Năm Mộ Cảnh Đế ba mươi hai tuổi, hoàng tự được được Hoành Vũ Vương nhận làm con thừa tự trở thành thể tử
Hoành Vũ Vương.
Cũng cùng năm sứ thần Can Quốc đến, mang theo một công chúa tuyệt sắc khuynh thành muốn liên hôn với Hoa Quốc.
Mộ Cảnh Đế thẳng tay ném sang cho thái tử làm trắc phi.
Mà thái tử lại không vừa mắt ngoại quốc, ngoài mặt thì kính cẩn khiêm nhường thân thiện nhưng bên trong luôn không thích ngoại quốc bởi lẽ Hoa Quốc luôn bị ngoại quốc xâm lược năm lần bảy lượt nếu không phải Hoa Quốc có ba trụ cột vững chắc thì sớm đã diệt quốc từ rất lâu.
Mộ Cảnh Đế lại sớm biết âm mưu sau yến tiệc thiết đãi sứ thần đã lưu thái tử lại nhắc nhở:"Nhớ điều tra thật kĩ lương, nếu phát hiện ra có ý đồ không tốt với Hoa Quốc hay chỉ là một tội nhỏ cũng phải xử lí đi"
Ngài đưa tay ngang qua cổ ra hiệu giết.
Thái tử lập tức hiểu ý liền nói:"Nhi thần đã nhớ kĩ, phụ hoàng yên tâm"
Ngài nói thêm:"Chuyện con thích nhị hoàng tử có thể, con là con thừa tự, là nhi tử của hoàng thúc trẫm, xét về vai vế thì là biểu đệ trẫm, là biểu thúc của nhị hoàng tử, không cận huyết, nhưng lập nam tử làm chính thất thì không thể nạp thiếp, đó là luật lệ, nhận con thừa tự lại khó, hoàng thất chỉ còn lại thái hậu, trẫm, hoàng hậu, con và nhị hoàng tử, con đến hỏi ý Uyển Nghi Công Chúa trước đi"
Thái tử liền tuân theo, đến Uyển Nghi Điện, nhưng nàng đang có chút chuyện bận, không ở trong điện, cung nữ của nàng bảo đối phương chờ một lát.
Ba ngày sau là lễ săn bắn mùa thu nàng rất bận.
Mộ Cảnh Đế đã nghĩ xong thuy hiệu cho hoàng hậu của mình,
Cảnh Dương.
Ba ngày sau, trong yến tiệc trước săn bắn, như lúc hoàng đế năm tuổi, thích khách đến.
Thái hậu không ở đó, nàng đang nghỉ ngơi ở Di Hòa Viên gần đó, hiện tại chỗ đó chỉ có hoàng đế, hoàng hậu, Hoàng Vũ Vương và nhị hoàng tử Mộ Thanh Dương.
Thích khách tấn công, hoàng hậu trong tay không có kiếm chỉ đành dùng tay áo gạt bỏ mũi tên, hoàng đế tự bảo vệ bản thân, Hoành Vũ Vương phải bảo vệ nhị hoàng tử, không thể một nách hai người, nhưng cuối cùng thứ hắn chọn là ném nhị hoàng tử sang cho hoàng đế, đẩy hoàng hậu ra sau lưng bảo vệ, vung đao bảo vệ.
Cố Thanh Chu không phế vĩnh viễn không phế, y chạy đến muốn lấy một cây kiếm nhưng mũi tên bắn tới.
Mộ Cảnh Đế không chút suy nghĩ lao nhanh đến, mũi tên sắp đến rồi, Mộ Cảnh Đế hắn dùng lưng chắn mũi tên, thích khách biết Mộ Cảnh Đế trong lòng có hoàng hậu nhất định sẽ lao đến nên dùng mũi tên tẩm độc.
Hoành Vũ Vương nổi giận đùng đùng suýt nữa đệ đệ mình bị giết rồi, ngài bắt toàn bộ đám thích khách lại trói chặt treo lên cột nhưng lúc quay lại Mộ Cảnh Đế đã hấp hối nằm trong lòng hoàng hậu rồi.
Thanh Hành không chú ý đến, chỉ ở ngoài tra khảo.
Mộ Chu đôi tay run run sắc mặt tái nhợt thều thào:"Ta yêu ngươi A Chu"
Cảnh Thanh Chu liền đáp ngay, hắn nói câu mà các đời hoàng đế muốn nghe cũng chẳng nghe được:" Ta....!yêu ngươi"
Thứ mà các hoàng đế đời trước mong chờ cầu còn không có thì Mộ Cảnh Đế trước khi chết đã nhận được, đã vậy còn không ép buộc mà là đối phương tự nguyện nói ra.
Mộ Chu mỉm cười nói:"Vậy kiếp sau đến tìm ta nhé?"
Thanh Chu khẽ gật đầu, Mộ Cảnh Đế thanh thản ra đi ngay sau đó, đôi bàn tay thả lỏng, cả người lạnh dần đi.
Sau lễ săn bắn là tang lễ và đại lễ đăng cơ.
Thái tử đăng cơ lấy hiệu là Huyền Cảnh Đế, đưa Hoàng Hậu quay lại vị trí Quốc Sư nhưng cũng ghi vào gia phả bên cạnh Hoàng Đế Mộ Chu là Hoàng Hậu Cảnh Thanh Chu.
Ngài hỏi ý:" Người có muốn đi cùng phụ hoàng không? Nhi thần không có ý gì nhưng nếu hai người yêu nhau mà một người mất một người còn sống thì người còn sống ắt sẽ đau lắm....!như Trữ Hàn Hầu và phu nhân ngài ấy vậy"
Quốc Sư khẽ gật rồi nói:"Ngươi chuẩn bị hai mộ chung....ta muốn chôn cùng bệ hạ"
Quốc Sư nhốt mình trong Quốc Sư Điện, mái tóc đen dài của ngài chỉ sau một đêm đã bạc trắng như tuyết, đúng một tháng sau khi tiên đế băng hà, Hoàng Hậu Quốc Sư chỉ người kế nhiệm mình rồi treo cổ tự tử trong Quốc Sư Điện.
Lúc này tang lễ mới được tổ chức.
Bách tính đau lòng khi nghe tin Thần linh của họ đã mất, tân đế đưa tiễn họ, tổ chức Quốc Tang nghỉ triều năm ngày, hai người được chôn cùng mộ, so với các hoàng hậu khác thì đây là điều lớn.
Hoàng hậu là chính thê nhưng không phải người hoàng để yêu, ngay từ thời Thái Tố, lăng Hoàng Hậu được xây riêng, hoàng hậu và hoàng đế vĩnh viễn không gặp nhau.
Lăng Hoàng Đế và Lăng Hoàng Hậu cách nhau ba ngàn dặm về phía Nam, một lăng nằm gần kinh đô, lăng còn lại thì nằm lại nơi xa kinh đô không nhưng không thể gặp lại người thân mà còn không thể gặp lại Hoàng Đế.
Riêng Cảnh Dương Hoàng Hậu là ngoại lệ, Cảnh Dương Hoàng Hậu là nam hậu đầu tiên và duy nhất của Hoa Quốc từ khi lập quốc, cũng là hoàng hậu duy nhất được chôn cùng với hoàng đế, họ có lăng riêng, được chôn cùng chỗ với rất nhiều vàng bạc châu báu, đạo tặc muốn cướp nhưng không dám bén mảng do nơi này được bảo vệ nghiêm.
Tân để đăng cơ, ra lệnh mang công chúa Can Quốc gả cho Thành Vũ Hầu lập đích trưởng tử của tiên để làm hoàng hậu.
Triều thần muốn can nhưng không can được, cả hai không có quan hệ huyết thống, tân đế là biểu đệ của tiên đế về vai vế là biểu thúc của đích trưởng tử của tiên đế.
Nhưng có điều không thể, đích trưởng tử của tiên đế không đồng ý, đòi Uyển Nghi Công Chúa đưa mình rời đi, thân phận của vị hoàng tử này lúc này mới được công bố.
Vị hoàng tử này là nhi tử do chuyển thế của Thiên Đế Thiên Hậu sinh ra, luận về vai vế thì gọi Uyển Nghi Công Chúa một tiếng Cửu tỷ nên nàng sẽ đưa đối phương rời đi, đưa theo cả Hoành Vũ.
Huyền Cảnh Đế không giữ chỉ nói:"Dù có chuyện gì chăng nữa....!nơi này vẫn là nhà của đệ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...