói năng lộn xộn loanh quanh:“Ta phải đi nói cho lão gia phu nhân một tiếng, a, không đúng, trước ta phải chọn một ngày tốt cái đã, còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, a, ta còn muốn ở đây đợi thêm chút nữa, một hồi nữa cô nương ấy tỉnh ta cũng muốn nhìn một chút.”

Long Nhị thực nhịn không được, giọng lớn hơn một chút:“Dư nương!”

Dư nương chấn động, rốt cục tỉnh táo một chút:“Được được, ta trước đi chọn ngày tốt, sau đó đi nói cho lão gia phu nhân biết chuyện tốt này, chờ vị cô nương này tỉnh, ta lại đến xem một chút.”

Long Nhị gật đầu, phất tay, dù sao Dư nương mau dẫn Phượng Phượng cùng Bảo nhi đi là được rồi.

Lần này Dư nương không để cho hắn thất vọng, bà vui vẻ rạo rực kéo Phượng Vũ cùng Bảo nhi đi. Long Nhị mới vừa thở ra, đã thấy Dư nương lại chạy trở về như bay, hỏi:“Nhị gia Nhị gia, vị cô nương này tên là gì?”

“Cư Mộc Nhi.”

“Tốt, tốt, tên thật tốt, ta phải đi báo cho lão gia phu nhân mới được.” Dư nương nói xong, lại chạy đi.

Long Nhị vỗ trán, thân thể Dư nương của thật sự là Thái Khang, nhìn động tác nhanh nhẹn kia, thật khiến cho người vừa mừng vừa lo a.

Dư nương đi, Phượng Vũ đi, Bảo nhi cũng đi. Lúc này bốn phía đều an tĩnh, Long Nhị trừng mắt liếc nha hoàn giữ cửa, nha hoàn kia run run báo lại, nói Mộc nhi cô nương uống thuốc, ăn một bát cháo, sau đó ngủ thẳng tới hiện tại.

Long Nhị liếc nàng ta một cái, nha hoàn biết là trách cứ nàng ta mật báo cho Dư nương, không khỏi càng run lên. Cũng may Long Nhị không có nói cái gì nữa, xoay người vào phòng.


Trong phòng, Cư Mộc Nhi bọc chăn mền o o ngủ ngon lành. Long Nhị sờ sờ trán của nàng, cũng không nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ sâu đỏ au au, vậy mà cổ có chút ít mồ hôi, có lẽ ngủ được một giấc nên thoát mồ hôi, nóng sốt trong người đã bớt.

Long Nhị lại xem xét khăn vải băng bó trên đầu nàng, không nhìn thấy vết máu, có lẽ vết thương đã ngưng chảy máu rồi. Nhìn nàng ngủ rất ngon, có lẽ vết thương cũng không còn quá khó chịu nữa rồi chăng?

Long Nhị dời cái ghế đến bên giường, ngồi cùng nàng một hồi, nhìn nàng dường như thật không có tỉnh, lại phát giác ra có chút may mắn. Vừa rồi thanh âm của mấy người Dư nương không nhỏ, không đánh thức nàng sao? Như vậy cũng tốt, đỡ hơn việc nàng nghe được cái chuyện vớ vẩn gì mà hắn mang cô nương trở về, lại nghĩ ngợi lung tung.

Long Nhị lẳng lặng ngồi một hồi, lại nghĩ tới mình đang ngồi trên cái ghế tên “Nhị tử”, phát giác ra cuộc sống hàng ngày của mình bắt đầu bị Mộc nhi chọc đến. Hắn chọt chọt mặt của nàng, nha đầu xấu xa này, chỉ biết chọc hắn tức giận.

Cư Mộc Nhi bị ngón tay đụng vào mặt, không có phản ứng, Long Nhị lại chọt chọt, nàng chu mỏ nhăn mày, gãi gãi vị trí bị chọt, trở mình tiếp tục ngủ.

Long Nhị mân miệng, trong lòng lại không vui. Cô nương này ngủ như heo vậy sao? Bị như vậy cũng không tỉnh. Hắn ở đây nhìn nàng ngủ, thật là tên đệ nhất khờ mà. Hắn quyết định mặc kệ nàng, thư lâu của hắn còn có rất nhiều công sự gấp rút.

Nghĩ như vậy, Long Nhị đi thật. Hắn dặn dò nha hoàn trông cửa, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, chờ cô nương tỉnh, trước tiên phải tới thông báo hắn cho. Đừng làm cho hắn phát hiện có người biết sớm hơn hắn việc cô nương tỉnh mà tới quấy rầy nàng ấy.

Nha hoàn mới bị bắt bớ một hồi, trong lòng sớm sợ, vội vàng nghiêm túc đáp vâng, ngay cả nhựng từ khác cũng không dám nói.

Long Nhị hài lòng trở lại thư lâu, theo như thói quen, nếu hắn ở trong nhà, buổi chiều mỗi ngày luôn ăn chút điểm tâm. Gã sai vặt hỏi qua ý tứ của hắn, sau đó đem một lồng sủi cảo tôm bưng lên. Long Nhị ăn, rồi lại nghĩ đến nếu là cái người tham ngủ kia tỉnh, có phải cũng sẽ đói hay không? Ăn có chút cháo thì sao mà no được. Hắn sai người phân phó phòng bếp, lại chưng thêm chút điểm tâm chuẩn bị.

Long Nhị ăn xong rồi, lại xem thêm chút sổ sách, đợi thật lâu cũng không có người đến báo Cư Mộc Nhi tỉnh, khiến cho Long Nhị rất muốn tự mình đi nhìn một chút, nhưng lại nghĩ không thể để cho bọn hạ nhân cảm thấy hắn rất coi trọng nàng. Bởi vì hắn một chút cũng không thèm đem nàng để ở trong lòng đâu, cho nên vẫn nên chờ đám người kia báo lại là được.

Lại đợi thêm nửa ngày, lúc này Lý Kha đã trở lại.

Lý Kha là phụng mệnh mang theo các thám tử đi thăm dò vụ án của Lã chưởng quỹ, hắn mang về một tin tức. Thì ra là Long Nhị để cho bọn họ theo dõi sát Chu Trần Thị kia, mặc dù có thể bọn họ ngay từ đầu không có mò ra cái gì có ích. Chỉ vì Chu Trần Thị kia từ sau khi rời khỏi nha môn trở về vẫn đóng cửa không ra, ai cũng không gặp. Thám tử cố thủ ngoài cửa theo dõi không được gì, nhưng lại nhìn thấy có bộ khoái nha môn mặc xiêm y áo vải đến chỗ cửa hàng dầu vừng giả vờ mua dầu để thăm dò.

Vốn là không có chuyện gì, nhưng bộ khoái mới vừa hàn huyên vài câu, lại có một người khách đến mua dầu vừng, lại nhận ra bộ khoái kia, liền hỏi bộ khoái không phải là hôm nay phải làm việc trên nha môn à, làm sao lại tới đây mua dầu vừng a vân vân, làm thân phận bộ khoái kia bị bại lộ.

Bộ khoái ngượng ngùng nói vài câu rồi rời đi, nhưng thám tử ngoài cửa lại phát hiện lão bản cửa hàng dầu vừng kia làm như bất an lo sợ không yên, lại đợi thêm một hồi đem cửa hàng lưu cho tiểu nhị trông coi, còn mình thì thay đổi xiêm y, từ cửa sau cửa hàng chạy ra, đi tìm Chu Trần Thị kia.

Trong lòng Lý Kha biết bên trong nhất định có huyền cơ, liền cho tên thám tử lặng lẽ đi báo bộ khoái, mà hắn dẫn người ẩn vào Chu gia, len lén nghe hai người kia nói những thứ gì.


Lão bản cửa hàng dầu vừng tên là Nhiệm Bảo Khánh, là một tráng hán ba mươi mấy tuổi. Vốn là Chu Trần Thị không muốn gặp hắn, nhưng nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, liền kéo hắn vào nhà, hai người lén lén lút lút trốn ở trong phòng, Chu Trần Thị nói: “Sao chàng lại tới đây, trong lúc mấu chốt này không nên gặp mặt.”

Nhiệm Bảo Khánh nói:“Nàng còn nói, có phải nàng khai gì đó ở nha môn hay không, ngày hôm nay bọn họ liền tìm đến ta kia kìa?”

Chu Trần Thị chấn động, bị hù dọa nhảy dựng lên:“Cái gì? Làm sao lại như thế? Người nha môn đã hỏi chàng cái gì?”

“Còn chưa kịp hỏi cái gì, có một khách nhân liền nhận ra đó là bộ khoái, bộ khoái kia bị vạch trần thân phận, cũng không nói cái gì, liền bỏ đi rất nhanh. Nhưng nàng nghĩ mà xem, nếu không phải là bọn họ biết cái gì, vì sao lại giả trang đến chỗ ta thăm dò? Không được không được, hay là chúng ta mau tranh thủ lúc này rời đi thôi.”

“Vậy làm sao có thể đi?” Chu Trần Thị lắc đầu:“Phủ doãn đại nhân đã dặn dò, nói bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta tra hỏi, ta đây trốn đi, không phải là khiến cho bọn họ sinh nghi sao?”

“Vậy ta chỉ có thể đi một mình, hiện tại lời đồn nghiêm trọng như vậy, bọn họ cứ tra tiếp, nhất định là sẽ tra ra được ta. Ta đi trước, nàng ở lại tự lo.”

Lý Kha nghe thế, trong lòng đã hiểu bảy tám phần. Kế tiếp hai người kia vẫn đang tranh luận đi như thế nào chuẩn bị ra sao, lại không hề đề cập đến vụ án kia. Nhiệm Bảo Khánh nói nếu như Chu Trần Thị không hạ được quyết tâm, vậy hắn liền đi một mình, lập tức đi ngay.

Lý Kha thấy tình huống không ổn, vội vàng lẻn ra, lại gặp được thám tử dẫn bộ khoái đến đây, Lý Kha đem những gì hắn nghe được nói ra, bộ khoái cũng cảm thấy việc này không nên chậm trễ, một mặt vội vàng an bài người theo dõi sát Chu Trần Thị cùng Nhiệm Bảo Khánh, một mặt nhanh chóng đi về báo cho phủ doãn đại nhân. Sau đó tập kích vào trong, bắt quả tang hai người ở trong nhà đang thu thập hành lý chuẩn bị lẩn trốn.

Long Nhị mừng rỡ:“Nói như thế, hung phạm sa lưới, Lã chưởng quỹ rất nhanh liền có thể được thả ra.”

Hắn cho Lý Kha vội vàng sai người đến Lữ gia, dặn dò người nhà Lã chưởng quỹ, để cho bọn họ bớt lo lắng. Chỉ cần thêm vài ngày nữa, đợi phủ doãn đại nhân thẩm án hung phạm, việc này liền có thể chấm dứt.

Nhưng Long Nhị không nghĩ tới, muốn kết thúc việc này không thể dễ dàng như vậy.

Ban đêm, Cư Mộc Nhi ngủ cả một ngày rốt cục cũng tỉnh. Lúc ăn cơm tối nàng bị ép thức dậy ăn cơm uống thuốc, sau đó lại mơ màng ngủ tiếp, ngay cả cha nàng không yên tâm chạy tới Long phủ tìm nàng, nàng cũng hề không biết.

Cư phụ đến Long phủ, được Long gia tôn sùng là thượng khách. Long Nhị thừa dịp này bàn chuyện hôn sự cùng Cư phụ.

Cư phụ cả kinh sững sờ, nữ nhi không phải là vội đi làm chứng cho án mạng à? Kết quả không có đi phủ nha, lại ở trong nhà người ta ngủ một ngày, này cũng không sao, còn chưa có tỉnh lại, người ta đã ba ba yêu cầu định hôn là sao?

Cư phụ sửng sốt nửa ngày, rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, ông trả lời:“Chuyện có lấy chồng hay không, ta không làm chủ được, phải theo ý của Mộc nhi.”

Tất cả người Long gia ở một bên chờ trả lời đều không nói được gì, người này là đương gia trong nhà Cư cô nương a!

Vì vậy tất cả mọi người đều đợi Cư Mộc Nhi rời giường, nhưng vẫn chưa đến lúc đó thì một vị bộ khoái dẫn hai nha dịch tới cửa. Nói là phủ doãn đại nhân muốn thỉnh Cư cô nương đến phủ nha làm nhân chứng.

Lần này là có chuyện quan trọng, Long Nhị cũng cảm thấy cái cô nương ngủ như heo này cũng ngủ đủ rồi, liền sai người đi gọi nàng dậy. Cư phụ xót nữ nhi, vội nói nữ nhi chính là như vậy, mỗi ngày đều phải ngủ sớm, nếu như ngủ không đủ, là phải ngủ bù gấp hai thời gian mới có thể lấy lại tinh thần.


Đang nói, nha hoàn dẫn Cư Mộc Nhi đến đây. Cư Mộc Nhi bình thản, ngủ đủ giấc, cả người tình táo nhiều hơn. Nàng nghe nói quan sai tới tìm nàng đến làm nhân chứng, vội vàng nhận lời, nói lập tức sẽ lên đường.

Vì vậy Dư nương cũng không kịp tới nhìn nàng, Long Nhị cùng Cư phụ liền dẫn Cư Mộc Nhi đi theo bộ khoái nha dịch.

Dư nương suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cũng hiểu cái cô gái“đặc biệt” mà Nhị gia từng nói đến kia,“Đặc biệt đến mức sẽ khiến người ta không thèm để ý đến dung mạo của nàng, tính tình của nàng, những tài năng đặc biệt khác của nàng ra sao”, Dư nương nghĩ, cô nương này xác thực là như vậy. Bà ngoại trừ cảm thấy nàng đặc biệt, thật sự là cũng không nghĩ một chút nào về bề ngoài của nàng thế nào, cũng không biết tính tình nàng ra sao, có có tài năng gì hay không.

Ừ, dù sao chính là đặc biệt.

Long Nhị cũng không biết Dư nương “thông ngộ” cái “đặc biệt luận” của hắn. Hắn mang Cư Mộc Nhi đến phủ nha, Khưu Nhược Minh đối với bọn họ dặn dò một chút, liền gọi người áp giải Nhiệm Bảo Khánh đi lên, muốn cho Cư Mộc Nhi xác nhận.

Để không ảnh hưởng đến phán đoán của Cư Mộc Nhi, Khưu Nhược Minh không có nói thêm với nàng cái gì, lại nhỏ giọng cùng Long Nhị nói:“Nhị gia, những lời mà ngươi nói cô nương kia nói, thật là đều trúng. Nhiệm Bảo Khánh này hình thể khỏe mạnh, trên mu bàn tay cũng có rất nhiều mảnh sẹo nhỏ do bị phỏng dầu. Chỉ là trên bụng hắn không có dấu vết bị trượng trúc đâm qua, trên cổ tay cũng không có tổn thương bị cào, nhưng là không loại trừ khả năng bởi vì Cư cô nương khí lực quá nhỏ, không có thể làm bị thương hung thủ giống như trong tưởng tượng của nàng. Còn những chuyện khác, thật sự là toàn bộ đều phù hợp.”

Long Nhị gật gật đầu, hỏi:“Hắn nhận tội chưa?”

“Không có, chết cũng không nhận. Cho nên Bản quan mới nghĩ tới, cho Cư cô nương tới đây xác nhận, có lẽ có thể làm cho người này hết đường chối cãi.”

Long Nhị lại gật gật đầu, hắn nhìn Cư Mộc Nhi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh Nhiệm Bảo Khánh kia bị áp giải lên, hắn ta một đường ồn ào la hết kêu mình oan uổng, Cư Mộc Nhi nghe thanh âm của hắn, biểu hiện trên mặt không có động tĩnh gì.

Nhiệm Bảo Khánh thấy Cư Mộc Nhi, lớn tiếng nói:“Ta chưa từng gặp qua nàng ta, ta không có giết Chu lão bản, đại nhân, ta oan uổng.”

Khưu Nhược Minh không để ý tới hắn, chỉ kêu một tiếng gọi Cư Mộc Nhi:“Cô nương.”

Cư Mộc Nhi gật gật đầu, hướng về phía Nhiệm Bảo Khánh đi hai bước. Nàng hỏi:“Đại nhân, ta có thể sờ tay của hắn không?”

Khưu Nhược Minh gật đầu đáp ứng, hôm nay cách ngày hung án phát sinh đã hơn một ngày, mùi vị trên xiêm y hiển nhiên có thay đổi, có thể xác nhận, đại khái cũng chỉ có vết sẹo.

Một bên Cư phụ có chút sợ, sợ kẻ tặc này đả thương nữ nhi. Ông đi tới đỡ Cư Mộc Nhi, nghĩ tới nếu là kẻ tặc làm khó dễ, bản thân cũng có thể đứng ở phía trước chắn.

Mà Long Nhị lại cau chặt lông mày, nữ nhân này vừa mới cầu hôn hắn, lúc này lại trước mặt hắn muốn đi sờ tay một người nam nhân khác sao?

Hắn trừng mắt nhìn Cư Mộc Nhi, nhìn nàng cầm tay Nhiệm Bảo Khánh kia rờ đi rờ lại thật kỹ vài lần, rất muốn đem cái tay kia chặt phứt đi, để cho nàng từ từ mà sờ cho đủ.

Mọi người đợi thật lâu, Cư Mộc Nhi rốt cục cũng sờ xong, nàng ngừng lại, lui về phía sau hai bước. Nhiệm Bảo Khánh ôm chặt cái tay mới bị sờ run rẩy, không trấn tĩnh nổi.

Đang trong lúc mọi người chờ mong, Cư Mộc Nhi cuối cùng mới cất lời, nàng nói:“Không phải là hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui