Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Cảnh đêm cực kỳ vắng vẻ, hoa sen trong hồ đã kết nụ, bên cạnh có vài gốc trúc, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng ve kêu yếu ớt.

Phó dịch nhẹ nhàng đi ra ngoài, đưa tay chùi mồ hôi trên trán rồi phân phó
với hai tiểu tư cũng đang rón ra rón rén: “Mau dùng cái gì đuổi mấy con
ve trên cây trúc kia đi, ban đêm công tử gia rất ghét nghe âm thanh này, hễ nghe thấy liền cáu gắt ngay”.

Hai tiểu tư liền hoảng hốt đi
làm ngay. Thấy tên phó dịch đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh ngọa thất của
công tử, bản tiên cô liền nhẹ tay hạ chú mê hoặc khiến tên phó dịch kia
bị thôi miên mà đứng dậy. Ta đi tới trước mặt phó dịch hỏi chuyện:

“Ngươi tên gì?” “Tiểu Mã.”

“Công tử nhà ngươi tên gì?” “Lý Tấn Liên.”

Tấn Liên, Tấn Liên, quả thật Đế quân y ngay cả cái tên ở phàm trần cũng nghe êm tai như vậy.

Sau khoảng một nén hương, từ chỗ của phó dịch Tiểu Mã, bản tiên cô đã moi móc được không ít chuyện nhà họ Lý.

Lý gia nhiều đời đều theo nghiệp kinh thương, gia nghiệp truyền đến đời
này thì càng phát đạt. Lý gia buôn bán đủ loại, từ tiệm lương thực cho
đến tiệm tơ lụa, từ sòng bạc cho đến tiệm cầm đồ, nếu ông ta đứng thứ
hai thì không ai dám nhận mình là thứ nhất. Tuy nhiên, mỗi một đời nhà
họ Lý đều có một tâm bệnh rất lớn, đó là đường con cháu không vượng.
Không biết tổ tiên đã tạo nên nghiệp chướng gì, đến đời này Lý viên
ngoại cưới liền chín vị thê thiếp, vất vả gieo giống từ thuở thiếu niên
cho tới trung niên, có mài sắt cũng suýt nữa thành kim, thế mà vẫn không thể sinh được một mụn con trai. Vốn cứ nghĩ là nhà họ Lý đến đây là

tuyệt hậu, bất đắc dĩ phải nhận Đại Liên công tử trong tộc họ làm con
thừa tự. Nào ngờ không lâu sau, Lý viên ngoại lại “cây già nở hoa”,
người vợ đầu hoài thai con trai, sinh hạ được Tiểu Liên công tử.

Cứ nghĩ là chuyện sẽ tốt đẹp, thế nhưng nhà họ Lý chẳng vui vẻ được bao
lâu, bởi vì không lâu sau lại biết được Tiểu Liên công tử là kẻ ngốc.

Y ăn được ngủ được nhưng lại không nói chuyện. Bây giờ đã hơn hai mươi
tuổi, vậy mà một câu phụ mẫu cũng chưa gọi lần nào, không biết bao nhiêu lần khiến cho cha mẹ y khóc thương suốt đêm.

Hai mắt y vô thần,
vẻ mặt cứng đơ, cả người cứ như bức tượng gỗ. Điều duy nhất khiến Lý gia cảm thấy được an ủi là Tiểu Liên công tử không đến mức đần độn như
những kẻ ngốc khác, trước giờ chưa từng có chuyện khóe miệng chảy nước
dãi, tiểu tiện lung tung hay gì đó. Chẳng qua... chỉ không có bất kỳ
phản ứng gì như một cái xác không hồn mà thôi.

Đương nhiên, kẻ
ngốc cũng có tính cách riêng của mình. Tiểu Mã nói: “Công tử không thích người lạ, không thích ồn ào, không được động vào đồ đạc trong phòng của công tử. Công tử một khi nổi giận...”. Tiểu Mã ca lộ ra thần sắc sợ
hãi: “Công tử có thể liền một lúc đánh bị thương bảy, tám tráng đinh”.

“Viên ngoại và phu nhân chưa từng từ từ bỏ việc tìm đại phu chữa bệnh cho
Tiểu Liên công tử, thậm chí cũng đã mời tới không ít đạo sĩ. Đại phu nói công tử bị bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, đạo sĩ thì bảo công tử lúc
còn nhỏ đã bị trúng tà. Tóm lại là không thể khá lên được.”

Ta lại đi xuyên tường.


Chi Liên đế quân trong thân xác phàm trần đã ngủ rồi, đôi mắt ung dung nhắm lại, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nhã nhặn điềm tĩnh, làm gì có
vẻ hung tàn một hơi đánh ngã bảy, tám tráng đinh như Tiểu Mã ca hình
dung chứ. Ta nhớ lại vẻ thẫn thờ đờ đẫn, không có chút linh khí của y
khi tỉnh táo, bất giác thở dài thườn thượt.

Bản tiên cô đi đến
ngọa thất của Lý viên ngoại. Mẫu thân tại trần gian của Đế quân đang nằm bên Lý viên ngoại mà ngủ, ta thổi vào người bà một luồng tiên khí, hắng giọng nói vài câu. Không lâu sau, Lý phu nhân tỉnh lại từ trong mộng,
dùng sức lay Lý viên ngoại đang nằm bên, thần sắc hoảng sợ:

“Lão
gia, vừa nãy thiếp có một giấc mơ rất lạ. Thiếp mơ thấy một vị đại tiên
vẻ mặt hiền từ, cả người tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim óng ánh, người
nói với thiếp, ngày mai sẽ có một vị thư sinh gọi là Bích công tử đến
phủ, nếu lưu hắn lại trong phủ thì hắn sẽ dạy cho Liên Nhi đọc sách biết chữ.”

Bản tiên cô gật đầu, hài lòng bỏ đi.

Hôm sau, bản
tiên cô niệm chú thay đổi thành y phục của nho sinh, Nhất Chi Mai hóa
thành thư đồng, gửi bái thiếp* đến nhà họ Lý, tuyên bố rằng ta sẵn lòng
dạy Tiểu Liên công tử đọc sách biết chữ, nếu dạy không được thì không
lấy tiền. Lý viên ngoại vội vàng đón bản tiên cô vào phòng khách, hỏi
thăm danh tính. Bản tiên cô đáp: “Tại hạ họ Bích, thường gọi là Bích thư sinh. Không sợ Lý viên ngoại cười chê chứ tại hạ được thiên phú dị bẩm, khi tiếp xúc với những người có tính cách cổ quái thì có một sự cảm ứng kỳ diệu, có thể khai thông những chuyện mà người bình thường phải bó
tay. Nghe nói, Lý viên ngoại đang muốn mời sư phụ về dạy cho Tiểu Liên
công tử mắc bệnh bẩm sinh, thế nên tại hạ mạo muội tự tiến cử mình”. Lý

viên ngoại còn chưa kịp đáp lời, Lý phu nhân nấp trong tấm rèm nãy giờ
đã sớm kích động đến mức tay chân run rẩy, loạng choạng chạy ra nắm lấy
một cánh tay của Lý viên ngoại: “Lão gia, hắn, hắn, hắn... chính là vị
Bích công tử mà đêm qua thiếp nằm mơ thấy... Phật Tổ hiển linh rồi...
Nhi tử ta... Nhi tử ta lần này có hy vọng khỏe lại rồi...”.

* Bái thiếp: Bái thiếp: Thiệp xin bái phỏng.

Cùng ngày hôm đó, bản tiên cô được an bài vào ở trong Lam Tuyết viện, chỉ
cách phòng của Đế quân có một tòa lầu. Chuyện bản tiên cô được thần tiên chỉ điểm đến dạy Tiểu Liên công tử đọc sách biết chữ lập tức làm chấn
động xung quanh Lý phủ, bởi vì vị Tiểu Liên công tử này ngốc đến mức
không ai dám tiếp cận ngoại trừ Tiểu Mã ca, nếu ai đến gần y thì người
đó chắc chắn sẽ ăn đòn.

Vì để thể hiện sự xem trọng với bản tiên
cô, tối hôm đó nhà họ Lý đã bày một bàn tiệc rượu thịnh soạn, đương
nhiên tại những bữa tiệc như vậy Tiểu Liên công tử không thể xuất hiện.
Đại Liên công tử... bởi vì bản tiên cô chẳng thèm nhớ tên của cái kẻ
tiểu tốt này, thế nên toàn gọi hắn là Lý Đại Liên. Đại Liên công tử kia
đối với bản tiên cô quả là trong ân cần hiển lộ cung kính, trong cung
kính tiềm ẩn giả dối, trong giả dối lại mang theo cạnh khóe, vòng vo dò
hỏi bản tiên cô có phương pháp gì lợi hại. Bản tiên cô chỉ cười không
nói, làm ra vẻ cao thâm khó dò.

Cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của
Tiểu Liên công tử rất theo quy luật, chỉ đi đi về về hai chỗ là hậu viện và ngọa thất, bắt đầu giờ Thìn một khắc*, Tiểu Mã ca sẽ chịu trách
nhiệm đến bên cạnh giường gọi: “Công tử, đến giờ thức dậy rồi”, cứ gọi
cho đến nửa canh giờ sau, công tử mới thức dậy. Sau khi ăn cơm xong,
công tử sẽ đến hậu viện ngồi thẫn thờ. Lúc này Lý phu nhân sẽ nấp ở sau
rặng trúc để nhìn nhi tử một lúc. Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát
lại ra hậu viện ngồi thẫn thờ tiếp... Đến tối lót dạ chút điểm tâm, giờ

Hợi* lên giường đi ngủ. Tổng kết lại một câu: Mặt trời mọc thì thẫn thờ, mặt trời lặn thì đi ngủ.

* Giờ Thìn một khắc: Khoảng 7 giờ 15 phút sáng.

* Giờ Hợi: 21 giờ - 23 giờ.

Quả nhiên Mệnh Cách tình quân hình dung không sai tý nào, cuộc sống như thế này đúng là “ăn được ngủ được”, “nhàn hạ thư thái”... Căn bản đã ngốc
như vậy rồi, y có muốn lao tâm khổ trí cũng chẳng được.

Tiểu Mã
được nhà họ Lý giao trọng trách phải toàn lực phối hợp để bản tiên cô có thể nhanh chóng chung sống hòa thuận với Lý Tiểu Liên. Hắn truyền thụ
bí quyết tùy cơ ứng biến cho ta: “Tóm lại chỉ cẩn thuận theo ý của thiếu gia, không khiến y tức giận là được”.

Bản tiên cô gật đầu tỏ ra
đã hiểu. Sáng hôm sau Tiểu Liên công tử ăn cơm xong lại ra hậu viện ngồi thẫn thờ. Bản tiên cô lấy một cái ghế đẩu, ngồi ở chỗ cách xa y, cùng y tiêu tốn thời gian. Nhất Chi Mai chê quá buồn chán, đã sớm chuồn tới
nơi thâm sơn cùng cốc nào đó để vui chơi rồi. Bản tiên cô đã định sẵn
chủ ý, nếu Tiểu Liên công tử phát hiện ra người lạ như ta đang ở đây mà
nổi cơn tức giận có thể đánh ngã bảy tráng đinh thì bản tiên cô sẽ nhanh chân chạy thoát. Nhưng suốt buổi sáng, Tiểu Liên công tử không hề phát
hiện ra ta.

Thế là đến buổi chiều, bản tiên cô liền buông lỏng
cảnh giác, ngồi mãi ngồi mãi, bắt đầu thấy mệt mỏi, mơ màng buồn ngủ. Ta liếc nhìn Tiểu Liên công tử đang ngồi thẫn thờ, khẽ khàng ho lên một
tiếng, thấy y không có phản ứng gì, bản tiên cô vừa yên tâm vừa có chút
thất vọng, phiền muộn mà rơi vào giấc ngủ. Không biết qua thời gian bao
lâu, một luồng hơi thở ấm áp cứ từng đợt phả lên mặt ta. Ta giật mình
thức giấc, khuôn mặt phóng đại của Chi Liên đế quân đang ở ngay trước
mắt, đang cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ. Tiểu Mã ca đứng ở đằng xa, thần
sắc hoảng sợ.

Ta mở miệng, đang định chào hỏi một câu, Tiểu Liên công tử đã đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng bước về phòng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận