Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Tạ Liên đi đến phía sau A Ly.

Cậu vẫn luôn thong dong, lần này lại hơi nghèo ý tứ, mãi vẫn không biết phải mở lời trong tình huống đột ngột được gặp cô như thế nào.

Vẫn là A Ly mở lời trước, “Vài hôm trước nhận được ống đựng bút do thế huynh tặng, yêu thích muôn phần. Nên đợi ở đây để nói lời cảm tạ”.

Tạ Liên đáp: “Là lần trước khi đến huyện Đan Đồ vô tình nhìn thấy. Nghe nói là được chạm trỗ trên thanh gỗ trúc, đây chính là nghệ thuật có xuất xứ từ miền Nam. Thấy khá độc đáo nên mới mang đến, cũng không phải là đồ vật quý giá gì. Muội thích là được rồi”.

A Ly liền gật gật đầu, nói: “sẽ nhớ kỹ vất vả này của thế huynh”.

Nói xong lời cảm tạ cô lại nhìn hoa tuyết ngoài kia, Tạ Liên thì nhìn cô. Ánh sáng trong đôi mắt cô sạch sẽ, không một chút gợn sóng —- mặc dù không có gì không ổn, nhưng Tạ Liên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm —- trong đôi mắt sạch sẽ kia như không thuộc về một cô gái mười tuổi chưa từng trải qua sự đời, trái lại thấy càng giống như của một người từng trải, đã từng giương cánh buồm băng qua những nắng những mưa, khói bụi tan rã nên mới bình thản đến thế. Tuy rằng cũng tốt đẹp, nhưng vô hình cũng bao trùm lên người hình ảnh kém vui tươi, còn khiến người ta khổ sở nữa.

Bất chợt Tạ Liên thốt lên: “Lâu nay ta luôn cảm thấy hình như đã từng gặp muội ở đâu rồi”.

A Ly vuốt ve bếp sưởi trong ống tay áo, khép hờ mắt, rất lâu sau không hề lên tiếng. Đến khi Tạ Liên gần như cho rằng cô sẽ không trả lời, mới mở miệng nói: “Ba năm trước vào lễ mừng tuổi của Hoàn nương, thế huynh đã từng đến dự phải không?”.

Tạ Liên hơi nhớ lại, mới gật đầu — khi đó cậu đã mãn tang. Mà Hoàn Tịnh lại thương yêu cô con gái bé bỏng như vậy, hầu như năm nào cũng làm lễ mừng tuổi cho cô ấy. Không bận cậu sẽ không vô cớ vắng mặt.

Nhân đó A Ly lại nói: “Muội cũng có đến. Vẫn nhớ mang máng hình dáng khi thế huynh đi ngang qua cửa sổ, có vài vị phu nhân hết lời ngợi khen”.


Tạ Liên vẫn chưa hiểu ý chính là như thế nào, nhưng A Ly đã nói thì không thể không để ý. Giao thiệp của thế gia tuy rộng lớn nhưng vẫn trong một phạm vi nhất định, đôi khi vô tình cũng sẽ gặp phải, đó cũng là chuyện hết sức bình thường. Còn cảm giác “hình như đã từng gặp ở đâu” nảy sinh cũng không hề kỳ quái.

Dây dưa thắc mắc nhiều quá cũng là một loại lỗ mãng, Tạ Liên không dám hỏi nhiều. Chỉ đành cười nói: “Có lẽ đúng rồi đó”.

A Ly vẫn cúi đầu, cứ như vậy nghiêng người trước mặt Tạ Liên, rồi hời hợt hành lễ, nói: “Trời không còn sớm nữa rồi, muội không thể tiếp được nữa. Thỉnh thế huynh cứ tự nhiên”.

Không đợi Tạ Liên giữ lại, lại gật đầu tỏ ý thăm hỏi. Sau đó dọc theo thềm đá uốn lượn, đi vào khoảng trời tuyết mịt mờ.

Tạ Liên thấy cô không mang ô theo để che, vội vàng đi tới hàng rào trúc dưới mái hiên để lấy ô của mình. Nhưng chỉ mới đuổi theo được hai ba bước, thì thấy tiểu nha đầu bên người A Ly đi đến sau lưng cô, bung một cái ô được làm từ trúc xanh ra, thay cô hứng tuyết. A Ly dìu cánh tay của tiểu nha đầu kia, kéo cô bé đứng vào dưới ô, đầu không hề quay lại dù một chút, cứ thế biến mất sau hồ đá bên kia.

Phía Vệ Lang cũng chơi đùa đã đời, mới chào từ biệt mọi người rồi chạy sang chỗ Lão Thái Thái, nghĩ bụng sẽ thuận tiện xin một ly sữa dê nóng để uống.

Cậu chạy nhảy trong núi đã thành quen, gặp trận đại tuyết cũng thấy rất bình thường. Lúc này trên đầu còn đổ mồ hôi, nóng hôi hổi. Từ xa xa, trông thấy A Ly được bao bọc kín mít đang ung dung tiến lại đây, khuôn mặt hé ra sau lớp lông tơ lót bên trong cái mũ choàng, chỉ nhỏ cỡ một bàn tay, lạnh lẽo đến mức chóp mũi đã đỏ ửng, cảm thấy xem thế là đủ rồi. Nghĩ thầm, thể chất kém đến như vậy, nhưng biết sao được. Xem ra sau này sẽ phải bỏ công bỏ sức thật nhiều, thường xuyên mang cô ra ngoài để rèn luyện.

Năm nay cậu cũng đã mười hai tuổi. Nếu nói một năm trước đây chỉ biết có ham chơi và trêu ghẹo A Ly, còn những việc khác đều không thông hiểu, nhưng đến hiện tại đã thay đổi đáng kể, những việc trước kia không biết đều đã học hỏi tường tận.

Cậu biết rõ, tứ thúc A Ly muốn gả A Ly cho cậu —- Chính bản thân Vệ Lang cũng không biết cậu có tình cảm gì với A Ly hay không. Chỉ là ân sư như cha, đến mức độ cân đo về thân thiết cùng kính trọng, tứ thúc A Ly còn xếp hạng trên cha cậu nữa kia. Bản thân Vệ Lang cũng từng nghĩ rằng, sau này nhất định phải cưới một khuê nữ xinh đẹp của Vương gia về làm vợ, sau đó tình cảm của cậu với sư phụ đã thân lại càng thêm thân. Nếu A Ly chính là người sư phụ cậu vừa ý, lại càng không có gì để suy nghĩ thêm. Cứ là cô thôi.

Tuy nhiên Vệ Lang cũng có tâm sự.


—– dùng con mắt từ lò sắc đẹp Vệ gia của cậu mà xem xét, diện mạo trong tương lai của A Ly quả thực không có nhiều triển vọng lắm, cao nhất cũng chỉ là nhìn thuận mắt mà thôi, dám chắc không thể nào đặt ngang hàng với các cô chị của cậu mà so sánh được — nói thật, với điều này Vệ Lang vẫn rất để ý. Đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng hiền lành của các cô chị của cậu mà lầm, về nhà là chuyên gia soi mói người này người kia rất khó chịu. Sắc đẹp của vợ mình không đè bẹp được họ thì thôi, cậu có bị giễu cợt cũng không sao, chỉ lo vợ mình không tài nào chịu được đả kích.

Song sau đó cậu lại nghĩ khác, việc quái gì phải sợ, sắc đẹp thua một chút rồi sao, cũng còn có mình. Ai mà dám chít chít choát choát, đạp luôn cho một đạp, để xem về sau còn dám soi mói vợ cậu nữa không.

Tưởng tượng ra hình ảnh một con tinh tinh dẫm nát đám hoa tươi, rồi hình ảnh cậu ở nhà xưng vương xưng bá thế nào, Vệ Lang bỗng nhiên tràn ngập loại cảm giác sung sướng vô biên. Đối với diện mạo không mấy khả quan của A Ly ngược lại còn rất hồ hởi chờ mong.

Tất nhiên, khuê nữ Vương gia có giá thị trường rất cao, hơn nữa lại là khuê nữ của Vương Thản, với lại diện mạo A Ly tuy so sánh với đám chị của cậu thì kém hơn nhưng so với người ngoài thì chưa chắc đã thua. Không phải chỉ cần cậu muốn cưới là có thể cưới. Vệ Lang không muốn khiến cho sư phụ cậu mất mặt, từ đó về sau không có việc gì cũng chạy ra chạy vào Vương gia. Cậu em vợ chắc chắn là sẽ thu phục được, trước mặt cha vợ cũng phải có biểu hiện thật tốt, Lão Thái Thái thì đã thu phục từ lâu —- chỉ còn bà mẹ vợ là vẫn khó lấy lòng, may mà đối với cậu ấn tượng cũng không tồi, còn có thể tranh được đường sống.

Sau cùng, Vệ Lang cảm thấy nhân vật khó thu phục nhất, lại chính là cô vợ tương lai thân yêu của mình.

Vệ Lang không biết phải hình dung như thế nào về cảm giác A Ly mang lại cho cậu.

—– cậu chưa từng gặp qua loại con gái lúc nào cũng trưng vẻ mặt khổ đại cừu thâm như cô!

Mọi người nói xem, cô được cha yêu mẹ chìu hết mực, có huynh có đệ cung kính, như con búp bê đứng trên đỉnh của sự thương yêu và đùm bọc của đám chị em trong nhà, đến tột cùng cô ấy còn có gì để âu sầu nữa chứ hả!

Rõ ràng chính là kiểu người có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, lúc ngủ còn có thể mỉm cười nữa kìa.


Vệ Lang sợ hãi cô tự làm mình âu sầu đến đổ bệnh, bởi vậy lúc rỗi rãi không có gì làm là vội chạy đến gây rầy rà cho cô. Nếu gặp cô ở phòng Lão Thái Thái, cô càng không thích nói chuyện với cậu thì cậu càng nghĩ cách để Lão Thái Thái giữ cô ngồi lại nói chuyện, cô càng tỏ ra không thích giao tiếp với cậu, cậu lại càng cố tình tạo ra các loại ngạc nhiên quái gở gì đó ném vào phòng cô, thường xuyên nho nhã mỉm cười ẩn dưới đó lại là nói xiên nói xéo cố tình chọc tức cô, mọi loại hình thức có thể làm cô tức giận đều được triển khai. Bị đối xử khách sáo cũng kiên trì ương ngạnh bất khuất, cố tình tìm cô gây phiền toái.

Ban đầu A Ly còn không có phản ứng gì, dần dà đến giờ cũng đã bắt đầu có hơi khó chịu.

Với lại Vệ Lang đã phát hiện, hình như A Ly hiểu được ý tốt của cậu, trong bụng cũng có cảm kích —- tuy là chuyện này làm giảm lạc thú của cậu, nhưng Vệ Lang vẫn cảm thấy vui mừng —- không hổ danh là vợ tương lai của cậu, thông minh nhạy bén, không tệ không tệ.

Vệ Lang đã bắt đầu cảm thấy chính mình sắp đại công cáo thành, thời điểm rước nàng về dinh không còn bao xa nữa.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, mặt mũi của cha mình chắc là chưa tới đâu. Chỉ cần mẹ A Ly phán một câu “con bé còn quá nhỏ”, là đã dễ dàng bãi bỏ. Vẫn là tứ thúc A Ly nên đứng ra làm mai thôi. Cũng sắp đến thời cơ cậu nên đề cập chuyện này với tứ thúc —- đã có mục tiêu rõ ràng thì nên sớm đoạt kẻo trễ. Nếu để sau này mới chịu cầu hôn, còn phải cùng các nhà khác tranh giành, phiền toái lắm lắm.

—- Thằng nhóc này hoàn toàn không nghĩ đến việc A Ly có đồng ý hay không. Dù thế nào cậu cũng đều sẵn lòng thất lễ.

Cậu bước lên chào hỏi A Ly.

Trước sau như một lễ tiết chu đáo, lịch sự, “Muội muội mới từ chỗ Lão Thái Thái về phải không?”.

A Ly đáp: “Vâng, bà nội vẫn chưa ngủ, ca ca mau đến đi”.

—- câu gọi “ca ca” chính là Vệ Lang ra sức tranh thủ đạt được. Nào là đã thân quen đến vậy, mà cứ thế huynh thế huynh mà gọi, rất là xa lạ.

Vệ Lang nói: “Ừm”. Lại xoay qua chuyện khác, làm như thuận tiện hỏi bâng quơ, “nhìn muội như có điều tâm sự, ai bắt nạt muội à?”.


A Ly:…….. Sặc, lời thoại này cậu học ở đâu đó?

Vệ Lang bắt gặp đôi mắt không dấu vết cúi xuống, dưới hàng lông mi che đậy một tia sát ý, so đọ với ánh mắt cô, tròng mắt đảo qua lại, cười nói: “Nhìn mặt muội đau đớn khổ sở làm như sắp khóc đến nơi —- buồn gì vậy? nói đi, ca ca sẽ thay muội giải quyết”.

A Ly: =__=|||...... Giải quyết gì chứ, căn bản là cậu ngứa tay muốn đi giết người, đồ A Sửu chết bầm!

“Ca ca suy nghĩ nhiều quá rồi!”.

“Ồ——” cái chữ ồ này kéo dài thiệt là dài, “không có gì là tốt rồi. Tuyết rơi rồi này, đi thôi đi thôi”.

A Ly: =__=||| nè nè, trưng cái vẻ mặt như sắp cầm đao chém người mà đi….. sao tôi có thể an tâm bỏ đi chứ!

“Thực sự không có ai ăn hiếp muội hết đó”.

“Ừ, ca ca biết rồi” thật tao nhã.

“Muội không có gạt ca ca đâu”.

“Muội sao thế? Ca ca có nói muội gạt ca ca sao?”. Giả ngu giả ngơ, “Nhanh về đi, hài ướt hết trơn rồi. Ca ca còn phải đến thăm bà nội nữa”.

A Ly: >ken két


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui