Nắng sớm rọi vào phòng, chim hót mừng ngày mới.
Tư Mã Dục vẫn nằm trên giường, đơn giản là có chút không muốn đối mặt với hiện thực.
Trong tiềm thức anh tự cảm thấy, cô gái như A Ly lúc anh không được tỉnh táo thì không nên động vào, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm. Thế nhưng, vào lúc anh không được tỉnh táo, chẳng những đã động vào, mà còn động đến hai lần. Không những thế, lần đầu anh còn biết ảo não mà chạy trốn, lần này lại cảm thấy lười biếng và dễ chịu, chắc là khi cảm thấy vận mệnh đã như thế, chấp nhận nó thì ngày tháng sẽ dễ sống hơn nhiều.
Nói là không xác định rõ thì hình như có hơi không biết chịu trách nhiệm —- vì thực ra anh cũng đã rất vui vẻ mà.
Anh không phải là một người không biết tự chủ đến thế, có thể nói trên phương diện tình cảm anh là kiểu người thích giữ mình trong sạch. Người khác đều cực kỳ ham thích kiều thê mỹ thiếp, hoàn phì yến gầy, chỉ hận không thể tóm hết các mỹ nhân trong thiên hạ gom về hậu cung. Từ lúc ban đầu anh đã cho rằng, thê tử phải là người vừa yêu kiều vừa xinh đẹp, trăm cái giỏi giang của người phàm đều ứng trên một người, cũng là hội tụ cả nghìn sự sủng ái vào một thân. Bởi vì anh là người độc nhất vô nhị, vậy nên một nửa kia của anh, người có thể cùng anh “như chim liền cánh, như cây liền cành” tất nhiên cũng phải là người độc nhất vô nhị trên đời. Anh không cần hậu cung chứa hàng nghìn hàng vạn người, mà chỉ cần một người duy nhất hòa hợp với anh. Anh chỉ cần tình yêu, đương nhiên cũng sẽ là chuyên sủng.
Nếu cưới phải người không giống với những suy nghĩ mà anh hằng mong muốn, vậy thì chỉ có thể thực xin lỗi người ấy.
—- Ít nhất trước khi biết A Ly, anh thực sự đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng, từ khi cái tên A Ly xuất hiện trong sinh mệnh của anh, làm mọi thứ bất chợt không theo sự sắp đặt. Những suy nghĩ của anh bắt đầu thay đổi nhốn nháo lộn xộn. Có lúc cảm thấy cưới vợ hóa ra chỉ đến thế, không có gì đáng để người ta phải chờ mong. Có lúc lại cảm thấy ai cũng được, chỉ A Ly là không thể. Thế nhưng đến cuối cùng anh vẫn phải cưới A Ly, rõ ràng khi nhìn thẳng vào đôi mắt cô anh không thể kháng cự, nhưng lại cứ một mực nói rằng mình không thích cô. Một mặt tự nói với bản thân rằng mình chẳng có lý do gì hay ho để thích cô cả, mặt khác lại nỗ lực khuyên bảo chính mình phải tin tưởng là mình không hề thích cô.
Quả thật… mọi thứ rối tung hết cả lên.
Tư Mã Dục nửa mê nửa tỉnh miên man suy nghĩ, không biết nên theo thói quen mà tiếp tục tránh né hay cứ lười nhác nằm đây khỏi phải làm gì.
A Ly tỉnh dậy trước anh. Đại khái sắc trời đã không còn sớm, liền lấy tay đẩy anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Dậy đi nào”.
Âm thanh mềm mại kia chui tọt thấm sâu vào lỗ tai, không nặng không nhẹ cọ gãi lồng ngực anh.
Tư Mã Dục lập tức xoay người tránh né, quyết tâm không suy nghĩ gì nữa, vẫn cứ tiếp tục giả vờ ngủ — dù sao thì việc đối diện với cô dưới tình huống thế này, sẽ chỉ làm đầu óc choáng váng, tuyệt đối không có khả năng tự làm chủ bản thân mình.
Quả nhiên bên kia A Ly không có động tĩnh gì nữa.
Thời gian qua thật lâu, cô mới khẽ khàng hắng giọng. Bình thản đứng dậy, mặc lại quần áo gọn gàng.
Tư Mã Dục thì lại hơi hối hận — hành động này của anh, giống như người đàn ông thay lòng đổi dạ, phụ lòng bạc nghĩa,…
Lúc anh mở mắt ra, A Ly đang đưa lưng về phía anh, cô quả thật so với lúc vừa mới gả tới đây gầy đi không ít. Dáng lưng đã hơi hơi có vẻ gầy yếu thanh thanh gọn gọn.
Tư Mã Dục ngồi xuống, cân nhắc cách dùng từ, tay đã sắp đặt lên vai anh. Anh cảm thấy lúc này ít nhất là nói chút lời ngon tiếng ngọt, nếu không thì thật đáng đánh đòn.
Thế nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại những ngôn ngữ chất phát vụng về nhất.
Quả thật so với nói ra, anh lại muốn ôm chặt cô vào lòng hôn thật lâu, rồi miễn cưỡng ôm cô, cùng cô tiếp tục ngủ một giấc thật say không tỉnh.
… Cho nên nói, chỉ cần nhìn cô thì mọi thứ hoàn toàn là thích, giống như bị ma ám vậy đó. Chính là tâm trạng của anh đối với cô rõ ràng không chỉ thích mà là thích một cách thuần chủng.
Tư Mã Dục thở dài, vẫn phải mở miệng vỗ về cô, “Tỉnh rồi?”.
A Ly thắt vạt áo, khẽ gật đầu.
“Hôm qua chúng ta….”.
“Hôm qua?” A Ly vờ nghi hoặc quay đầu, rồi như hơi đau đầu, cô nhíu mày lấy ngón tay xoa xoa huyệt Thái dương, “Hôm qua thiếp uống nhiều quá, nếu lỡ như đã nói hoặc làm điều gì, nghìn vạn lần chàng không nên tưởng thật… Ôi, đau đầu quá”.
Cô đã nói rằng, rất thích chàng.
Tư Mã Dục lấy làm lạ, dưới tình trạng buồn ngủ không chịu được, thế quái nào mà anh vẫn còn nhớ rõ những lời đó. Thậm chí anh còn nhớ kỹ cái lúc mà A Ly kiềm nén hơi thở, từng luồn khí nóng rực lượn lờ bên tai anh mãi.
Vậy mà A Ly cứ thế mượn cớ uống say, muốn anh không nên tưởng thật? Đừng quan tâm cô dã nói hoặc làm điều gì, đùa anh sao?!
Huống hồ cô cũng chỉ uống có một chén thôi mà.
Lẽ ra đối với kiểu đáp lại này của A Ly, với anh mà nói là rất biết quan tâm rồi — anh vốn là đang nghĩ cách làm thế nào để chối bỏ quá khứ. Nếu vậy thì vừa hay, anh sẽ không phải lưỡng lự nữa.
Thế nhưng Tư Mã Dục vẫn cứ cảm thấy rất buồn lòng. Thậm chí còn hơi ão não xấu hổ nữa, giống như là bản thân mới là người bị bội tình bạc nghĩa ấy.
Ngay cả việc nói ra lời phụ họa với A Ly anh cũng quên không nói.
Bỗng nhiên A Ly chợt nghĩ tới điều gì, “Đêm qua điện hạ cũng uống khá nhiều rượu phải không?”.
Tư Mã Dục phất áo đứng dậy, quăng lại một câu cứng nhắc, “Ta không có say”.
Rồi anh xoay người bỏ đi.
A Ly đứng phía sau nhìn anh, đợi khi hình dáng anh chìm khuất, khi những âm thanh vang lên liên tiếp cũng yên tĩnh trở lại, mới cúi đầu bật cười.
“Tôi cũng có say gì đâu”.
Cô thở dài, lúc này mới đem mớ vạt áo rối loạn thành một mớ cởi ra, rồi lần nữa cột lại.
Tư Mã Dục nổi giận đùng đùng đi trên đường, đến điểm tâm sáng ăn vào cũng chả thấy mùi vị. Rõ ràng vẫn còn thời gian rỗi, nhưng một chút cũng không nghĩ tới việc quay lại Đông cung. Sớm đã phân phó người chuẩn bị xe ngựa, đến tìm Tạ Liên chơi.
Sao lại có loại người như vậy chứ —- anh càng nghĩ lại càng tức —- ăn xong chùi sạch mép, mượn rượu giả điên không chịu nhận lấy trách nhiệm, thật thất đức.
Thạch thành tỏa bóng bên hồ Lục Liễu, mảng sáng mảng tối. Tạ Liên ôm cần câu, đứng câu cá bên hồ.
Tư Mã Dục chính là người có bản lĩnh này, những tàn dư tình hình thực tế của anh luôn như bệnh dịch mà lây nhiễm. Khi anh không thoải mái, cũng sẽ khiến cho người khác lây tâm phiền muộn.
Anh nói là sẽ cùng Tạ Liên câu cá. Kết quả lưỡi câu còn chưa móc lên, đã dẫn theo một đám người ầm ầm rượt đuổi đi bắt chồn, báo hoang. Đuổi theo cáo một hồi, quay về thấy Tạ Liên đã mở cần câu, thì gom một đống đá lại rồi ném từng viên từng viên xuống nước, lại còn nhắm ngay chỗ bong bóng cá của cần câu Tạ Liên mà ném nữa chứ.
Tạ Liên là người tu dưỡng tốt thế nào, cũng phải hận không thể giơ chân lên đạp anh một cú cho rớt xuống nước luôn cho rồi.
“Có chòi nghĩ mát bên kia, ngươi sang đó nghỉ trước đi. Ta câu xong con này rồi sẽ thu về”.
“Muốn thu thì thu ngay đi, hà tất gì cứ phải “câu xong con này” đã?”.
“Bởi vì đạo làm người là làm gì phải làm tới nơi tới chốn!”. Tạ Liên gần như là nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Rốt cuộc lần này Tư Mã Dục không nói thêm gì nữa. Ôm một túi đá ném ầm luôn vào trong nước, rồi mới yên lặng ngồi xuống một bên. Dường như đang nhìn mặt nước suy nghĩ chút gì đó, nhưng không biết trong lòng đang buồn phiền cái gì.
Tạ Liên liếc mắt nhìn anh một chút.
Hai người bọn họ được coi là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sở thích của cả hai cũng hợp nhau, cho tới bây giờ chưa có lúc nào hai người ai nhân nhượng ai. Luôn luôn thật tự nhiên mà cạnh tranh với nhau. Có lúc thậm chí không cần tới thương lượng, đã có thể ăn ý phối hợp.
Đương nhiên cũng có những thời điểm không ăn ý. Khi đó anh vẫn thường cảm thấy vị Thái tử này tính cách rất kỳ lạ, khiến cho anh không thể nào nói lý được.
— Kiểu người như Tạ Liên đối xử với bạn bè luôn hết mực khoan dung. Mọi hạng người đều thích thú đùa vui một chỗ với anh, cũng là vì sự khoan dung này của anh, anh luôn luôn vượt qua được giới hạn của xuất thân cùng giai cấp, cũng sẽ tìm cách lý giải với đối phương.
Thấy Tư Mã Dục thực sự có phiền muộn, Tạ Liên vẫn là thả cần câu xuống, tới ngồi xuống bên trái của anh.
“Rốt cuộc bị làm sao vậy?”.
Suốt nửa ngày nay Tư Mã Dục náo loạn liên tục, tinh lực và cơn tức đã phát tiết dần ra từ sớm. Trong ngực chỉ còn lại một thứ đó là tủi thân.
“Có kiểu người thế này”, anh nói, “Lúc nghĩ đến người đó, sẽ không hiểu vì sao bỗng dưng khẩn trương cả lên, làm ra toàn những chuyện không hiểu ra sao cả. Suy nghĩ cũng trở nên khờ khạo như là kẻ ngốc vậy đó, tự mình mâu thuẫn, tự mình do dự”.
Tạ Liên:… Chuyện này với anh cũng rất khó mà lý giải.
“Ngươi cảm thấy ta nên đối phó với kiểu người này như thế nào đây?”.
Tạ Liên: “Thì để cho người khác đến đối phó hắn. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, việc gì phải tự thân mình ra tay chứ?”.
Tư Mã Dục:…
“Người khác đối phó thì không được”, tuy khó xử nhưng đó chính là vợ của anh, kẻ nào dám động đến thì chém hết cả lũ, “Chỉ có thể chính bản thân mình xử lý thôi”.
Tạ Liên cảm thán, “Nếu đã như vậy, người như thế tốt nhất vẫn là không nên đối địch với hắn thì hơn”.
“Ta cũng nghĩ vậy đó”. Anh gần như đã chịu khuất phục suy tính ban đầu, kết quả thì sao? “Nhưng mà ngươi biết sao không?” Nghĩ tới đây Tư Mã Dục nhả ra hơi thở tức nghẽn, “Mới tối ngày hôm trước nàng mới vừa… mới vừa theo ta hóa thù thành bạn. Đến sáng hôm sau lại nói là do mình uống say, nên tối qua mới không làm chủ được mình! Nàng ấy chỉ mới uống có một chén rượu thôi, còn rất tỉnh táo đó. Uống say cái gì chứ, căn bản là nàng không muốn chịu trách nhiệm thì đúng hơn”.
Tạ Liên:…. Không chịu trách nhiệm với Thái tử, còn có thể là ai nữa đây.
Lại nhớ đến quá khứ kháng hôn oanh oanh liệt liệt của Tư Mã Dục ngày trước, thì đã đoán ra được bảy bảy tám tám rồi.
Loại chuyện này, anh thật sự không muốn chõ mòm vào.
Lại nhặt cần câu lên, ánh mắt lần nữa bắt đầu hướng mặt nước, “Loại chuyện thế này phải giải quyết ôn nhu mới dễ dàng thuần phục, chả phải có câu nói bảy lần bắt bảy lần tha đó sao? Ngươi thật sự muốn ‘hóa thù thành bạn’, mới không sợ nàng ấy đổi ý”. Tạ Liên cũng không biết tâm trạng này của bản thân mình từ đâu mà ra, tự dưng lại muốn hành hạ tinh thần Tư Mã Dục một chút, “Dù sao cũng là không muốn chịu trách nhiệm, có không uống rượu cũng sẽ có cái cớ khác nữa thôi. Ngươi nói có phải không?”.
Tư Mã Dục:… Hắn đang muốn nói cái gì thế? Cứ làm như hắn rất am hiểu ý nghĩ của đối phương không bằng!
“Khi mà nàng ấy hoàn toàn phục tùng, chỉ là một lời nói đùa cũng sẽ là lời nói thật”. Tạ Liên lại dong dài nói thêm một câu, “Gia tăng sức mạnh. Cùng lắm thì bảy lần bắt bảy lần tha, cho đến khi nào nàng ấy nhận thức đúng sai thì thôi”.
Tư Mã Dục suy nghĩ một chốc, đại khái cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tuy nhiên anh cứ thấy có điểm nào đó không đúng lắm — thế quái nào mà giống như chính anh mới là cái người bị bảy lần bắt bảy lần tha ấy chứ.
Thế nhưng A Ly chưa từng có kiên trì chơi trò bảy lần bắt bảy lần tha với Tư Mã Dục.
Tất cả sự nhiệt tình của cô đối với anh đêm hôm đó hình như đã bốc hơi hết sạch sẽ.
Cô vẫn như trước, vẫn bắt đầu cuộc sống chăm sóc cho anh mỗi ngày, cũng không còn những chuyện không lớn không nhỏ như khi trước nữa. Rất nhiều chuyện cần quan tâm, can thiệp chi tiết vào quy tắc sinh hoạt của anh, cô đã không còn vì anh mà làm nữa.
Cô cũng không còn liên tiếp dò hỏi hành tung của anh. Cô còn rất biết điều không còn nóng vội đuổi theo đòi quản lý anh nữa, cô đối với anh chính là mặc kệ.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như có một thứ gì đó cứ một mực muốn xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của bạn, bạn không hề cảm thấy thiếu thốn để chứa đựng vật đó, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy vật đó đáng ghét vướng tay chân. Thế nhưng một ngày nào đó, nó đột nhiên biến mất, như là từ xưa đến giờ chưa từng tồn tại… Bạn mới bỗng nhiên nhận ra rằng, bản thân đã quen với sự tồn tại của vật ấy — có lẽ không chỉ là sự quen thuộc đơn giản ấy nữa.
Tư Mã Dục bắt đầu thấp thỏm — lúc này đây “tự do” của anh có phải là hơi quá rộng lớn, lẽ nào biểu hiện của anh lại quá lạnh lùng và chân thật, vô tình đã khiến A Ly thấy khó mà lui?
Nhưng mà… Rõ ràng cô ấy là người rất có kiên trì cơ mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...