Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười Full

115. Có lẽ Lâm tướng là thuốc giải có một không hai của Hoàng thượng cũng không biết chừng.

Sau nửa canh giờ sóng nước dần ngừng lại, một chiếc áo long bào bao lấy thân thể Lâm Thanh Vũ. Sau đó y được Giang Tỉnh bế ra khỏi bể tắm.

Lâm Thanh Vũ cho rằng Giang Tỉnh muốn bế y về Hưng Khánh cung. Tuy y không phải là người câu nệ tiểu tiết nhưng cũng không muốn được Giang Tỉnh quấn trong long bào bế về, nếu như bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì. "Thả ta xuống, ta có thể tự đi."

Giang Tỉnh không trả lời. Lâm Thanh Vũ bắt gặp ánh mắt của cậu, không khỏi sững sờ.

Trong mắt Giang Tỉnh không còn nét long lanh của thiếu niên, thậm chí cũng không tính là dịu dàng, chỉ còn lại thứ thuộc về một người đàn ông trưởng thành.

— Cũng đúng, dù sao cũng trưởng thành rồi. Linh hồn hai hai tuổi, thể xác mười tám tuổi, kết hợp lại làm người ta động lòng không thôi.

Giang Tỉnh thế này y cũng rất thích. Lâm Thanh Vũ chủ động rướn người lên cắn nhẹ một cái vào nốt ruồi trên hầu kết của Giang Tỉnh.

Hầu kết của Giang Tỉnh trượt một xuống, hơi thở cũng trầm hơn. Khoảnh khắc tiếp theo lưng Lâm Thanh Vũ va vào bình phong làm vang lên một tiếng thịch nhẹ nhưng y lại không thấy đau — là Giang Tỉnh để tay mình sau lưng y.
1

Mái tóc dài nửa ướt của Lâm Thanh Vũ rũ xuống, long bào trượt xuống vai lỏng la lỏng lẻo giống như xuân sắc vô biên.

Giang Tỉnh không nhịn được phải lên tiếng: "Thanh Vũ, huynh rất đẹp, mặc long bào cũng rất đẹp."

Lâm Thanh Vũ nhướng mắt cười: "Ta có mặc gì xấu hay sao?"

Hơi thở Giang Tỉnh trở nên gấp gáp hơn, nói gãy gọn: "Giữ chặt ta."

Hai người quần nhau đến hơn nửa đêm Lâm Thanh Vũ mới được nằm lại long sàng, nhưng y nhất định phải lau khô tóc mới chịu ngủ: "Để tóc ẩm đi ngủ dễ cảm, cứ thế này sẽ dễ bị đau đầu."
2

Giang Tỉnh ngáp dài lau tóc cho Lâm Thanh Vũ. Tóc cậu ngắn dễ khô, tóc Lâm Thanh Vũ dài nên lau khá cực. Vì tránh để mình ngủ mất nên Giang Tỉnh nói chính sự với Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, biểu hiện hôm nay của Thái hậu trong tiệc huynh cũng thấy rồi. Hẳn là bà ấy đã bắt đầu kiêng kỵ ta suốt ngày bám lấy huynh, đoán chừng không lâu nữa sẽ hành động. Ta cảm thấy đã đến lúc chúng ta phải lên kế hoạch trước."


Lâm Thanh Vũ hỏi: "Đệ dự định thế nào?"

"Bây giờ ta có một kế hoạch chung chung."

Giang Tỉnh nói suy nghĩ của mình cho Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến bổ sung thay đổi.

Cuối cùng, Lâm Thanh Vũ nói: "Thái hậu đối xử với đệ cũng xem như thật lòng, đệ cũng muốn lừa bà ấy à."

Giang Tỉnh ngạc nhiên: "Huynh thật sự thay đổi rồi, người hay mưu tính bây giờ lại lo lắng nọ kia, đây không giống tác phong của huynh."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Trước kia ta không được chọn, nhưng bây giờ ta muốn chọn làm người tốt."

"Huynh quả thật là 'người tốt'." Giang Tỉnh nghĩ tới một chuyện, "Ta nghe nói bệnh điên của Tiêu Giới đã ổn hơn, nhưng sao lại tự nhiên mất trí nhớ quên hết chuyện trước kia. Đây là bút tích của huynh hả?"

Lâm Thanh Vũ nói thờ ơ: "Ta chẳng qua chỉ thử chút cổ thuật thần y Nam Cương truyền thụ cho ta, không tính là làm việc tốt, là do hắn may mắn. Nếu hắn xui không chừng đã sớm đi gặp Hề Dung."

Giang Tỉnh mỉm cười không vạch trần đại mỹ nhân phản diện khó được lúc mềm lòng. Cậu nào có không biết, Lâm Thanh Vũ là vì cậu mới tỏ ra thương hại chút ít với mấy người râu ria kia.

Giang Tỉnh đưa chủ đề về lại Thái hậu: "Dù cho thế nào thì đây cũng là cách đơn giản, gọn gàng nhất ta nghĩ được. Huống chi ta không tính là lừa bà ấy."

"Sao lại nói vậy."

Giang Tỉnh nói nghiêm túc: "Nếu như thật sự chia cắt ta và huynh, ta sẽ điên thật."

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ: "Cũng được. Để bà ấy sốt ruột một lần thì ta sẽ không so đo chuyện lúc trước dùng thánh chỉ ép ta gả cho Lục Vãn Thừa nữa."

Giang Tỉnh không ngạc nhiên chút nào, cười nói: "Huynh thù dai quá đi, chuyện năm năm trước đến giờ vẫn còn nhớ."

Nghĩ đến năm năm trước, Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Năm năm... Chúng ta đã cùng làm chuyện xấu năm năm rồi."

2

Lúc trước là ở Nam An Hầu phủ, sau đó là ở phủ tướng quân, bây giờ là đến hoàng cung.

Giang Tỉnh không đồng ý: "Ta muốn cưới phu nhân nhà mình về thì sao tính là làm chuyện xấu được." Giang Tỉnh thấy tóc khô rồi, lấy khăn ra đưa tay sờ tóc Lâm Thanh Vũ, "Sao vẫn còn hơi ướt."

Lâm Thanh Vũ nói: "Tóc nhiều lâu khô."

Giang Tỉnh cười: "Dù sao cũng chưa ngủ được, thôi thì làm tiếp vài chuyện vui vẻ."

Lâm Thanh Vũ: "..." Người này có chỗ nào giống mệt chết lắm hả?
1

Giờ phút này nếu có ai đang đứng trong điện thì hẳn có thể nhìn thấy hai bóng người trên long sàng ở sau rèm. Người tóc dài ngồi trong lòng người tóc ngắn, động tác bóng nhún lên xuống không tính là nhanh nhưng lại làm cho người tóc dài căng lưng thành một độ cong cực kỳ quyến rũ, cuối cùng người ấy xụi lơ cả người ngã vào lòng người tóc ngắn.
4

Sau khi xong việc mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ cũng chịu khô. Hai người nằm trong chăn mặt đối mặt nhau mắt to trừng mắt lớn.

Ánh nhìn của Giang Tỉnh dừng trên gương mặt của Lâm Thanh Vũ, hỏi: "Thanh Vũ, huynh không muốn ngủ hửm."

Lâm Thanh Vũ nói: "Vẫn ổn."

"Vậy huynh có mệt không?"

Lâm Thanh Vũ cảnh giác: "Đệ lại muốn làm gì."

"Khi ta đọc tiểu thuyết đến đoạn người ta yêu nhau, bên được yêu lúc nào cũng ngất hoặc không xuống giường được." Giang Tỉnh có chút thất bại, "Vì sao huynh vẫn khỏe khoắn để nói chuyện với ta được vậy?"


Lâm Thanh Vũ không hiểu nổi: "Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, con người nào có dễ choáng thế. Nếu thật sự làm đến mức mất ý thức vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi."

Mặc dù y không choáng nhưng mệt là mệt thật, toàn thân như rã rời cả ra, giọng cũng khàn hơn. Mang ra mà so thì người nào đó luôn miệng nói mệt này mệt nọ nhưng tinh thần lại còn tốt hơn y.

Giang Tỉnh nhướng mày: "Vậy là vấn đề không phải là ở ta? Mà là tiểu thuyết lừa ta?"

"Ừm." Lâm Thanh Vũ mệt mỏi giơ tay lên vuốt mái tóc ngắn của Giang Tỉnh, nói bằng giọng lười biếng, "Hoàng thượng rất tuyệt, ta rất thích."
1

Giang Tỉnh bật cười: "Ta lại ổn rồi, lần sau cưng lại cổ vũ nữa nha."

Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Ừm."

Sau khi vào đông kinh thành nhanh chóng đón trận tuyết đầu tiên. Giang Tỉnh vẫn luôn chú ý đến tâm trạng của Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ vẫn giống như ngày thường, chí ít nhìn là thấy thế. Nhưng đến khi gần làm lễ truy điệu cho Cố Phù Châu, Lâm Thanh Vũ lại đột ngột ngã bệnh.

Bệnh của Lâm Thanh Vũ tới rất nhanh, người vào cung báo rằng y đã bệnh nặng đến mức phải nằm liệt giường không thể vào triều cũng không thể xử lý triều chính. Hoàng thượng không gặp được Thừa tướng ở Hưng Khánh cung nên chạy tới Từ An cung tìm người: "Mẫu hậu, Thừa tướng ca ca đâu?"

Thái hậu kiên nhẫn giải thích với Hoàng thượng: "Lâm tướng bị bệnh đang dưỡng bệnh ở phủ tướng quân."

"Vậy trẫm có thể đến phủ tướng quân thăm y được không?"

"Hoàng thượng là thiên tử, phải ở lại trong cung." Thái hậu khuyên lơn, "Hoàng thượng đừng lo lắng quá, chờ Lâm tướng khỏi bệnh rồi y sẽ tự trở về."

Nàng không nghĩ Lâm Thanh Vũ sẽ bệnh. Nhưng lần bệnh này của Lâm Thanh Vũ vừa hay có thể tách y và Hoàng thượng ra một thời gian, cũng vừa đúng ý nàng.

Hoàng thượng sững sờ, hai mắt dần ảm đạm như thể mất đi vẻ sáng ngời vốn có. Thái hậu thấy vậy trong lòng cũng trầm xuống — ánh mắt này của Hoàng thượng giống mấy phần như hồi thằng bé vẫn mất hồn. Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa có vẻ như nàng đã nhìn lầm.

Thái hậu tưởng rằng mình nghĩ nhiều nhưng ai ngờ Hoàng thượng không được gặp Thừa tướng cả ngày cứ lầm lầm lì lì, càng ngày càng ít nói, cuối cùng thành không nói lời nào. Gọi thái y đến xem thái y cũng không nhìn ra được gì.

Một suy nghĩ đáng sợ nảy lên trong lòng Thái hậu — chẳng lẽ, chứng mất hồn của Hoàng thượng lại tái phát?

Thái hậu vội vàng cho người mời quốc sư đến, ai ngờ Từ Quân Nguyện đã rời kinh từ năm trước, mấy ngày nữa mới trở về. Thái hậu nhìn Hoàng thượng ngày càng âm u hơn, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài việc chờ ra lại không còn cách nào.


Ngay khi Từ Quân Nguyện vừa mới về kinh thì hắn bị Lai Phúc vội vàng mời vào cung, nhìn thấy Giang công tử đang ngồi chồm hổm dưới đất nghịch bùn.
3

Từ Quân Nguyện vạch mi mắt của Giang công tử lên nhìn, hắn còn chưa thu tay Thái hậu đã vội hỏi: "Đến cùng thì Hoàng thượng làm sao vậy."

Từ Quân Nguyện châm chước: "Triệu chứng bây giờ của Hoàng thượng quả thật có phần giống với chứng mất hồn ngày trước."

Thái hậu vội la lên: "Nhưng không phải chứng mất hồn của Hoàng thượng đã khỏi rồi sao!"

"Xin hỏi Thái hậu, những ngày nay Lâm tướng có ở trong cung không?"
27

Thái hậu không hiểu: "Lâm tướng đang cáo bệnh ở phủ nhưng chuyện này thì liên quan gì đến bệnh của Hoàng thượng?"

"Lâm tướng là người đầu tiên có thể làm cho Hoàng thượng phản ứng, rất quan trọng với bệnh của Hoàng thượng. Đó là lý do vì sao vi thần đề nghị ngài để Lâm tướng làm bạn với Hoàng thượng. Người có ba hồn sáu phách vốn đã huyền diệu khó giải thích, thần cũng không nhìn được bức tranh toàn cảnh. Nhưng có lẽ Lâm tướng là thuốc giải duy nhất của Hoàng thượng không chừng."

Thái hậu không tài nào chấp nhận được: "Lâm Thanh Vũ từng là vợ của Lục Vãn Thừa, từng là vợ của Cố Phù Châu, bây giờ còn là Thừa tướng của một triều. Sao có thể làm bạn với Hoàng thượng trong cung?

Từ Quân Nguyện thở dài, nói: "Thái hậu, thứ cho thần nói thẳng, lúc Hoàng thượng mất hồn ngài từng nói, nếu Hoàng thượng có thể gọi ngài một tiếng 'mẫu hậu', ngài đã vừa lòng thỏa ý. Bây giờ tâm trí của Hoàng thượng đã gần như trở lại bình thường là niềm vui ngoài ý muốn. Hoàng thượng thích ở cùng với Lâm tướng vì sao ngài lại muốn ngăn cản? Chẳng lẽ so với việc Hoàng thượng phải lòng Lâm tướng thì ngài càng muốn thấy Hoàng thượng trở về bộ dáng lúc trước hay sao?"

Bộ dạng lúc trước?

Không, không được.... Ly nhi của nàng vất vả lắm mới được như bây giờ, nàng nhất quyết không để con mình trở về tình trạng ngốc ngếch ngơ ngác, sống trong một thế giới khác nữa.
1

Thái hậu chán nản ngã ngồi, sửng sốt một lúc lâu mới tỉnh táo lại: "Nhanh, nhanh đi mời Lâm tướng về!"

Lai Phúc nhắc nàng: "Thái hậu, Lâm tướng còn đang bệnh."

"Vậy dẫn Hoàng thượng đến phủ tướng quân." Thái hậu thúc giục, "Nhanh lên!"

Rêu: Vũ đi một nửa hồn Giang mất, một nửa hồn Giang hóa dại khờ ((((. =
11


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui