PN 11: Cổ xuyên kim (6)
Lâm Thanh Vũ chỉ mất nửa ngày để học cách dùng phần lớn chức năng của điện thoại, nhưng tốc độ gõ chữ thì không bằng những người trẻ tuổi khác. Giang Tỉnh đề nghị y dùng voice để chuyển đổi thành văn bản. Quốc ngữ của Lâm Thanh Vũ rất chuẩn, tốc độ nói phù hợp, cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
"Ngoài chức năng liên lạc, chức năng lớn nhất của điện thoại là giải trí." Giang Tỉnh nói, "Em tải cho anh vài trò chơi nhé? Vì anh chỉ là người mới nên em sẽ dạy anh Anipop trước, sau đó sẽ chỉ anh đi rừng, em cảm giác anh sẽ thích đi rừng hơn."
Lâm Thanh Vũ nói: "Chuyện đi rừng bàn sau. Việc quan trọng là, em dạy ta cách tra thông tin trên điện thoại trước đã."
Giang Tỉnh hỏi: "Anh muốn tra cái gì?"
"Rất nhiều."
Giang Tỉnh dạy Lâm Thanh Vũ lướt internet, Lâm Thanh Vũ rơi vào trạng thái sa ngã lần nữa. Giang Tỉnh cũng có thứ muốn tra, cậu ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vũ, vừa tra vừa đút trái cây cho y.
Cậu không biết Lâm Thanh Vũ sẽ ở đây đến bao lâu, nhưng nghe ý của Lâm Thanh Vũ, nếu họ muốn quay về Đại Du thì phải xem cái người tên là Từ Quân Nguyện kia làm thế nào. Ở xã hội hiện đại, không có căn cước là không làm gì được.
Vậy vấn đề là, một người cơ nhỡ thì làm căn cước thế nào.
Quy trình trên mạng vừa phức tạp vừa nhiều, đi cùng là một đống chính sách liên quan làm cho Giang Tỉnh nhức cả đầu. Vì vậy cậu quyết định tìm chị trợ lý toàn năng của ông ngoại mình. Cậu gọi điện thoại cho chị nói rõ yêu cầu của mình, chị trợ lý đồng ý rất sảng khoái, bảo cậu dẫn người cơ nhỡ đi làm thủ tục sau kỳ nghỉ là được,mọi chuyện còn lại cứ giao cho chị.
1
Khi cậu nói chuyện điện thoại xong quay về thì thấy Lâm Thanh Vũ đang ở ban công, y nhìn về phía sông Châu Giang, mái tóc dài của y bị gió thổi tung cho rối bời, trên gương mặt trắng ngần đầy vẻ nghiêm trọng.
Giang Tỉnh hỏi: "Thanh Vũ, anh không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Thanh Vũ uể oải đưa di động cho Giang Tỉnh, "Cô gái lần trước giúp ta tìm em, em add wechat cô ấy giúp ta đi."
Màn hình điện thoại của Lâm Thanh Vũ vẫn ở giao diện tìm kiếm, chỉ thấy trên đó là một loạt các ghi chép tìm kiếm:
[Vết thương do đạn bắn có gây tử vong không, cách trị liệu]
[Những chuyện không thể và hạn chế làm với trẻ vị thành niên]
[Kết giao với trẻ vị thành niên có phải là phạm pháp không]
[Cơ sở y tế cao nhất ở nước ta là cái nào]
[Mua thuốc độc ở đâu]
9
[Tôi có thể nuôi rắn độc không]
[Pháp luật]
Giang Tỉnh:.....
Cậu đã biết vì sao người đẹp phản diện lại có vẻ mặt trầm trọng thế này rồi. Xin lỗi nha, ở đây không đầu độc được đâu.
Sau khi Giang Tỉnh add Kha Đường vào thì trả điện thoại lại cho Lâm Thanh Vũ. Kha Đường gửi liên tiếp mấy cái sticker mèo dễ thương đến, Lâm Thanh Vũ ấn nút voice trả lời: "Cảm ơn cô hôm đó đã giúp tôi tìm ch... tìm Giang Tỉnh."
Giang Tỉnh có linh cảm vợ mình sắp bay rồi. Cậu nhanh trí lảng sang chuyện khác: "Thanh Vũ, anh có muốn ra ngoài chơi không?"
"Không muốn lắm." Lâm Thanh Vũ nói khẽ, "Ta hơi mệt."
"Anh không muốn uống trà sữa hở?"
Lâm Thanh Vũ hơi chần chờ: "Muốn."
Giang Tỉnh cười: "Vậy em gọi điện thoại cho chú tài xế đến chở chúng ta đi."
Lâm Thanh Vũ không tình nguyện lắm: "Nhưng ta muốn ở riêng với em mà, không muốn đi chung với người khác."
1
Giang Tỉnh sầu muộn: "Vậy làm sao giờ, em không biết lái xe, cũng không thể bắt anh chịu thiệt ngồi xe đạp với em được, mệt lắm." Hơn nữa Lâm Thanh Vũ cũng sẽ không ngồi xe đạp. Căn nhà này của cậu nằm ở khu phồn hoa nhất thành phố, chỉ cần đi bộ là đến trung tâm thương mại. Nhưng sao cậu có thể để người đẹp cổ đại tuyệt sắc đi bộ theo cậu được, cậu phải đưa Lâm Thanh Vũ đi trải nghiệm sự tiện lợi của giao thông hiện đại.
Vì vậy, quản lý tòa nhà lại nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Giang Tỉnh lần nữa: "Có thể cho tôi mượn xe điện được không?"
Lâm Thanh Vũ mặc quần áo và mang giày của Giang Tỉnh ra ngoài. Giày là giày Giang Tỉnh cất hồi cấp hai, kích cỡ vừa vặn, quần áo tuy rộng nhưng vẫn tươm tất. Y đeo khẩu trang xõa tóc dài, trông qua như một cô gái đang mặc đồ của bạn trai.
Lâm Thanh Vũ đi theo Giang Tỉnh xuống lầu, quản lý tòa nhà đã chuẩn bị xe điện và mũ bảo hiểm cho họ. Quản lý tòa nhà xác nhận lại lần nữa với Giang Tỉnh: "Ngài thật sự không cần tôi gọi xe giúp ngài hả?"
"Không cần, cái này tiện hơn — Thanh Vũ, ngẩng đầu, đội mũ bảo hiểm."
Lâm Thanh Vũ còn đang chat chit với Kha Đường: [Nói sau nhé, tôi phải đi xe điện.]
Kha Đường: [.... Anh ngồi cái gì???]
Lâm Thanh Vũ: [Xe điện nhỏ ấy.]
Kha Đường: [Hụ hụ hụ, chồng anh không thể cho anh đi thứ gì lớn hơn hả, xe nhỏ quá anh ngồi khó chịu thì phải làm sao!!!]
Cái gọi là "xe điện" này, đối với hai đứa con trai mà nói thì quả thật hơi nhỏ, Lâm Thanh Vũ không thể không tự hỏi liệu nó có thể chịu được trọng lượng của cả hai hay không.
Giang Tỉnh vỗ yên sau: "Lên nào."
Lâm Thanh Vũ do dự: "Cái này tốt hơn xe hơi hả?"
"Đương nhiên rồi." Giang Tỉnh cười tủm tỉm, "Đi cái này thì không bao giờ bị kẹt xe, vậy đủ ngon chưa?"
1
Lâm Thanh Vũ ngồi lên, hai tay ôm chặt lấy hai bên xe. Giang Tỉnh nói: "Anh ôm eo em này."
Lâm Thanh Vũ không nhúc nhích: "Ôm em có tính là dụ dỗ em không?"
"Không đâu, cái này gọi là ý thức tốt về an toàn giao thông. Không những không bị cảnh sát bắt mà còn được khen ngợi."
Lúc này Lâm Thanh Vũ mới ôm chặt lấy Giang Tỉnh từ phía sau, y áp mặt vào lưng cậu. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, tốc độ là một trời một vực với xe hơi, nhưng lại thoải mái dễ chịu ngoài ý muốn. Hàng cây hai bên lùi dần về phía sau, hai người ra khỏi tiểu khu, đi vào đường lớn, gió nhẹ phớt qua thổi bay cái nóng của mùa hè.
Đến phố đi bộ thương mại, Giang Tỉnh dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm cho Lâm Thanh Vũ. Mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ lại được gió thổi bay, tóc tai trên đầu bị rối đến muốn xù lên. Giang Tỉnh trốn ở sau khẩu trang mà cười, dùng tay chải chuốt lại mái tóc dài cho y.
Lâm Thanh Vũ mặc cho Giang Tỉnh vuốt tóc mình, y hỏi: "Trà sữa ở đâu?"
Đầu năm nay thứ không thiếu nhất trên đường chính là tiệm trà sữa. Giang Tỉnh chọn một thương hiệu được nhiều người biết đến, bỏ khoảng bảy mươi tệ để mua hai ly trà sữa hot của tiệm. Lúc thanh toán, cậu chỉ cho Lâm Thanh Vũ từng bước cách thực hiện thanh toán bằng điện thoại.
Giang Tỉnh nhớ ra trong wechat của Lâm Thanh Vũ không có tiền, thế là cậu chuyển qua một ít.
Một lúc sau, điện thoại của Lâm Thanh Vũ nhận được tin: [Giang Tỉnh đã chuyển cho bạn 5.200 tệ.] (~ 20 triệu.)
20
Lâm Thanh Vũ ngước lên hỏi Giang Tỉnh: "Đây là gì?"
Giang Tỉnh cười: "Cho vợ tiền uống trà sữa."
1
Trà sữa lần này quả thật ngon hơn lần trước rất nhiều, tuy không ngon gấp trăm lần nhưng cũng được gấp mười lần. Cả hai vừa đi trên phố vừa cầm trà sữa, dù cho đeo khẩu trang, nhưng vì khí chất và chiều cao của cả hai nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường. Nhất là Lâm Thanh Vũ, thỉnh thoảng y kéo khẩu trang xuống để uống trà sữa, khi nửa gương mặt của y lộ ra, người qua đường mới biết hóa ra đây không phải là một cặp chim chích bông.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Giang Tỉnh thấy trong đó đa số toàn là nữ, cậu đề nghị: "Thanh Vũ, chúng ta vào xem không?"
Lâm Thanh Vũ không biết trong đó có gì, chỉ gật đầu: "Được."
Vừa đi vào, Lâm Thanh Vũ đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ. Y tìm nơi tỏa ra mùi thơm, thì thấy hóa ra đó là một ngọn nến – cũng không biết hương liệu ở đây có khác gì với Đại Du hay không.
Giang Tỉnh tìm được khu bán trang sức. Cậu không biết mấy thứ của con gái này, nên tìm nhân viên cửa hàng đến hướng dẫn: "Tóc của vợ tôi rất dài, lúc rửa mặt luôn bị ướt tóc, ngoài dây thun ra thì còn cái nào để cột lên không?"
Cậu hỏi rất nghiêm túc, đôi mắt lại sáng ngời xinh đẹp, làm cho nhân viên bán hàng nhiệt tình trăm phần trăm: "Mua kẹp tóc được không, hay là băng đô. Băng đô tai mèo của chúng tôi là đang bán chạy nhất..."
Lâm Thanh Vũ đang nghiên cứu các thành phần của nến, sau đó y cảm giác được có ai đang đến sau lưng mình. Y tưởng là Giang Tỉnh, nhưng khi quay lại mới thấy đó là một gã đàn ông lạ mặt. Gã này chải cái đầu bóng loáng, nhếch mỏ lên cười: "Người đẹp, đi một mình hả? Em cao quá đi, em là người mẫu hay sao?"
Lâm Thanh Vũ cau mày kinh tởm, cái thể loại dê xồm gớm ghiếc này quả nhiên là đâu đâu cũng có.
Gã đàn ông vô tình cố ý vuốt chìa khóa xe: "Chúng ta add wechat đi, lần sau tôi mời em uống cà phê."
Có một cô gái đứng sau gã đàn ông, ánh mắt cô lộ vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn: "Anh, vậy là đủ rồi, không thấy người ta không để ý tới anh hả."
Gã vẫn không chịu thua, quăng con át chủ bài ra: "Người đẹp, anh cao mét 84, cao hơn em một chút."
Chửi người chắc không phạm pháp đâu nhỉ.
Chữ 'cút' của Lâm Thanh Vũ còn chưa nói ra, một chiếc mũ lưỡi trai đã được đội lên đầu y.
"Ngại quá anh đẹp trai," Giang Tỉnh đè vành nón xuống che mặt cho Lâm Thanh Vũ, nói thản nhiên: "Bây giờ anh đang nói chuyện với vợ tôi đấy à."
Thấy Giang Tỉnh trông như học sinh, gã đàn ông lại khoe chìa khóa xe ra nói: "Không phải vợ mà là bạn gái nhỉ."
Giang Tỉnh cười khách sáo: "Là vợ."
Tuy chưa lãnh giấy nhưng có người mai mối, có tam môi lục sính, vậy cũng là vợ.
Nhưng trong mắt gã đàn ông, một học sinh trung học mở miệng ra là vợ chẳng khác nào trò trẻ con: "Được được được, là vợ cậu. Tôi chỉ muốn kết bạn với vợ cậu thôi, chàng đẹp trai đừng hiểu lầm."
Giang Tỉnh thấy chìa khóa xe của gã đàn ông, cậu yên lặng móc chìa khóa xe điện của mình ra. Gã thấy vậy ho nhẹ một tiếng giấu vẻ đắc ý, gã còn định nói gì đó thì bị nữ sinh đứng kế bên lôi đi: "Đi thôi đi thôi, em mua đồ xong rồi —"
Nữ sinh nói hết hơi mới kéo được người này ra ngoài. Gã đàn ông cảm thấy mất mặt nên hỏi em gái: "Em ngăn anh làm gì, đôi chíp bông học sinh chạy xe điện em cũng sợ?"
"Anh đừng có mà không biết xấu hổ." Nữ sinh cười khinh bỉ, "Anh có biết đôi giày trên chân nam sinh kia bao tiền không?"
"Một đôi giày thì được mấy đồng?"
Nữ sinh hừ lạnh: "Số tiền anh mua chiếc BMW second-hand kia chỉ đủ mua hai đôi giày của người ta thôi, anh còn muốn đi cua bạn gái của người ta hả. Cười chết, mặt mũi anh to quá chắc?"
2
Gã đàn ông cười nhạo: "Có tiền kiểu gì lại chạy xe điện, giày chắc chắn là đồ fake."
"Dẹp đi, anh cho rằng người ta là đôi chíp bông chạy xe điện, nhưng thật ra lại là chủ tịch mang bạn gái đi trải nghiệm cuộc sống. Cho dù chạy xe điện thì sao, đó cũng là tình thú."
Lâm Thanh Vũ nhìn bóng lưng gã đàn ông đi xa, y tự nói hai chữ: "... Pháp luật."
5
Thần kinh của Giang Tỉnh giật một cái pặc: "Vất vả Thừa tướng đại nhân phải nhẫn nhịn".
Con trai để tóc dài vẫn khá ít, mặt mày của Lâm Thanh Vũ lại rất thanh tú, cũng không có gì lạ khi thằng cha tởm lợm kia lại nhận y thành con gái.
Bước ra khỏi cửa hàng, Giang Tỉnh bỗng bật cười: "Thanh Vũ, em... em muốn nắm tay anh."
Giọng của Giang Tỉnh mang nét ngây ngô lo lắng của tuổi nhỏ, làm cho Lâm Thanh Vũ nhớ tới hồi hai người còn ở Nam An Hầu phủ chưa biết gì về phong nguyệt.
Ai có thể từ chối một Giang Tỉnh thế này.
Lâm Thanh Vũ nhìn xung quanh rồi đưa tay ra: "Được."
Hai bàn tay mảnh khảnh đan vào nhau, tay còn lại của hai người vẫn đang cầm ly trà sữa chưa uống xong, gương mặt ửng hồng được giấu dưới lớp khẩu trang, dù cho lòng bàn tay có nóng đến đổ mồ hôi cũng không buông ra, trông không khác gì những đôi chíp bông đang trong tình yêu cuồng nhiệt khác ở trên đường.
Cho đến khi Lâm Thanh Vũ nhìn thấy cảnh sát giao thông ở ngã tư đang chỉ huy giao thông, y hất tay Giang Tỉnh ra, bước đi nhanh về phía trước ngay tức khắc, để lại một mình Giang Tỉnh đứng liêu xiêu trong gió. Trong khoảnh khắc ấy, Giang Tỉnh còn tưởng mình yêu sớm bị chủ nhiệm bắt tại trận.
2
Lâm Thanh Vũ đi lên hai bước rồi quay đầu lại nhìn Giang Tỉnh, dùng ánh mắt thúc giục: "Còn không đuổi theo?"
Giang Tỉnh dở khóc dở cười, đuổi theo nắm tay Lâm Thanh Vũ lần nữa: "Cục cưng đừng căng thẳng, chúng ta thế này cùng lắm là yêu sớm thôi, chú cảnh sát sẽ không bắt anh đâu."
Thật ra cũng không hẳn là yêu sớm, dựa theo cách nói của Lâm Thanh Vũ thì cậu đã đủ tuổi kết hôn lâu rồi.
Lâm Thanh Vũ như suy nghĩ điều gì đó, y lấy điện thoại ra tìm kiếm: [Yêu sớm có phạm pháp không?]
1
Đáp rằng: Yêu sớm không phạm pháp, nhưng học sinh vẫn nên lấy việc học làm đầu. Chúng tôi không ủng hộ yêu sớm, nhất là trong thời điểm quan trọng như lớp mười hai! Từ chối yêu sớm, tôi sẽ tiên phong!
Lâm Thanh Vũ: ....
PN 12: Cổ xuyên kim (7)
Tối đến hai người cùng nhau ăn lẩu. Hồi ở Đại Du y đã từng được ăn nên không cảm thấy mới lạ gì. Chỉ có một cái làm y tò mò là, trước khi ăn Giang Tỉnh lấy trà nóng tráng chén đũa của bọn họ một lần, như thể đang thực hiện một nghi thức thần bí nào đó.
Phục vụ chu đáo đưa tạp dề, túi chống dầu điện thoại đến cho họ, còn đưa cho Lâm Thanh Vũ một dây buộc tóc để y cột tóc lên.
3
"Chờ chút." Giang Tỉnh lấy một dây buộc tóc hình gấu ra, "Em mua cho anh, dùng của em này."
Lâm Thanh Vũ không hài lòng lắm: "Sao lại là gấu?"
Giang Tỉnh nói: "Không thấy rắn nên anh dùng gấu trước đi, về rồi em lại lên mạng mua cho."
Lâm Thanh Vũ cầm dây buộc: "Không cần, tận dụng là được."
Lâm Thanh Vũ lấy dây buộc gấu cột tùy ý mái tóc dài của mình lên, sau đó ngồi chờ Giang Tỉnh đút cho ăn. Giang Tỉnh pha nước chấm cho y, còn son sắt nói rằng đây là công thức bí mật của nhà họ Giang, nếu Lâm Thanh Vũ không phải là vợ của cậu, cậu không có truyền ra ngoài đâu.
Trong lòng Lâm Thanh Vũ vẫn nhớ sự nguy hiểm của việc yêu sớm, y nói một cách chần chờ: "Hình như em còn là vị thành niên đấy, không thể có vợ được."
Giang Tỉnh bị buộc phải thỏa hiệp: "Được rồi, không phải vợ, vậy bạn trai được không?"
Lần đầu tiên Lâm Thanh Vũ nghe được danh xưng thế này, y hoang mang: "Bạn trai?"
Giang Tỉnh giải thích ý nghĩa của bạn trai cho Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ nói: "Hợp lý. Sau này ở quê em, em là bạn trai của ta."
Giang Tỉnh thở dài thườn thượt: "Mẹ nó càng sống càng thụt lùi."
Hai người ăn được một nửa thì bàn kế bên đón một loạt khách, là một nhà ba người. Bố đẩy xe đẩy, một thằng cu cỡ một tuổi nằm trong đó, mở đôi mắt to tròn ra tò mò nhìn bọn họ.
Giang Tỉnh nhìn chằm chằm chiếc xe đẩy kia, tay gắp thức ăn lơ lửng trong không khí, ánh mắt cậu cũng dần dần trở nên tan rã. Sao cậu lại có cảm giác mình từng ngồi trong một chiếc xe phải cần người đẩy... xe lăn?
Chợt, Giang Tỉnh thấp giọng nói: "Đù mé Thanh Vũ ơi."
Lâm Thanh Vũ run tay, miếng thịt bò y đang gắp rơi lại vào nồi: "Em làm gì vậy, dọa ta hết hồn."
"Em nhớ ra rồi," Giang Tỉnh hơi kích động, "Em nhớ chuyện em xuyên đến Đại Du rồi."
Lâm Thanh Vũ ngẩn người, thịt bò cũng không thèm gắp: "Thật hả?"
Giang Tỉnh kích động gật đầu: "Hóa ra em không chết thật, mà là sống lại bằng xác của Cố đại tướng quân?"
Lâm Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: "Ý em là sao."
"Ặc, em như nhớ, lại như không nhớ." Giang Tỉnh buông tay: "Em chỉ nhớ tới những gì đã xảy ra với Lục Vãn Thừa, còn chuyện về Cố Phù Châu anh kể, em cũng chưa nhớ."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Chẳng lẽ việc khôi phục trí nhớ diễn ra theo từng kiếp, đầu tiên là Lục Vãn Thừa, sau đó là Cố Phù Châu, cuối cùng mới là Tiêu Ly?
Giang Tỉnh đắm chìm trong hồi ức: "Nên là, sau khi trở thành Cố Phù Châu, em theo đuổi anh? Em tỏ tình với anh?" Giang Tỉnh cảm thán không thôi, "Em quá trời quá đất thật mà, quả nhiên là em."
5
Lâm Thanh Vũ im lặng nhìn Giang Tỉnh. Cho dù ký ức của Giang Tỉnh khôi phục được bao nhiêu, thì Giang Tỉnh vẫn là Giang Tỉnh, bản tính không thay đổi chút nào. Chỉ trong vài ngày, em ấy đã khôi phục được ký ức của một kiếp, vậy hẳn sẽ không mất nhiều thời gian để khôi phục lại hoàn toàn.
1
Lâm Thanh Vũ cũng không quá lo lắng, còn rảnh rỗi nói đùa với Giang Tỉnh: "Chỉ bằng em? Học [Kinh thi] cho thuộc trước đi rồi lại nói."
Nụ cười của Giang Tỉnh dần dần biến mất: "... Đừng chứ, chẳng lẽ anh theo đuổi em? Anh tỏ tình với em? Em low vậy luôn á? Không, em không tin."
Lâm Thanh Vũ tiếp tục tận hưởng bò viên của mình, nói nhàn nhạt: "Không biết, tự em nghĩ đi."
Ký ức của Giang Tỉnh chỉ khôi phục đến đêm Lục Vãn Thừa bệnh chết, nên cậu rất tò mò về những chuyện sau này, cậu vừa trụng dạ dày bò vừa hỏi: "Không phải anh thích con gái hả? Sao còn đồng ý gả cho em lần hai?"
"Em thấy sao."
"Em không làm Cố đại tướng quân mất mặt chứ?"
"Không có."
"Những người khác trong Nam An Hầu phủ thì sao?"
"Vẫn còn sống."
"Vậy Thẩm Hoài Thức."
"Tạm ổn."
Giang Tỉnh dừng lại một phút, như để xác nhận rồi mới hỏi: "Thanh Vũ, anh thích em thật hở?"
"Ừm."
Giang Tỉnh chống cằm nhìn người đẹp buộc tóc đuôi ngựa trước mặt: "Anh thích em ở điểm nào?"
Lâm Thanh Vũ liếc mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Thích em có ngoại hình đẹp, luôn luôn mười tám tuổi."
Giang Tỉnh không biết mình nên tin hay không tin, cười nói: "Lý do này em thích – Vậy anh thích em từ khi nào?"
Lâm Thanh Vũ không trả lời ngay. Y động lòng với Giang Tỉnh hồi nào, là ngày hội Thượng Nguyên năm đó, hay là lúc y gả cho Cố Phù Châu, hay là sớm hơn nữa.
Có lẽ từ lúc ở Nam An Hầu phủ, tình cảm y dành cho Lục Vãn Thừa đã bắt đầu nảy mầm, nhưng khi đó y không biết đó là gì. Y chỉ biết Lục Vãn Thừa chắc chắn sẽ chết, nên dù có nhận ra tâm ý của mình, y cũng không dám tiến sâu vào.
Giờ đây, Giang Tỉnh, người chỉ có ký ức của cuộc đời đó, xét từ sâu xa cũng xem như bù đắp cho những nuối tiếc trong cuộc đời của Lục Vãn Thừa.
"Thanh Vũ?"
Lâm Thanh Vũ tỉnh người lại, đang định trả lời thì phát hiện một chuyện quan trọng: "Dạ dày bò của em bị chín quá rồi."
Vì để dây cột tóc Giang Tỉnh mua được xứng đáng, Lâm Thanh Vũ để tóc dài thêm vài ngày nữa. Giang Tỉnh lấy chiếc máy ảnh đóng bụi của mình ra, cứ rảnh rỗi là lại chĩa ống kính về phía Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ vừa rửa mặt xong, y còn đang cài băng đô tai mèo, thì nghe một giọng nói: "Thanh Vũ, quay lại."
Gương mặt của Lâm Thanh Vũ bất chợt xuất hiện trên màn hình. Dưới ánh sáng mờ ảo và mơ hồ của phòng tắm, gương mặt y như tản ra ánh sáng lững lờ mờ sương.
Giang Tỉnh nhìn thấy thì giật mình, ngay cả nút chụp cũng quên bấm, thấp giọng than thở: ".... Đù mé."
Lâm Thanh Vũ lấy băng đô tai mèo xuống, mái tóc dài y xõa bung: "Học sinh cấp ba không được nói tục. Nếu em đã chụp đủ rồi thì hôm nay ta sẽ cắt tóc. Để tóc dài ở đây dù sao cũng không tiện." Y không muốn vừa ra khỏi cửa đã bị nhận nhầm giới tính.
Giang Tỉnh không có ý kiến gì về chuyện này. Thanh Vũ tóc dài rất đẹp, nhưng cậu cũng rất mong chờ dáng vẻ Lâm Thanh Vũ để tóc ngắn. "Được rồi, em sẽ tìm giúp anh một thầy Tony đáng tin."
Thầy Tony có một studio và danh hiệu nhà tạo mẫu chính huyền thoại, tóc của Giang Tỉnh chưa từng lật xe trong tay hắn lần nào. Nhưng Lâm Thanh Vũ cho rằng, việc này chẳng nói lên được điều gì cả, vì dù cho Giang Tỉnh đưa tóc cho người mù cắt thì vẫn đẹp trai ngời ngời.
Tony khen nức nở mái tóc và mặt của Lâm Thanh Vũ, "Anh đẹp trai muốn cắt kiểu tóc nào?"
Giang Tỉnh: "Anh có đề nghị gì không?"
"Anh đẹp trai có nước da trắng, có thể thử nhuộm màu sáng, phối với ngũ quan thì hẳn rất phù hợp với khí chất của y." Tony cường điệu, "Thật không dám giấu, lần đầu thấy y tôi đã có cảm giác muốn quỳ xuống thỉnh an."
Giang Tỉnh hỏi Lâm Thanh Vũ: "Anh muốn nhuộm tóc không?"
Lâm Thanh Vũ: "Không cần, ta không muốn bị người khác chú ý quá."
Tony cười: "Cái này thì hơi khó."
Giang Tỉnh: "Người ta không muốn làm quý công tử lạnh lùng cao quý, chỉ cần giản dị phóng khoáng là được. Phải rồi, tóc cắt xong đưa tôi giữ làm kỷ niệm được không."
Mái tóc dài nuôi hai mươi năm của Lâm Thanh Vũ lần đầu tiên bị cắt ngắn, không có mái tóc bồng bềnh che chắn, đường nét khuôn mặt của y ngày càng hiện rõ hơn, rõ tới mức có thể phóng đại ngũ quan tinh xảo của y. Tony để lại phần mái trên trán y, hơi che chân mày lại, khi y rủ mắt xuống, loáng thoáng như làm mềm đi nét sắc bén của dung mạo.
Lâm Thanh Vũ nhìn mình trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mặt vẫn là mặt y, chỉ là biến từ tóc dài thành tóc ngắn, làm cho cảm giác toàn thân cũng thay đổi, ít đi mấy phần diễm lệ, nhiều hơn mấy phần khoan khoái nhẹ nhàng.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tóc của Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Tỉnh, chờ cậu đánh giá. Thầy Tony kế bên khen không dứt miệng, nào là đẹp, nào là khí chất, đẹp trai, tới lui cũng chỉ có mấy chữ đó không có gì mới.
Giang Tỉnh và y cùng nhìn nhau trong gương ba giây, cậu dời ánh mắt đi trước, cười nói: "Được quá nè cưng ơi, sau này em không đè lên tóc của anh nữa."
Khi Giang Tỉnh ký giấy, cậu lơ đãng trông thấy Tony đang trò chuyện riêng với Lâm Thanh Vũ. Khi hai người rời khỏi studio, không chờ Giang Tỉnh hỏi, Lâm Thanh Vũ đã đưa danh thiếp Tony đưa cho y đưa cho Giang Tỉnh. Đây là danh thiếp của một công ty giải trí săn tìm ngôi sao, Tony có quen biết trong giới đó cũng không có gì là lạ.
Giang Tỉnh kẹp danh thiếp giữa hai ngón tay, ném nó ra ngoài như đang chơi bài, danh thiếp bay gọn vào thùng rác bên đường. "Thanh Vũ, khi em trở lại trường học thì không thể ở cạnh anh 24/24, anh..."
Lâm Thanh Vũ biết cậu định nói gì, "Không sao, ta có điện thoại, có điều hòa, có trà sữa. Em cứ an tâm đi học là được."
2
Giang Tỉnh nghẹn ngào: "Cách sống của người hiện đại, bị anh chơi trụi cả rồi."
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, bọn họ không về thành phố mới Châu Giang, mà đến căn nhà gần trường của Giang Tỉnh. Vì để được ngủ thêm nửa tiếng vào mỗi sáng, bình thường Giang Tỉnh vẫn luôn ở chỗ này kể cả ngày nghỉ. Phòng ốc ở khu gần trường đều có niên đại nhất định, nhìn bề ngoài thì không so được với căn hộ gần sông Châu Giang, diện tích cũng nhỏ hơn, nhưng bày trí lại không hề luộm thuộm chút nào. Căn nhà này chỉ cách trường của Giang Tỉnh năm phút đi bộ, mười phút nghỉ trưa cũng đủ để Giang Tỉnh trèo tường về nhà thăm vợ.
Giang Tỉnh mua hết tất cả các tác phẩm điện tử kinh điển Trung y mà cậu có thể tìm thấy, còn trở thành thành viên của tất cả các trang web, cuối cùng tay nắm tay dạy Lâm Thanh Vũ cách chơi game. "Nếu anh còn thấy buồn thì có thể gửi wechat cho em, em xin nghỉ về với anh."
Lâm Thanh Vũ chơi game trả lời lơ đãng: "Biết rồi."
Giang Tỉnh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ để vợ xinh đẹp của mình ở nhà một mình, cậu nói nửa thật nửa giả: "Thanh Vũ, không thì em nghỉ học bám lấy anh nhé. Dù sao khi chúng ta trở về Đại Du thì bằng cấp cũng không có tác dụng gì."
Lâm Thanh Vũ đang combat không thèm ngẩng đầu lên: "Chưa chắc đâu, học thêm vài thứ cũng không phải chuyện xấu. Nếu em hoàn thành tốt việc học của mình, ít nhiều gì quốc quân của Đại Du cũng tốt nghiệp trung học mà không phải thất học."
Giang Tỉnh thở dài: "Được, vậy anh chơi đi, em đi làm việc đây."
Lâm Thanh Vũ thuận miệng hỏi: "Em đi làm việc gì?"
Giang Tỉnh oán than: "Làm bài tập."
Lâm Thanh Vũ: "..."
PN 13: Cổ xuyên kim (8)
Vào ngày thứ bảy của kỳ nghỉ Quốc Khánh, bài tập của Giang Tỉnh vẫn trống trơn không có một chữ nào. Lâm Thanh Vũ nhìn cậu mở cái cặp nằm trong góc suốt nguyên kỳ nghỉ, lấy một xấp giấy kiểm tra ra, sơ sơ cũng phải hai mươi tờ.
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Em làm một tờ mất bao lâu?"
Giang Tỉnh tháo nắp bút, quay cây bút không bị văng mực, nói bâng quơ: "Khoảng nửa tiếng."
Tính sơ thì dù cho Giang Tỉnh có làm suốt đêm cũng chưa chắc làm xong. Lâm Thanh Vũ nhớ lại những ngày Giang Tỉnh bị tấu sớ chi phối thời gian, vừa bực mình vừa buồn cười: "Nhiệm vụ gian nan thế này sao em lại để đến bây giờ mới làm. Sáu ngày trước đó em làm gì."
Giang Tỉnh nhướng mày: "Anh nói xem em làm gì."
"Đừng có đổ lỗi cho ta." Lâm Thanh Vũ nói một câu vạch trần sự thật, "Cho dù không có ta thì em cũng sẽ để đến ngày cuối cùng mới làm."
"Ghê chưa," Giang Tỉnh rút đại một bài thi toán, lia mắt nhìn đề rồi viết đáp án, "Em đã khổ thế này rồi anh còn không cho em mang họ đổ."
Lâm Thanh Vũ nói lạnh lùng: "Không cho."
Khi còn ở Đại Du, thỉnh thoảng Lâm Thanh Vũ sẽ thức đêm phê sớ với Giang Tỉnh. Nhưng nào có ngờ, bây giờ không có sớ, y cũng phải thức đêm làm bài tập cùng Giang Tỉnh.
Đèn bảo vệ mắt được bật lên, trên bàn còn có hai ly trà sữa. Hai người một người làm bài tập một người chơi game, yên lặng không làm phiền nhau. Giang Tỉnh làm xong một bài thi, quay bút, nhìn Lâm Thanh Vũ. Chỉ thấy Lâm Thanh Vũ đeo tai nghe, cầm trà sữa mà hút, nhưng vì dán mắt vào điện thoại nên hút phải không khí, phải thử hai lần mới cắn được ống hút.
Giang Tỉnh cười khẽ, muốn sáp vào Lâm Thanh Vũ thì nghe y hỏi: "Gai ma thuật là gì? Đồng đội kêu ta thay gai."
Trong game, gai ma thuật dùng để chỉ pháp sư hoặc sát thủ, thông thường yêu cầu hoạt động sẽ cao hơn những pháp sư khác. Lâm Thanh Vũ mới bắt đầu chơi MOBA, Giang Tỉnh chỉ dạy y chơi vài anh hùng dễ chơi không cần não, dư xăng để chơi ở level thấp.
"Đừng để ý tới họ." Giang Tỉnh nói, "Chơi cái anh biết là được."
Lâm Thanh Vũ: "Nhưng ta cũng muốn thử xem." Nói rồi, y chọn một anh hùng có chiêu và cơ chế phức tạp hơn.
Giang Tỉnh không ngăn kịp, Lâm Thanh Vũ đã chọn anh hùng này. Giang Tỉnh do dự: "Nếu anh bị đồng đội mắng thì để em đánh giúp cho."
Lâm Thanh Vũ: "Không cần, em mắng lại giúp ta là được."
Giang Tỉnh ngừng làm bài tập, đến cạnh Lâm Thanh Vũ nhìn y chơi. Bốn phút đầu của trận đấu, hai bên đã combat một trận nhỏ, Lâm Thanh Vũ ra chiêu liền chiêu dũng mãnh, hạ gục đối phương, thành công bay lên trời.
Giang Tỉnh ngơ ngác: "Cái này...." Chắc là trùng hợp.
Nhìn Lâm Thanh Vũ đánh thành công chiêu liền chiêu ba lần liên tiếp, Giang Tỉnh càng ngày càng ngác ngơ, không khỏi hỏi: "Thanh Vũ, trước đây anh từng chơi anh hùng này rồi hả?"
"Không có, mới chơi lần đầu."
"Vậy sao anh bay được?"
Lâm Thanh Vũ lấy làm lạ: "Mô tả kỹ năng không phải đã nói rõ rồi sao? Muốn bay thì làm theo mô tả là được rồi mà."
9
Giang Tỉnh trầm mặc ba giây, mỉm cười: "Đúng đúng đúng, đơn giản vậy thôi. Ngài tiếp đi, em đi làm bài tập."
Bài tập của Giang Tỉnh thật sự rất nhiều, thức đến rạng sáng cũng không làm xong. Lâm Thanh Vũ không cầm cự được trước, gục trên bàn ngủ thiếp đi. Giang Tỉnh bế y lên, vốn muốn đưa người về phòng ngủ rồi mình quay lại phòng học để chiến đấu tiếp, nhưng khi nhìn vẻ mặt ngủ say của Lâm Thanh Vũ, cậu lại có chút không nỡ.
Mai là không được ở cạnh Thanh Vũ 24/24 rồi.
Vì vậy, cậu dời trận địa từ phòng học sang phòng ngủ. Những thứ ở tủ đầu giường được dọn sạch, làm thành bàn học tạm thời của cậu, cậu ngồi xếp bằng trên sàn nhà, người bên cạnh chính là — Lâm Thanh Vũ đang ngủ trên giường.
Nửa đêm, khi Lâm Thanh Vũ nửa tỉnh nửa ngủ mở mắt ra, nhìn thấy đèn ở đầu giường vẫn còn sáng, y kêu: "... Giang Tỉnh?"
Giang Tỉnh ngừng bút ngay: "Tỉnh rồi?"
Lâm Thanh Vũ buồn ngủ: "Sao em còn chưa làm xong nữa."
"Sắp rồi." Giang Tỉnh vỗ lưng Lâm Thanh Vũ như đang dỗ trẻ con đi ngủ, "Anh ngủ trước đi."
Lâm Thanh Vũ gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Giang Tỉnh cứ thế, một tay vỗ về lưng Lâm Thanh Vũ, một tay viết từng đáp án xuống đề thi.
Giang Tỉnh chiến đấu đến ba giờ sáng mới làm xong bài tập. Cậu rã rời nằm xuống giường, nằm xuống bên cạnh Lâm Thanh Vũ, dùng chút sức lực cuối cùng đặt báo thức sớm hơn nửa tiếng.
Hôm trước Lâm Thanh Vũ dậy trễ, hôm sau Lâm Thanh Vũ cũng dậy trễ. Khi y tỉnh lại, Giang Tỉnh trong bộ dạng lười biếng thiếu ngủ đang thu dọn đồ đạc ở kế bên.
"Em phải đi học à?" Lâm Thanh Vũ hỏi.
"Ừm, bữa sáng em đã mua rồi, để ở trên bàn, anh nhớ ăn." Giang Tỉnh vội vàng nhét sách nhét bài thi vào trong cặp. Tuy đã đặt đồng hồ báo thức, nhưng cậu vẫn không nhịn được nằm trên giường thêm mười phút rồi mới đi mua bữa sáng cho Lâm Thanh Vũ, nên kiểu gì cũng trễ giờ. "Giữa trưa dì bảo mẫu sẽ đến quét dọn nấu cơm, em đã nói với dì ấy có anh ở nhà, anh muốn ăn gì cứ nói với dì là được."
Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng ý: "Được, em đi đi."
Giang Tỉnh đeo cặp sách trên lưng, vọt tới cửa lại bỗng nhiên phanh lại, lộn nhào về giường. Lâm Thanh Vũ bị cặp của cậu nện cho phát phải rên lên, hỏi: "Em làm gì vậy?"
Giang Tỉnh cúi người đặt một nụ hôn lên trán của Lâm Thanh Vũ: "Em muốn hôn anh trước khi đi."
Lâm Thanh Vũ nao lòng.
"Địu, trễ giờ rồi." Giang Tỉnh hôn xong thì chạy, "Đi đây, Thanh Vũ."
Lâm Thanh Vũ đưa tay sờ lên trán của mình. Giang công tử... không đúng, là bạn học Giang, nói chuyện yêu đương lần nữa với mối tình đầu vẫn rất kiềm chế — nói cách khác, là vẫn rất nhát gan.
Dì bảo mẫu Giang Tỉnh mời đến là một dì trung niên ít nói nhưng làm việc nhanh nhẹn, giờ cơm dì sẽ đến nấu cơm rồi tiện thể quét dọn. Còn đa số thời gian Lâm Thanh Vũ sẽ ở nhà một mình, y cũng không thấy chán, chỉ cần một quyển sách y học hiện đại cũng đủ để y xem hết một ngày.
Lâm Thanh Vũ đắm chìm trong cuốn sách, ngay cả game y cũng không chơi. Không biết qua bao lâu, ngoài phòng khách vang lên tiếng mở chìa khóa. Lâm Thanh Vũ nhìn đồng hồ. Cách giờ Giang Tỉnh tan học vẫn còn rất sớm, là dì bảo mẫu tới à?
Y đi ra phòng khách, còn chưa thấy rõ là ai đã bị ôm chặt lấy, còn bị đụng cho lùi về sau hai bước.
"Thanh Vũ...!"
Là Giang Tỉnh.
Giang Tỉnh mặc đồng phục, hơi thở dồn dập, hình như là chạy từ trường về nhà.
Lâm Thanh Vũ bị cậu ôm siết, bối rối hỏi: "Em sao vậy?"
Giang Tỉnh nói khẽ: "Em gửi nhiều tin nhắn, còn gọi điện cho anh, sao anh không trả lời?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Xin lỗi, ta không thấy."
Điện thoại của y bật chế độ yên lặng để ở phòng khách. Y chưa có thói quen mang điện thoại kè kè theo bên mình, cũng không quen rảnh rỗi là nhìn nó.
Giang Tỉnh nói lẩm bẩm: "Anh hù chết người ta mà."
"Chuyện này có gì mà sợ." Lâm Thanh Vũ đẩy Giang Tỉnh ra, đi sang bên cầm điện thoại lên, "Khi ta thấy ta sẽ trả lời em."
Giang Tỉnh thở dài: "Thanh Vũ, anh thương em đi mà, đừng không nhận điện thoại hay không trả lời tin nhắn của em. Em biết để anh trả lời ngay trong vài giây là không được, nhưng ít nhất cũng phải một tiếng — hoặc hai tiếng xem điện thoại một lần, được không? Không có tin của anh, em không thể yên tâm lên lớp."
Lâm Thanh Vũ xem tin nhắn Giang Tỉnh gửi tới, khi Giang Tỉnh chạy đến trường, cậu gửi một tin nhắn qua:
[Thanh Vũ, em đến lớp rồi. Em vừa vào cửa đã bị người đứng thứ hai trong lớp cản lại, hỏi em làm bao nhiêu bài thi trong mấy ngày nghỉ. Cậu ta nói ngoài làm 20 bộ của thầy giao cho còn làm thêm 10 bộ. Em cảm thấy cậu ta như đang muốn giết em.]
[ này hơi khó nhớ... sầu quá.] (Ly Tao – Khuất Nguyên)
[Hello? Anh có đó không?]
[Thanh Vũ???]
[Mau cứu con...]
Lâm Thanh Vũ nói: "Nào có lơ luôn đâu, ta chỉ mới không đáp có hai tiếng thôi mà."
Giang Tỉnh nghẹn thở: "Hai tiếng còn chưa đủ lâu?"
Dù cho Lâm Thanh Vũ có thích ứng tốt với xã hội hiện đại thế nào, thì y vẫn chỉ là một người cổ đại. Không có hồi đáp của Lâm Thanh Vũ, chắc chắn cậu sẽ suy nghĩ lung tung. Lo lắng không biết y có gặp rắc rối khi ra ngoài hay không, lo lắng y có gặp khó khăn gì khi ở nhà không, thậm chí lo lắng y sẽ cứ thế biến mất.
Lâm Thanh Vũ lại nói: "Cho dù là khi còn ở Đại Du, chúng ta cũng không nhờ Tiểu Tùng Tử truyền tin mọi lúc thế này."
Giang Tỉnh lắc đầu: "Khác nhau. Anh vốn không thuộc về thế giới này, anh vì em nên mới đến đây. Nếu như anh đột ngột biến mất, em sẽ..." Giang Tỉnh cười tự giễu, "Sẽ cho rằng anh quay về Đại Du một mình. Trên đường về thậm chí em còn nghĩ, liệu em có cần phải bị xe tông lần nữa mới có thể quay về tìm anh hay không. Nếu thật sự là vậy, em chỉ có thể...."
Sắc mặt Lâm Thanh Vũ thay đổi, y lạnh giọng ngắt lời cậu: "Đừng nói những lời ngốc nghếch này."
Giang Tỉnh nói một cách u oán: "Cho nên, anh đừng làm em sợ."
Chợt Lâm Thanh Vũ phát hiện ra, Giang Tỉnh giống y, sợ sẽ mất đi, sợ sẽ chia ly. Mà đây chỉ mới khôi phục lại ký ức của đời thứ nhất, là Giang Tỉnh chỉ chỉ trải qua một lần chia ly. Lần thứ hai rời đi ấy, Giang Tỉnh đã ôm tâm trạng thế nào. Cho dù cuối cùng có thành công quay về, đối mặt với y đã gần như sụp đổ, nhưng Giang Tỉnh vẫn còn lý trí để an ủi cho y, xoa dịu cho y, cho y cảm giác an toàn — rõ ràng Giang Tỉnh còn nhỏ hơn y một tuổi.
Có lẽ, chứng lo được lo mất của Giang Tỉnh cũng không nhẹ hơn y là bao, chỉ là cậu chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.
Lâm Thanh Vũ sửa lại cổ áo đồng phục cho Giang Tỉnh, nói nhẹ nhàng: "Được rồi, sau này ta sẽ cố gắng trả lời tin nhắn của em sớm."
"Chỉ cố gắng?"
Giang Tỉnh còn thấy chưa đủ. Cậu nắm vai của Lâm Thanh Vũ, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thanh Vũ, ở nơi này, không trả lời tin nhắn của bạn trai là phạm pháp."
Lâm Thanh Vũ im lặng một lúc mới hỏi: "Ta nhìn giống như dễ bị lừa lắm hả?"
PN 14: Cổ xuyên kim (9)
Mặc dù không trả lời tin nhắn của bạn trai không phải phạm pháp gì, nhưng để cho bạn trai có cảm giác an toàn và yên tâm học tập, Lâm Thanh Vũ cố gắng tập thói quen mang theo điện thoại bên mình, thậm chí thỉnh thoảng y sẽ chủ động nhắn tin, chia sẻ cuộc sống hằng ngày với Giang Tỉnh.
Thế là trong lúc nghỉ giữa tiết, Giang Tỉnh thay đổi từ nằm dài ra bàn ngủ bù thành vui vẻ trò chuyện với Lâm Thanh Vũ trên wechat.
Hôm nay Lâm Thanh Vũ nói muốn đến hiệu thuốc. Vừa bước chân vào tiệm, Lâm Thanh Vũ đã như cá gặp nước, từ tin nhắn của y gửi đến, Giang Tỉnh cũng có thể tưởng tượng được y hưng phấn thế nào.
Lâm Thanh Vũ gửi cho cậu rất nhiều ảnh chụp, đa số là thuốc trong tiệm, một số không phải là thuốc, nhưng cũng làm cho Lâm Thanh Vũ thấy rất thích thú.
Lâm Thanh Vũ: [Giang Tỉnh, em xem cái này.]
Giang Tỉnh mở ảnh chụp ra, chợt ngồi ngay người lại.
Giang Tỉnh: [... Cục cưng yêu dấu ơi, anh bỏ cái đó xuống trước đi.]
Lâm Thanh Vũ: [Ta muốn mang nó về nghiên cứu.]
Giang Tỉnh: [Mua mua mua —không thì em tan học rồi mua cho anh nhé?]
Lâm Thanh Vũ: [Không cần đâu, bây giờ ta có thể tự mua được.]
Giang Tỉnh lo Lâm Thanh Vũ không đủ tiền, nên cậu lại chuyển thêm 5200 tệ qua cho y. Bên Lâm Thanh Vũ im lặng, hẳn là đang tính tiền. Giang Tỉnh lại mở ảnh chụp xem lần nữa, không khỏi suy nghĩ miên man trong đầu.
1
Giang Tỉnh: [Nói chứ, Đại Du không có những vật này nhỉ.]
Lâm Thanh Vũ: [Ở dân gian không có, nhưng nước phương Tây nhỏ đã từng tiến cống vật này cho Đại Du.]
Giang Tỉnh: [Vậy, trước kia khi em và anh lên giường có dùng nó không?]
Lâm Thanh Vũ: [Không có.]
Giang Tỉnh: [Đù má, em khốn nạn quá.]
Lâm Thanh Vũ: [?]
Giang Tỉnh: [Không mang đồ bảo vệ là hành vi của những thằng cặn bã.]
Lâm Thanh Vũ: [Không sao, ta thích em trực tiếp đi vào hơn.]
9
Giang Tỉnh mặc đồng phục học sinh cấp ba, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nóng hực cả người, không bình tĩnh nổi — Tại sao cậu lại trò chuyện về cái này với Lâm Thanh Vũ trong lúc nghỉ giữa tiết chứ.
Giang Tỉnh đi rót một ly nước lạnh rồi uống ực một cái, khi quay lại thì Lâm Thanh Vũ đã rút tin nhắn trước đó.
Lâm Thanh Vũ: [Quên mất cơ thể này của em còn chưa trưởng thành. Sau này đừng có hỏi ta về chuyện giường chiếu lúc trước nữa, kẻo ta bị buộc tội dụ dỗ học sinh cấp ba.]
3
Giang Tỉnh đang định trả lời thì một bàn tay đập lên bàn cậu, còn đè lên tờ kiểm tra anh văn vừa được phát. Một nam sinh đeo kính, tóc húi cua nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu — Đây là người đứng thứ hai trong lớp họ, Trần Tử Hạo.
"Tại sao?!"
Giang Tỉnh cất điện thoại, hỏi: "Gì?"
"Nghỉ Quốc Khánh tôi làm nhiều hơn ông mười cái đề thi," Trần Tử Hạo giận điên người, "Tại sao vẫn kém hơn ông?!"
Giang Tỉnh liếc nhìn bài kiểm tra tiếng anh của Trần Tử Hạo, chỉ thấp hơn cậu có hai điểm mà thôi. "Có lẽ là do tôi may mắn."
Trần Tử Hạo hét lên: "Sao lần nào cũng may mắn hết được!"
"Đó là vì ông trời đền bù cho người chăm chỉ..."
Trần Tử Hạo tức muốn ói máu: "Khỉ gió, ông có bao giờ chăm chỉ rồi hả!"
Giang Tỉnh cười: "Không nói vậy được, lúc tôi cố gắng ông có thấy đâu. Tuy ở trong trường tôi hơi lười tí, nhưng ở nhà tôi học khuya lắm đó, thức tới ba bốn giờ sáng là chuyện bình thường."
Trần Tử Hạo ngẩn người, hỏi đầy nghi ngờ: "Thật hả?"
Mặt mày Giang Tỉnh thành khẩn: "Thật. Tôi không chăm chỉ ở trường là vì giả ngầu thôi." Giang Tỉnh vỗ vai nam sinh, "Người anh em ôn lo lắng quá rồi, thả lỏng chút đi, lấy thành tích bây giờ của ông muốn thi trường đại học nào mà không thi được."
Trần Tử Hạo không ngờ mình lại được đối thủ an ủi. Tỉnh táo lại thì, tự nhiên cậu chàng phát điên lên đến tìm Giang Tỉnh, hotboy không bảo cậu chàng cút đã làm tốt lắm rồi, vậy mà còn nguyện ý nói với cậu chàng những chuyện này.
Một nam sinh đẹp trai, học giỏi, lễ phép, được nhiều người thích lại không làm kiêu, xưa nay cũng không sĩ diện. Người như vậy ai mà ghét cho nổi.
Trần Tử Hạo hít sâu một hơi, xin lỗi Giang Tỉnh: "Xin lỗi, đây là vấn đề của tôi."
Giang Tỉnh nhìn Trần Tử Hạo quay trở lại chỗ ngồi, tiếp tục vùi đầu vào trong biển đề. Cậu cảm thấy có áp lực vô hình. Ông trời bù đắp cho người chăm chỉ là đúng, Trần Tử Hạo cố gắng hơn cậu, chuyện vượt qua cậu chỉ là vấn đề thời gian.
Ghét học vẫn hoàn ghét học, nhưng cậu không thích cảm giác thua cuộc, cậu cũng không muốn nhường lại vị trí đầu tiên.
Giang Tỉnh thở dài, bắt đầu làm bài một cách rất chi là miễn cưỡng. Lâm Thanh Vũ cũng canh thời gian rất chuẩn, y chỉ trò chuyện với cậu trong lúc nghỉ ngơi.
Chiều thứ sáu, Giang Tỉnh xin nghỉ nửa ngày mang Lâm Thanh Vũ đi làm thẻ căn cước. Nếu dựa theo tuổi tác thực, cả hai đã đủ tuổi kết hôn cả rồi, nhưng trên thẻ căn cước Giang Tỉnh vẫn chỉ mới 17 tuổi, và cậu cũng khăng khăng Lâm Thanh Vũ chỉ hơn cậu một tuổi. Cứ thế, Lâm Thanh Vũ trở thành một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, trẻ một lần trẻ hơn mấy tuổi, nên từ một đại mỹ nhân biến thành một tiểu mỹ nhân.
Vì là mỹ nhân nên tạo hình rất đa dạng. Phong cách ăn mặc hiện đại của Lâm Thanh Vũ bị ảnh hưởng bởi Giang Tỉnh, ngày thường mặc áo thun quần dài giày thể thao, còn cắt tóc ngắn, dù nói y là học sinh cấp ba hay sinh viên cũng không có gì không đúng. Nhưng tuổi tác của y vẫn còn ở đó, khi y khoác lên mình áo sơ mi và vest, hình tượng đại mỹ nhân của y được bung nở hoàn toàn. Lúc y chụp ảnh căn cước lộ trán lộ tai, vẻ mặt lạnh lùng, ảnh chụp ra đến sửa cũng không cần sửa, có thể gửi thẳng đến công ty giải trí để debut được luôn.
Giang Tỉnh hâm mộ không thôi: "Thanh Vũ, anh mười tám tuổi, tự do tự tại, có thể chơi game không lo nghiện."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Đúng vậy, ta còn có thể đi thi bằng lái xe." Không phải y không thích xe điện, chỉ là thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, ngồi xe điện thật sự là chịu không nổi.
"Được luôn, sau này anh có thể lái xe đưa em đi học." Giang Tỉnh cười đùa, "Khi được nghỉ chúng ta có thể đi biển du lịch tự túc. Anh lái xe ba, bốn tiếng, em ở ghế phụ vừa chơi vừa ngủ."
Tâm tình Lâm Thanh Vũ rất chi là tế nhị: "Trước kia muốn ta đưa vào triều thì cũng thôi đi, bây giờ còn bắt ta đưa đi học."
Giang Tỉnh cười xấu xa: "Đại Du bên kia mãi không có tin tức, cũng không biết chúng ta còn trở về được hay không. Thanh Vũ, anh có muốn cùng học cấp ba với em, rồi sau đó thi đại học không? Không phải anh rất hứng thú với trường y giỏi nhất nước mình hay sao."
Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình: "... Học trung học?"
"Đúng rồi, chỉ với bản lĩnh nhìn là nhớ của anh, nếu như chuyển đến trường em học, vậy thì vị trí đầu lớp của em sẽ không còn."
Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Đương nhiên."
Giang Tỉnh cười: "Cục cưng chẳng khiêm tốn chút nào hết."
Lâm Thanh Vũ nghĩ đến một chuyện, y hơi lo lắng: "Nếu chúng ta thành bạn học, vậy ta có còn là cục cưng của em không?"
11
"Đương nhiên là còn rồi. Sao lại không?"
Lâm Thanh Vũ nói nhàn nhạt: "Ai biết được, bọn em nhiều quy tắc quá, không thể dùng tư duy của Đại Du để suy nghĩ được. Giống như anh em họ hay chị em họ này, ở Đại Du thì có thể cưới, còn ở đây lại không."
Khác với Giang Tỉnh không thích học, từ trước đến nay Lâm Thanh Vũ luôn có hứng thú với học hành, đối với y học y lại càng hứng thú hơn. Nhưng vì pháp luật nên y không thể nghiên cứu độc cổ ở quê của Giang Tỉnh. Y học ở nơi này có sự khác biệt rất lớn với Đại Du, nếu có thể học được chút ít thì cũng xem như là may mắn.
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ, "Ta muốn đến trường em xem thử."
Mặc dù bọn họ ở tiểu khu gần trường, nhưng Lâm Thanh Vũ chưa qua trường Giang Tỉnh học bao giờ. Ban công trong nhà đối diện với sân chơi ở trường học, Lâm Thanh Vũ thường thấy các học sinh tập thể dục buổi sáng hay học thể dục trên sân.
Dù là buổi tập thể dục buổi sáng gần ngàn người, hay là mấy lớp cùng học thể dục, y luôn có thể tìm được Giang Tỉnh trong thời gian ngắn nhất. Không phải do thị lực của y tốt, mà do chiều cao của Giang Tỉnh cao hơn người khác rất nhiều, rất khó để không nhìn thấy.
"Được." Giang Tỉnh đồng ý, "Tiện thể dẫn anh đi trải nghiệm một mặt khác của thành phố."
Trường trung học Giang Tỉnh theo học có lịch sử lâu đời, nằm ở trung tâm phố cổ, đi bộ hơn mười phút là một khu làng trong phố. Làng trong phố, tên cũng như nghĩa, là một khu gà trong bầy hạc*. Nhà ở đây đều đã có tuổi, đa số không có thang máy, dân cũng ít.
*Khu làng trong thành phố: (bấm vào để xem)
9
Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh đi trên một con đường nhỏ hẹp, hai bên đường là những cửa tiệm ồn ào. "Anh đừng coi thường mấy người ở đây." Giang Tỉnh nói, "Họ toàn là người giàu ngầm đấy."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Xin chỉ giáo cho."
Giang Tỉnh phổ cập cho y khái niệm giải tỏa hiện đại. Tối năm sáu giờ là thời điểm học sinh tan học, sen xã hội tan làm, khu gà trong hạc này cũng dần trở nên sôi động hơn, quán xá hàng rong cũng lục tục mở cửa.
Lâm Thanh Vũ bị nhiều hàng quán ven đường thu hút. Y đến hiện đại cũng được một thời gian, Giang Tỉnh dẫn y đi ăn lẩu, uống trà sữa, ăn cơm Tây, nấu mì gói cho y, nhưng chưa bao giờ dẫn y đi ăn quán ven đường sạch sẽ hợp vệ sinh.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán dorayaki, Lâm Thanh Vũ nói: "Ta muốn ăn cái đó."
Giang Tỉnh rất tự giác: "Mua cho cục cưng."
Giang Tỉnh mua hai cái, cậu và Lâm Thanh Vũ mỗi người một cái. Lâm Thanh Vũ cắn hai miếng cảm thấy nhân vừa béo vừa ngọt, thế là đưa phần còn lại cho Giang Tỉnh, rồi y chỉ là một thứ dài dài: "Đó là gì?"
"Xúc xích. Anh ăn không?"
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ăn."
Xúc xích nhiều dầu mỡ, Lâm Thanh Vũ ăn một phần ba, còn lại giao cho Giang Tỉnh. Giang Tỉnh dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí lương thực, cậu ăn nửa cái dorayaki, hai phần ba cây xúc xích xong thì bắt đầu hiểu ý, khi Lâm Thanh Vũ muốn ăn thử bánh đúc thì cậu chỉ mua một phần. Lúc Lâm Thanh Vũ ăn thử thấy không hợp, phần còn lại lại đưa cho Giang Tỉnh giải quyết: "Món này không ngon, cho đấy."
2
Giang Tỉnh mất ký ức xem như mới vừa yêu bỡ ngỡ: "Không ngon còn đưa? Anh thật sự thích em hả?"
Lâm Thanh Vũ không nhịn cười được: "Có lẽ em sẽ thấy ngon."
Những món ăn vặt trên đường phố được hai người ăn hết bảy tám phần. Ở ngã tư đang xây tàu ngầm, hai chiếc máy xúc đang làm việc chăm chỉ, hàng rào chắn tạm cũng không ngăn được vẻ hùng hục của chúng.
Lâm Thanh Vũ dừng bước hỏi: "Đó là gì?"
"Máy xúc."
Lâm Thanh Vũ nhìn hồi lâu không khỏi cảm khái: "Nếu Đại Du có thứ này, xây cung điện cũng không cần tốn đến mười năm."
Giang Tỉnh cười: "Vậy Thừa tướng đại nhân có muốn mời tài xế máy xúc về Đại Du nhận chức ở Công bộ không?"
Lâm Thanh Vũ lườm Giang Tỉnh, biết ngay người này lại đang giễu cợt y. Y tiếp lời Giang Tỉnh: "Theo ý của em thì, hai cái máy xúc này máy nào tốt hơn?"
Giang Tỉnh giả vờ đánh giá: "Theo ý của em, người ngồi bên trái thành thạo khéo việc hơn, trông thì hẳn là người Sơn Đông."
Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên: "Sao em biết."
Giang Tỉnh cười xấu xa: "Em đoán đấy, anh đừng tin em."
Không có nam sinh nào có thể từ chối một chiếc máy xúc, Lâm Thanh Vũ cũng không ngoại lệ, y đứng ở đó không nỡ rời đi. Giang Tỉnh hỏi y: "Anh khát không, muốn uống trà sữa chứ?"
1
Lâm Thanh Vũ còn chưa trả lời thì đã thấy một nữ sinh mặc đồng phục trường Giang Tỉnh đi đến chỗ bọn họ: "Đàn anh Giang Tỉnh —"
Giang Tỉnh xoay người, thấy được một cô gái có hơi quen mặt, hẳn là đàn em lớp mười, mười một trường cậu. "Chào em?"
Nữ sinh dừng trước mặt Giang Tỉnh, khi nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, trong mắt cô bé thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Cô kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt ửng hồng, cô nói ngượng ngùng, "Đàn anh, cái này cho anh."
Giang Tỉnh còn chưa kịp phản ứng, một ly trà sữa bị cưỡng ép nhét nhanh vào tay cậu. Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Vũ nhìn thấy trà sữa màu hồng, trên ly còn có hoa văn dễ thương, trông cực kỳ thiếu nữ.
Có vẻ như nữ sinh sợ Giang Tỉnh từ chối, cô bé đưa trà sữa xong thì xoay người chạy mất.
"Đàn anh?" Lâm Thanh Vũ nói với vẻ hứng thú, "Nghĩa là sư huynh nhỉ."
Giang Tỉnh cứng đờ: "... Ừm." Cậu như thể đang cầm một củ khoai lang bỏng tay, nhưng nếu vứt đi thì lại không tôn trọng người khác. "Thanh Vũ, anh ở đây chờ em."
Giang Tỉnh đuổi theo, đưa lại ly trà sữa cho cô bé đàn em, tiện thể uyển chuyển từ chối yêu cầu add wechat của cô bé.
Sau khi Giang Tỉnh trở về, Lâm Thanh Vũ nhìn cậu cười tủm tỉm: "Sao đàn anh không nhận trà sữa của người ta?"
"Em không quen cô bé đó." Giang Tỉnh vội vàng lãng sang chuyện khác, "Thanh Vũ, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?"
Lâm Thanh Vũ: "Nhưng ta muốn chơi game với đàn anh hơn."
"Vậy giờ chúng ta về nhà?"
Lâm Thanh Vũ lại nói: "Cũng được, đàn anh đeo cặp mãi chắc cũng mệt rồi."
6
"... Em sai rồi," Giang Tỉnh đeo mặt nạ đau khổ lên, "Thanh Vũ em sai rồi."
"Em có sai gì đâu." Lâm Thanh Vũ nói bình tĩnh, "Em không quản được lời của người khác, cũng không quản được tay người ta tặng đồ, em vô tội."
Hai mắt Giang Tỉnh sáng lên hy vọng: "Vậy anh không giận nữa đúng không?"
"Ta đương nhiên sẽ không giận đàn anh."
10
Giang Tỉnh: "..."
Lâm Thanh Vũ nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Giang Tỉnh thì không khỏi cong môi cười: "Ta không giận thật. Em là người ta thích, và nếu như trên thế giới chỉ có một mình ta thích em, thì mắt nhìn của ta phải tệ đến mức nào. Em rất tốt, xứng đáng được nhiều người thích. Đáng tiếc..." Lâm Thanh Vũ nói như thương hại, "Đáng tiếc chỉ cần có ta ở đây, thì em sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn người khác."
Đây có phải là sự kiêu hãnh và tự tin của một đại mỹ nhân không. Giang Tỉnh yên lòng, nhưng cũng không hoàn toàn yên lòng. Cậu cảm thấy mình có bóng ma với trà sữa của người khác, buổi tối lúc đi ngủ, khi vén chăn bông lên, tất cả toàn là ly trà sữa suýt hại chết cậu.
Giang Tỉnh đi mua hai ly trà sữa chỉ thuộc về cậu và Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, chúng ta cạn ly nhé?"
Lâm Thanh Vũ phối hợp cạn ly cùng cậu, Giang Tỉnh lấy điện thoại chụp lại cảnh này, đăng bức hình hai tay cầm hai ly trà sữa lên vòng bạn bè.
Ngay sau đó, điện thoại của cậu bắt đầu rung lên dữ dội. Giang Tỉnh xem sơ qua, chọn tin nhắn của bà chị họ để trả lời.
Bùi Chỉ Kỳ: [Cái trên vòng bạn bè là sao đó???]
Giang Tỉnh: [Bà đoán đi.]
Bùi Chỉ Kỳ: [Chú mày yêu đương?!]
Giang Tỉnh: [Ừm hứm.]
Nói chính xác hơn thì, cậu không chỉ yêu mà còn kết hôn, còn là kết hôn nhiều lần rồi.
Bùi Chỉ Kỳ: [!!!]
Bùi Chỉ Kỳ: [Bạn gái của chú mày là ai? Là bạn học hả?!]
Giang Tỉnh không muốn nói nhiều với người khác, cậu tự động bỏ qua một mớ tin nhắn. Cho đến khi Bùi Chỉ Kỳ gửi tin nhắn này: [Chờ đã, vòng bạn bè của chú mày có ẩn giáo viên với thân thích không đó?]
Giang Tỉnh: [.]
Bùi Chỉ Kỳ: [Ô hô.]
Giang Tỉnh: [Không sợ, không sao.]
PN 15: Cổ xuyên kim (10)
Nguyên cả cuối tuần, điện thoại và wechat của Giang Tỉnh kêu không ngừng nghỉ. Lâm Thanh Vũ nhìn cậu ra ban công nghe máy hết lần này đến lần khác, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tỉnh nói: "Anh thấy ảnh chụp em đăng trên vòng bạn bè không?"
"Thấy." Lâm Thanh Vũ nói, "Kha Đường cũng đăng ảnh kiểu này. Trong này có ẩn ý gì à."
Giang Tỉnh cười: "Cô ấy đăng ảnh kiểu này thì rất bình thường. Nhưng em ấy hả, đã một năm không đăng gì lên vòng bạn bè rồi, cho nên mọi người mới ngạc nhiên như thế."
Lâm Thanh Vũ suy tư, đoán thử: "Em thấy trà sữa của nhà này ngon nên muốn giới thiệu cho bạn bè hở?"
"Đúng rồi," Giang Tỉnh thuận miệng, "Thứ tốt phải chia sẻ với nhau. Không nói chuyện này nữa, chúng ta đánh game đi?"
Giang Tỉnh đặt điện thoại ở chế độ không làm phiền —tuy rằng trốn đi thì hơi xấu hổ, nhưng lại rất thoải mái.
Lâm Thanh Vũ nửa tin nửa ngờ. Nếu đơn giản như vậy thì điện thoại của Giang Tỉnh sẽ không rung mãi như vậy. Nhưng học sinh trung học chăm chỉ hết năm ngày, vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ, y sẽ không ép cậu nói chuyện cậu không muốn.
Lâm Thanh Vũ đăng nhập vào game, mở phòng chờ Giang Tỉnh online. Chờ hết hai phút cũng không thấy Giang Tỉnh đâu. Y ngẩng đầu lên nhìn, thấy Giang Tỉnh đang cầm điện thoại, vẻ mặt như muốn nứt ra.
"Không ổn." Giang Tỉnh cười khổ, "Bà ấy làm thật kìa."
"'Bà ấy'?"
"Dì của em. Trước kia dì thương em nhất, em toàn dùng thẻ căn cước của dì để chơi game. Vừa rồi dì out thẻ của mình ra — Thật là tàn nhẫn."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao bà ấy lại làm như vậy?"
Giang Tỉnh nhìn giao diện đăng nhập thở dài: "Có vẻ là dì muốn em tập trung vào việc học."
Các bậc phụ huynh khác không muốn con mình yêu đương thường là chặn thẻ ngân hàng, nhưng bỏ ràng buộc căn cước là cái quỷ gì. Đây chắc chắn là ý kiến của Bùi Chỉ Kỳ.
"Bà ấy nói đúng, em nên chuyên tâm vào việc học." Lâm Thanh Vũ cười nhẹ, đôi mắt như ngậm nước mùa thu, nhưng Giang Tỉnh lại thấy mùi cười trên nỗi đau của người khác, "Đành vậy thôi, ta chơi một mình, em đi làm bài tập đi."
Giang Tỉnh nghẹn ở cổ: "Anh đối xử với em vậy mà coi được hả?"
"Vậy em lớn lên nhanh đi." Lâm Thanh Vũ rút điện thoại ra khỏi tay Giang Tỉnh, đưa [Năm năm đề tuyển, ba năm đề mẫu] qua, "Trưởng thành thì có thể làm rất nhiều chuyện."
Giang Tỉnh nhíu mày: "Ví dụ như?"
Lâm Thanh Vũ biết Giang Tỉnh muốn nói cái gì, y cong môi: "Ví dụ như, ta có thể giúp em phá tấm thân này..." Lâm Thanh Vũ nói được một nửa thì ngừng lại, "Thôi, không nói."
Y đứng dậy muốn rời đi, để cho Giang Tỉnh một mình yên tĩnh học tập, nhưng ngờ đâu lại bị đối phương kéo cổ tay. Nhất thời y không kịp phản ứng, ngồi trên đùi Giang Tỉnh.
"Phá gì hở cục cưng — phá chỗ nào?" Giang Tỉnh ôm y cười nói, "Anh học mấy lời này ở đâu đây?"
Lâm Thanh Vũ nói một cách bình tĩnh: "Vậy ta phải nói thế nào – lấy máu của em?"
2
Giang Tỉnh im lặng hai giây, nói lo lắng: "Em thấy, thay vì không cho em chơi game, thì nên kiểm soát thời gian lên mạng của anh —Thừa tướng đại nhân học cái gì trên mạng không vậy."
"Hai chúng ta sao có thể đánh đồng với nhau được." Lâm Thanh Vũ nói hời hợt, "Chỉ cần không phạm pháp, người trưởng thành muốn học gì cũng được."
Ngay cả học sinh cấp ba dù không được chơi game nhưng vẫn còn rất nhiều điều họ có thể làm. Xem bù phim, xem video, lướt web, không nữa thì có thể đi ngủ. Khi Lâm Thanh Vũ chơi game một mình, Giang Tỉnh sẽ bu lại nhìn y chơi game, còn nói muốn đánh đàn nhị cho y nghe.
Nói chung, chỉ cần không bắt Giang Tỉnh học, thì Giang Tỉnh làm gì cũng thấy thú vị.
Lâm Thanh Vũ đã tập thành thói quen với việc này, bộ dạng Giang Tỉnh không muốn học giống y như bộ dạng lúc không muốn xem sớ ở Đại Du. Nhưng y không lo, vì dù là bài tập hay là sớ, chỉ cần là chuyện Giang Tỉnh phải làm, mặc kệ có miễn cưỡng đến đâu cậu cũng sẽ hoàn thành tốt chúng trước thời hạn.
Lâm Thanh Vũ còn cho rằng Giang Tỉnh sẽ nhây đến tối chủ nhật mới bắt đầu làm bài, nhưng nào ngờ vừa ăn trưa xong cậu đã tự giác đến phòng học. Lâm Thanh Vũ rất ngạc nhiên, hỏi cậu sao lại chăm như thế.
Giang Tỉnh click mở Trần Tử Hạo trong vòng bạn bè cho Lâm Thanh Vũ xem: [Hôm nay phá kỷ lục, một đề toán chỉ tốn 35 phút, đáng tiếc sai một câu trắc nghiệm...]
Hóa ra là máu hiếu thắng của học sinh cấp ba trỗi dậy. Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Cố lên, bạn học Giang."
Giang Tỉnh ngồi trên ghế quay bút: "Bạn học Giang cần bạn trai ngồi kế bên cổ vũ mới cố gắng được."
"Được, ta mang ghế tới."
"Không cần, chúng ta lên giường học."
Lâm Thanh Vũ bị Giang Tỉnh đẩy ngã lên giường giữa ban ngày ban mặt. Chàng học sinh cấp ba nằm lên đùi vợ yêu xinh đẹp tụng từ vựng, khi đang tụng đến lúc 'mờ mịt nè, trống rỗng nè', cậu chợt bị khựng lại.
Lâm Thanh Vũ nói: "Hẳn là từ vacant."
Giang Tỉnh ngửa đầu nhìn y: "Sao anh biết?"
Lâm Thanh Vũ nói nhàn nhạt: "Hồi đầu tuần vừa nghe em học."
Giang Tỉnh: "...à"
Cuối tháng, không khí lạnh ập đến, điều hòa chạy liên tục nửa năm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Giang Tỉnh bắt đầu mặc đồng phục thu đông dài tay. Dì bảo mẫu có rất nhiều kinh nghiệm nấu súp, món súp dì nấu cho hai người mỗi ngày mỗi khác, ngay cả mùi vị cũng có thể cạnh tranh với Thượng Thực cục của Đại Du.
Đáng tiếc không phải học sinh nào cũng có điều kiện tốt như Giang Tỉnh, có rất nhiều học sinh giải quyết bữa tối ở những quán hàng rong bên ngoài. Để tránh cho học sinh bớt ăn những thực phẩm không đảm bảo vệ sinh an toàn, nhà trường khuyến khích học sinh ăn ở canteen, tiết kiệm được thêm thời gian học tập, còn ban quy định mới, cấm học sinh rời khỏi trường vào giờ cơm tối.
Đối với học sinh mà nói, thức ăn trong canteen trường vừa ít vừa không ngon. Trẻ trong nhà không muốn ăn chỉ có thể làm phiền phụ huynh chịu khó một tí, mỗi chiều đưa cơm đến trường cho con. Giang Tỉnh không ngại việc ăn trong trường, như dì lo thức ăn ở canteen không đáp ứng đủ dinh dưỡng cho cậu, thế là nhất định ngày nào cũng đến đưa cơm.
Mấy ngày sau đó, Giang Tỉnh cảm thấy có gì đó không đúng, cậu để Lâm Thanh Vũ sờ cơ bụng của mình: "Có phải không còn rõ nét nữa không?"
Lâm Thanh Vũ sờ tới sờ lui vài lần, nói với cậu: "Ta không thấy khác gì lúc trước hết. Sao em lại lo chúng biến mất?"
Giang Tỉnh: "Ngày nào dì cũng mang cơm nhiều gấp đôi cho em, em vừa ăn vừa đọc, không để ý chút đã ăn sạch bách. Ăn xong còn ngồi, nguy cơ sẽ mập ra."
Vừa lên lớp mười hai, một số học sinh sẽ có tình trạng 'mệt quá mập', cậu bạn bàn trên của cậu đã tăng lên năm ký.
1
Giang Tỉnh suy nghĩ rồi hỏi: "Chẳng lẽ em đã nhớ lại chuyện của Cố Phù Châu?"
"Vẫn chưa." Trong lòng Giang Tỉnh giật thót, "Hổng lẽ hồi là Cố Phù Châu em cũng gặp phải chuyện tăng cân hở?"
"'Hồi ấy, vấn đề lớn nhất không phải là phát tướng."
"Vậy là gì?"
"Rụng tóc, hói đầu."
Giang Tỉnh: "..."
Lâm Thanh Vũ nín cười, nhân cơ hội khuyên học sinh cấp ba vận động nhiều hơn: "Thân thể là vốn liếng làm cách mạng. Nghỉ giữa tiết hay tiết thể dục thì đi bộ nhiều hơn đi, đừng có nhắn tin mãi cho ta nữa. Nếu em thật sự mất cơ bụng, ta sẽ chê em."
Tuy biết Lâm Thanh Vũ chỉ nói vậy thôi, nhưng vì bảo vệ cơ bụng yêu thích của Lâm Thanh Vũ, Giang Tỉnh chỉ có thể miễn cưỡng siêng lên. Khi các bạn cùng lớp rủ cậu chơi bóng cậu cũng không từ chối.
Chỉ là chơi bóng một hồi thì mệt xỉu á.
Hôm đó, dì bảo mẫu đang nấu súp thì nhận được tin nhắn của Giang Tỉnh. Giang Tỉnh để quên một tờ đơn quan trọng ở nhà, buổi chiều phải nộp cho giáo viên trước khi tan học, nên cậu đành phải nhờ dì mang đến trường giúp.
Dì bảo mẫu tìm được tờ đơn kia, đang định mang ra ngoài thì nhận được điện thoại ở nhà. Ông cụ trong nhà dì bất cẩn té ngã, được đưa đi bệnh viện. Lâm Thanh Vũ cho dì về lo chuyện của mình, chuyện đưa cơm và đưa đồ giao cho y.
Lâm Thanh Vũ mang cơm và đồ ra cửa. Lộ trình bình thường chỉ mất năm phút đi bộ nay lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn nho nhỏ. Một cây đèn giao thông ở ngã tư bị lỗi, thời gian đèn xanh cho người qua đường từ 60s còn 5s, muốn băng qua đường bắt buộc phải chạy.
Lâm Thanh Vũ nhìn những người đi bộ khác vừa chạy vừa thở hì hục, lần lượt lao qua đường,
Đèn giao thông này kỳ cục như vậy mà không ai quan tâm hay sao. Cứ chạy ngoài đường thế này không trang trọng chút nào, còn là vừa chạy vừa ôm cơm hộp.
Nhưng súp của dì nấu phải dùng lúc nóng mới ngon.
Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại, khó chịu kéo mũ áo hoodie lên, ôm hộp cơm của Giang Tỉnh vào trong lòng. Chạy thì chạy, dù sao cũng không phải y mới chạy lần đầu vì Giang Tỉnh.
Khi đến trường, học sinh còn chưa tan học. Lâm Thanh Vũ nói rõ ý của mình với bảo vệ, sau khi đăng ký thông tin mới được cho vào. Đây là lần đầu tiên y đến trường học của Giang Tỉnh, kiến trúc không tính là mới, nhưng rất có cảm giác lắng đọng. Các tòa nhà dạy học được nối lại với nhau, nhìn từ xa có thể nhìn thấy những mái đầu đen trong lớp học.
Lâm Thanh Vũ không đến khu phòng học mà đi đến sân bóng. Giang Tỉnh học thể dục mỗi tuần một tiết ở đây. Trước khi vào tiết Giang Tỉnh còn báo cáo với y trên wechat.
Không có nhiều lớp đang học thể dục, Lâm Thanh Vũ tìm được Giang Tỉnh ở chỗ sân bóng một cách tương đối dễ dàng.
Mới vừa vào tiết không lâu, ủy viên thể dục đang hướng dẫn mọi người khởi động. Giáo viên thể dục sợ họ chịu nhiều áp lực học tập, chỉ cho họ chạy hai vòng tượng trưng, sau đó bắt đầu hoạt động tự do.
Sau khi chạy được hai vòng, thân thể của Giang Tỉnh bắt đầu nóng lên. Ủy viên ôm bóng đến tìm cậu: "Giang Tỉnh, chơi bóng không?"
Giang Tỉnh không tình nguyện lắm: "Chơi. Mọi người chơi trước đi, tôi gửi tin nhắn rồi tới liền."
"Gửi tin cho ai đó?" Ủy viên cười hí hí, "Với người uống trà sữa kia đó hả?"
Giang Tỉnh cúi đầu gõ chữ, nói bâng quơ: "Không thì ai."
Giang Tỉnh: [Thanh Vũ, em phải bảo vệ cơ bụng. Điện thoại không để bên người, có thể sẽ không trả lời tin nhắn anh ngay được.]
Lâm Thanh Vũ: [Không cần trả lời, quay người là được.]
Giang Tỉnh sững sờ một lúc, tim đập lệch đi mấy nhịp.
Lâm Thanh Vũ đang đứng cạnh sân bóng, mặc chiếc áo hoodie đen cậu vừa mua cho y cách đây không lâu, đeo khẩu trang, nhìn thẳng về cậu.
Cho nên khởi động làm quái gì cho mệt, muốn làm cậu hừng hực nửa ngày còn không bằng để cậu và Lâm Thanh Vũ nhìn nhau.
Lâm Thanh Vũ thấy Giang Tỉnh chạy về phía mình. Nam sinh cong môi, tóc bị gió thổi tung lên, ánh trời chiều nhảy nhót trên người cậu.
Lâm Thanh Vũ không kìm lòng được thả lỏng cơ mặt, chờ nam sinh chạy đến trước mặt mình.
Giang Tỉnh chạy đến còn nhanh hơn cả khi y vượt đèn xanh đèn đỏ.
"Thanh Vũ, sao anh lại tới đây?" Lúc Giang Tỉnh cười, đuôi mày khóe mắt của cậu đều lấp lánh một nét riêng: "Sao không nói trước với em."
"Khi em tạo bất ngờ cho ta, em cũng không báo trước." Lâm Thanh Vũ đưa đồ trong tay cho cậu, "Đơn của em, và cơm tối. Trong nhà dì có việc nên tan làm sớm, ta không muốn tới lui hai lần nên mang hết cho em."
Giang Tỉnh nhận cơm: "Nặng quá, chắc dì lại cho em phần của hai người nữa rồi."
Lúc hai người nói chuyện, có không ít bạn học nhìn Lâm Thanh Vũ tò mò. Lâm Thanh Vũ nói: "Vậy ta về trước."
Mới nói mấy câu đã phải xa nhau, Giang Tỉnh không muốn tiếp nhận kịch bản cực kỳ tàn ác này: "Em còn nửa tiếng nữa mới tan học, không thì anh chờ em, chúng ta cùng ăn tối trong trường nhé?"
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Cũng được, dù sao ở nhà cũng không phải làm gì."
Sau lưng truyền đến tiếng thúc giục của ủy viên: "Giang Tỉnh, ông có chơi không, chỉ thiếu có mỗi ông."
"Đi đi," Lâm Thanh Vũ nói, "Ta ở đây nhìn em."
Giang Tỉnh chợt có hơi căng thẳng, hầu kết khẽ giật: "Ầy, anh muốn xem em chơi bóng à..."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Không được?"
Giang Tỉnh bật cười: "Được thì được. Nhưng bị anh nhìn em sẽ căng thẳng, lỡ giả ngầu không thành lại còn bị ngược, sau này em phải sống sao trên sân bóng."
Vẻ mặt của Lâm Thanh Vũ không có biểu cảm gì: "Vậy ta đi?"
"Đừng mà cưng ơi, đùa anh thôi." Giang Tỉnh kéo mũ hoodie của Lâm Thanh Vũ không cho y đi, "Em sẽ cố gắng không để bị ngược, không làm anh mất mặt." Nói rồi, Giang Tỉnh cởi áo khoác đồng phục và đưa điện thoại cho Lâm Thanh Vũ giữ, quay người chạy về phía sân bóng.
___________________________
Khi vừa gõ mấy chương này Rêu vừa lượn weibo hóng con trai, thấy con trai nhà Rêu quảng cáo trà sữa cho ngày 22/02/2022, một quả ảnh ngọt ngào với caption ngọt ngào: "最有爱的一天,要和最爱的人喝最爱的奶茶"
Dịch theo phong cách Giang A Tỉnh (có sự phù phép của The Rêu): Tình yêu là gì, là khi Giang nhìn Vũ và thấy Vũ ngọt ngào như một ly trà sữa, chỉ muốn đè Vũ ra húp.
1
Dịch theo phong cách của Lâm A Vũ (The Rêu không dám phù phép): Ngày yêu thương nhất, là ngày được uống trà sữa yêu thích với người mình thương yêu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...