Thanh niên này quả nhiên là sư huynh. Lần này sư huynh đến chính vì công chuyện.
Nghe nói lần này phá cửa ải sa mạc, thử thách cho chư vị tiên quân chính là
cầm kỳ thi họa. Cái này cũng rất hợp lý, là phu quân của Đế Cơ, sao có
thể là một người tài nghệ tầm thường? Các tiên quân vừa bước vào trận
địa sa mạc đã phải đối mặt thử thách đầu tiên, đó chính là tiêu trừ cơn
gió lốc đang gào rít tại bãi cát. Cơn gió lốc này là do Thất Âm điểu -
linh điểu của thiên giới - tạo ra. Thất Âm điểu sở trường về âm luật,
chỉ cần tiên quân phá ải có thể tấu một khúc nhạc để Thất Âm điểu ghi
nhớ lại, liền có thể thuận lợi đi vào vùng nội địa của sa mạc.
Thử thách thứ hai tại nội địa sa mạc chính là phải hóa giải thế cờ mà Đế Cơ đã lưu lại, đương nhiên, độ khó thì miễn bàn. Sau khi phá giải thế cờ,
tiếp tục lưu lại một bài thơ hoặc bức tranh do Đế Cơ ra đề, làm xong tất cả thì xem như đã hoàn thành ba thử thách tại trận địa sa mạc. Còn về
kết quả ba thử thách của các tiên quân sẽ do một giám khảo được Đế Cơ
chỉ định bình xét.
Lần này sư huynh may mắn được đưa đến làm
thành viên của ban bình xét. Thấy ta trợn mắt nhìn, sư huynh hiển nhiên
tỏ vẻ rất bất mãn: “Thế nào? Ta không được sao? Tốt xấu gì thì ta cũng
là đệ nhất tài tử về thi từ ca phú dưới trướng của Thiên Xu tinh quân!
Để ta đứng ra bình xét, tuyệt đối không làm mai một mấy vị tiên quân
kia”.
Ta ẩn ý nói: “Đây là điều đương nhiên. Sư huynh thiên tư
xuất chúng, vừa nhìn là biết sau này nhất định sẽ trở thành bậc anh tài. Chẳng qua sư muội cảm thấy, với địa vị của Đế Cơ và chư vị tiên quân,
mời Thiên Xu tinh quân tới bình xét thì nghe còn có lý hơn một chút”. Sư huynh không hề nể mặt mà “xí” một tiếng, chìa tay tới trước mặt ta. Lúc này ta cực kỳ biết điều, móc tấm lệnh bài thông hành mình đã thó được
ra trả lại. Sư huynh tức tối lườm ta một cái, bản tiên cô ngậm bồ hòn
làm ngọt nói: “Là muội đã sai. Vừa nãy không phải sư huynh đã dọa muội
một trận rồi sao, đừng so đo với muội nữa nhé!”. Sư huynh cười lạnh:
“Chuyện này chưa xong đâu!”.
Ta nói lảng sang chuyện khác, chuyển mắt liền nhìn thấy con giao long hoàng kim bị Nhất Chi Mai ngầm ức hiếp đang long lanh hai mắt đứng một bên, bộ dạng thủ thế giống như lúc nào
cũng có thể bổ nhào sang đây vậy. Bản tiên cô thẳng thần khen nó: “Từ
lúc nào sư huynh đã thu nhận con giao long này vậy? Bề ngoài vàng rực
đẹp quá”.
Sư huynh nói: “Con giao long này phải chờ xấp xỉ một
nghìn năm nữa mới biến hình, nó chính là một công chúa đấy, sao huynh có thể thu nhận nổi? Hơn nữa, sư huynh cũng không thích mấy thứ yểu điệu
thế này. Muội cẩn thận đừng tùy tiện khen nó, kẻo đuôi của nó vểnh tít
lên trời bây giờ”.
Hắn vừa nói xong, con giao long hoàng kim liền nhảy bổ qua. Mục tiêu lại chính là bản tiên cô.
Ta vừa mới không chú ý, đã bị con giao long yểu điệu kia vồ trúng. Thân
hình khổng lồ từ trên không trung đã tự động thu nhỏ lại, vừa nhảy bổ
vào lòng ta lập tức lấy đầu dụi dụi. Hai tròng mắt còn rơi lệ tí tách,
nhiệt tình đến mức bản tiên cô cũng ngây người. Ta hòa nhã xoa đầu nó,
con giao long này càng nhìn càng thấy quý giá, cũng không biết do ai
nuôi. Sư huynh thong thả nói: “Còn ai được nữa, Đế Cơ nuôi đấy”.
Bản tiên cô nghe xong, bất giác quay lại liếc nhìn Nhất Chi Mai so ra trông thật quá tầm thường, ta vì thế mà có hơi chạnh lòng. Không hổ là Đế Cơ, ngay cả việc nuôi sủng vật cũng có phong thái hơn những thần tiên khác
bội phần.
Tương Nghi tiên tử kia không hề thấy xuất hiện, xem ra
là vì sư huynh muốn báo thù chuyện ta ăn trộm lệnh bài của hắn nên mới
lấy nàng ta làm cái cớ để hù dọa ta. Sư huynh dùng giọng điệu vô cùng
đáng tin để mệnh lệnh cho bản tiên cô lúc nào cũng phải kè kè bên hắn,
chờ đến khi hắn làm xong việc ở đây sẽ đích thân áp giải ta về tầng thứ
nhất thiên giới. Sau khi bản tiên cô tỏ ra phục tùng, trên mặt hắn mới
hiện ra chút thần sắc hài lòng.
Ta hỏi Hàn Nhi, muốn theo ta về
tầng thứ nhất thiên giới hay tiếp tục lưu lại tầng thứ ba. Nhóc con giật giật lỗ tai, liếm bàn tay ta rồi nhỏ giọng nói: “Con muốn ở cùng mẫu
thân”. Tiểu tử này càng lúc càng ngoan ngoãn, ta đương nhiên rất vui.
Nhờ vào phúc của sư huynh, giao long hoàng kim hái cho ta một giỏ đầy quả
hạnh, thứ đã khiến ta chảy không ít nước miếng lúc ở bên ngoài. Bản tiên cô dè dặt ăn hết không ít quả hạnh, ăn xong ta liền ngầm ám chỉ, nếu có thể ở trong tòa cung điện này nghỉ ngơi một chút thì càng tốt hơn nữa,
nhưng cuối cùng vẫn bị sư huynh bá đạo lôi đi.
Hiển nhiên lúc này việc phá ải ở trận địa sa mạc đã kết thúc, ngay cả tiên nữ trấn giữ ở
đây cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Sư huynh phất tay một cái, thình lình có năm bóng đỏ xuất hiện chao liệng trên không trung, chờ đến khi tới
gần hơn mới thấy được thì ra chính là năm chú Thất Âm điểu đầu mào đuôi
dài, trên thân mình khoác một bộ lông lửa đỏ rực. Ta hiếu kỳ hỏi: “Chẳng phải có tới sáu vị tiên quân phá ải sao? Tại sao ở đây chỉ có năm con
chim?”. Sư huynh đáp:
Còn phải hỏi nữa sao? Dĩ nhiên là có một vị tiên quân không được thông qua”. Ta bất giác tò mò, hỏi: “Là ai thế?”
Sư huynh dửng dưng, đáp: “Cái này thì huynh không biết được rồi. Đề
phòng ngừa gian lận, những khúc nhạc do các vị tiên quân lưu lại đều ẩn
đi danh tính. Qua đây nghe thử đi”.
Sư huynh móc từ trong tay áo
ra một trái chu quả* ném lên không trung, một chú Thất Âm điểu hót một
tiếng, mở miệng ngậm lấy rồi nuốt ực vào bụng, vẫy đôi cánh lửa đỏ, bắt
đầu bay lượn nhảy múa trên bầu trời. Theo nhịp rung của lông vũ trên
người, một cầm khúc tựa như dòng nước chảy cất lên.
* Chu quả còn có tên gọi là ưử quả, là một trong những '' thiên tài địa bảo '' thường xuất hiện trong các tiểu thuyết huyền huyễn hoặc tiểu thuyết kiếm hiệp
của Trung Quốc.
Cứ lặp lại mãi như vậy, liên tục ném lên năm trái chu quả. Ba bài đầu đều là cầm khúc, sư huynh hỏi ta thấy thế nào. Bản
tiên cô liền cho mấy nhận xét trúng trọng điểm theo thứ tự: “Tốt”,
“Không tồi”, “Tàm tạm”. Đến khúc thứ tư là thổi sáo. Bản tiên cô giật
mình, lập tức nghĩ đến Hoành Thanh. Thân là bằng hữu, tại thời khắc quan trọng như thế này sao có thể không tán dương hắn vài câu? Ta ra sức gật đầu, cứ nói khúc nhạc này nghe rất êm tai, rất có nội hàm, còn dẫn ra
vài câu thơ nữa. Sư huynh hừ lạnh: “Ta thấy chẳng ra sao cả”.
Đến khúc thứ năm lại là một đoạn thổi tiêu.
Khúc nhạc này vừa cất lên, trong lòng ta đã bắt đầu cảm thấy khó chịu. Sư
huynh như cười như không hỏi ta: “Thế nào? Không khen nữa sao?”.
Ta cười ha ha nói: “Thật ra sư muội cũng không hiểu về mấy cái này cho lắm. Sư huynh thấy thế nào?”.
Sư huynh lắc đầu: “Đều rất bình thường”. Bản tiên cô nói nịnh nọt: “Sư huynh anh minh!”.
Cách sa mạc không xa, loáng thoáng trong màn sương mù có một bãi cỏ xanh mơn mởn, thấy công việc của sư huynh trong thời gian ngắn không thể xong
được, cuối cùng ta nhịn không nổi nữa nói với hắn một tiếng rồi ra ngồi
trên bãi cỏ ngẩn người. Nhất Chi Mai đã sớm cuồng chân, nằm phơi bụng
trên đất hết cuộn tròn rồi duỗi thẳng, bộ dạng như thể cảm thấy vô cùng
buồn chán. Không biết ta ngồi ngẩn người bao lâu, trên trán bất chợt bị
hai ngón tay búng một cái, tiếng nói của sư huynh vang lên: “Hai mắt vô
thần, không có chút ý chí chiến đấu. Nói sư huynh nghe, sao lại không
vui?”.
Còn phải nói sao? Đâu đâu cũng lưu lại sự nổ lực của người trong lòng mình phấn đấu vì một nữ nhân khác, bản tiên cô có phải là
rơm rạ gỗ đá đâu, làm sao có thể không thấy khó chịu? Ta thở dài: “Sư
muội vừa nãy đã tính toán tỉ mỉ, muốn ăn thêm một bữa thần tiên toàn
tịch ở Kim Ngọc lâu, không biết còn phải trải qua bao nhiêu năm tháng
cực khổ ở tầng thứ nhất thiên giới nữa đây”.
Có lẽ bản tiên cô phải đi cầu xin Thiên Đế, xem thử có thể phục hồi cấp bậc cho ta được không?
Sư huynh cười hì hì nói: “Ta có một cách nhanh gọn này”.
Ta đã sớm quen việc sư huynh thường nhân lúc tâm tình ta đang xúc động mà
dội cho ta một gáo nước lạnh rồi. Quả nhiên, ta thấy hắn chỉ tiểu hồ ly
đang nằm úp sấp trên mặt đất: “Vừa may tại Kim Ngọc lâu đang thiếu một
người rửa bát, đem bán nhóc con này có khi thật sự đổi được một bữa thần tiên toàn tịch đấy”.
Từ trong miệng nhi tử ta phà ra một luồng
khí lạnh nó xoay đầu ngủ vùi. Ta nói: “Tộc Hồ Ly trời sinh đã thích ghi
thù, sư huynh cẩn thận không thì sau này Hàn Nhi không thèm gọi huynh
một tiếng sư bá đâu đấy”.
Sư huynh lập tức cười cầu hòa: “Sư
huynh chẳng qua chỉ đùa chút cho vui thôi, Hàn Nhi hiểu mà”. Nói xong
còn hiền hòa xoa đỉnh đầu mượt như nhung của nhi tử ta, mảng lông sau
lưng nó cực kỳ không nể mặt mà dựng đứng cả lên.
Vui đùa trong
chốc lát, sư huynh lại tiếp tục đi qua bên kia làm việc của mình, ta
định thần nhìn mới thấy được không biết từ khi nào bên cạnh sư huynh đã
có thêm hai vị tiên nữ nữa. Hai người y phục thướt tha, thái độ vô cùng
cung kính, trông vẻ ngoài thấy hơi quen quen. Ta đang suy nghĩ xem hai
tiên nữ đó là ai thì hai vị ấy đứng đằng xa đã như cảm ứng được đường
nhìn của ta, đứng từ xa mà hành lễ với ta, ta lập tức nghẹn họng trố mắt nhìn.
Bởi vì ta đã nhận ra rồi, tại thất sắc Hỏa Diệm sơn, ta đã từng nhìn thấy hai người họ từ xa, chính là hai trong bát đại thị nữ
của Nữ Ngự đế cơ trong thuyền thuyết, địa vị cực kỳ cao, một trong hai
người chính là vị Tương Nghi tỷ tỷ kiêu căng hợm hĩnh kia.
Ta
nhíu mày, dường như có suy nghĩ gì đó thoáng qua trong đầu, nhưng nó vụt qua quá nhanh, quá mơ hồ, ta căn bản không thể nắm bắt được.
Lúc này Nhất Chi Mai đột nhiên “ý” một tiếng. Thân người của nó vốn dài, cứ co rồi duỗi mãi, đầu đã vươn vào bên trong màn tiên chướng dày đặc ở
bên cạnh, bởi nó phát hiện ra một tầng pháp giới màu vàng kim mỏng manh ở trong đó. Nó hơi thò đầu vào phía sau kết giới thăm dò, chỗ ấy lại có
thể xuyên qua được, rồi nó hưng phấn quay đầu lại gọi ta. Ta thấy sư
huynh tạm thời không chú ý đến bên này, bèn hiếu kỳ lại gần xem thử,
khuôn mặt vừa xuyên qua kết giới màu vàng kim, liền ngửi thấy một hương
hoa thơm nức mũi.
Nhất thời ta cảm thấy thật khó mà tin được.
Chỉ cách một tầng kết giới, vậy mà một bên là cát vàng mênh mông, còn một
bên lại là rừng đào sáng rực Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì kỳ lạ,
chẳng qua chỉ là chúng ta đang đứng ở ranh giới của kết giới giữa hai
nơi thôi. Có lẽ rừng đào này chính là nơi diễn ra cửa ải cuối cùng của
các vị tiên quân.
Lúc này rừng đào đang nở rộ thật kiều diễm.
Ngàn vạn năm nay bao nhiêu mối tình đẹp đã xảy ra tại nơi này. Cũng
không biết các vị tiên quân sẽ gặp vận đào hoa nào ở đây nhỉ? Ta đang
ngẩn người, đột nhiên cánh tay bị Nhất Chi Mai lấy đầu đụng nhẹ, ta định thần lại, trong rừng đào dường như loáng thoáng có bóng ai đó xuất
hiện, đồng thời còn vang lên cả tiếng nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...