Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Đế quân và Hoành Thanh đang đứng trên mây.

Một người cầm kiếm, một người cầm thanh ngọc như ý, vừa trải qua một trận
đánh nên y phục có chút xộc xệch, thế nhưng mỗi người vẫn mang theo nét
phóng khoáng riêng.

Lúc này, Hoành Thanh đang trợn to hai mắt nhìn chúng ta, Đế quân cũng nhìn chằm chằm, trầm mặc không nói, nhưng
sắc mặt cũng dần tái nhợt.

Hoành Thanh buồn bực nói: "Không ngờ hai ta đánh nhau với yêu quái nãy giờ, vậy mà cuối cùng lại để hắn nghịch chuyển tình thế".

Đế quân lạnh lùng nói: "Cho dù ai là thật, ai là giả, cứ chế ngự cả hai rồi tính sau, y từ từ rút kiếm giương cao kiếm bay lại".

Thanh kiếm chưa kịp đánh tới đã bị một luồng yêu khí đen kịp ngăn lại. Ta
đang kích động giờ lại chuyển qua thất vọng, tức đến lộn cả ruột gan,
nhắm vào cẳng chân yêu quái mà giẫm một cước. Tên yêu quái Lệ Ma này quả thật diễn quá nhập vai, ta lại có thể đá trúng mục tiêu. Thân người hắn nghiêng ngả, thét lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó ngã xuống
phía dưới. Tiếp đó, hai thân hình nhanh như tên bắn lao về phía tên yêu
quái, người ở bên trái gần hơn nên đã đỡ được hắn, xoay nửa vòng tuyệt
đẹp trên không trung, tay áo bay phất phơ.

Khi ta phát hiện
mình bị lừa, Lệ Ma đã yên ổn nằm trong vòng tay của Hoành Thanh, ánh mắt nhìn ta vừa căm hận vừa mang theo một chút thâm ý giảo hoạt. Còn hai vị đế quân thì… Trong lòng ta thầm bảo không xong rồi, trên khuôn mặt cả
hai người đều hiện lên sát khí mãnh liệt.

Trong nháy mắt, ta
chỉ hận một nỗi là không thể moi tim mình ra để phân bua với họ, cái tên mà hai người họ đang ôm chính là giả mạo, ta mới là hàng thật giá thật
đây này! May mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ta còn giữ được một chút bình tĩnh, không chút chần chừ giơ bàn tay lên, cử động ngón út. Sợi
dây linh tế kết nối với Đế quân quả nhiên không khiến ta thất vọng, hiệu quả rất tốt. Đế quân hơi sững người rồi nhanh chóng phản ứng, nheo mắt
rồi vung kiếm lên, ba đạo kiếm khí màu xanh nhạt hình lưỡi liềm lập tức
đánh xuống.


Gần như cùng lúc, Lệ Ma một khắc trước vẫn còn
dương dương đắc ý giờ đã phát hiện ra, hừ một tiếng, đẩy ngay Hoành
Thanh ra chỗ khác rồi bổ nhào đến chỗ ta.

"Hoành Thanh! ", ta nghe thấy tiếng thét sợ hãi của mình. Một người đứng ngăn trước mặt ta, ta chỉ nhìn thấy được bên mặt lạnh băng của hắn đang đối đầu với Lệ Ma. Chiêu nào cũng mang theo ý muốn liều mạng.

"Ta không sao",
trong khoảnh khắc Hoành Thanh lại xuất hiện trước mặt ta, khóe miệng
trào ra một chút máu nhưng vẫn cố nở nụ cười. Hắn vung cao ngọc như ý,
ánh sáng ngũ sắc đánh về phía Lệ Ma. Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm,
bên tại lại vang lên một tiếng xé gió khác thường, tim đập loạn, sau đó
ta quay đầu lại nhìn thấy nửa bên vai của Đế quân thấm đẫm máu tươi.

Ta run rẩy nói: "Nhị sư huynh, huynh hãy nói cho ta biết cách để triệu gọi pháp thân đi! Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tên yêu quái này nên để ta đối
phó! ".

Mặt Đế quân vẫn không biến sắc, đổi sang tay khác
tiếp tục ứng phó đợt công kích khác, mở miệng nói với Hoành Thanh đang
cùng y yểm trợ giáp công Lệ Ma: "Huynh dẫn muội ấy và Hàn Nhi đi trước
đi, chuyện ở đây cứ để ta".

Hoành Thanh lại hừ một tiếng:
"Không cần. Đệ dẫn họ đi đi. Ở đây đã có ta đối phó rồi". Đế quân không
thèm nói thêm câu nào nữa, nhún người nhảy về phía Lệ Ma, ánh sáng màu
xanh lam rực lên mãnh liệt, đó chính là dậu hiệu y đang dốc toàn lực
thúc động tiên nguyên. Động tác của y quá nhanh, ngay cả Hoành Thanh
cũng ngỡ ngàng. Bản tiên cô lao đến định ôm lấy y thì lại chỉ vồ lấy
khoảng không, ta thét lên một tiếng thống thiết: "Đừng…!".

"Đi! ", Hoành Thanh nghiêng mình, túm lấy cánh tay ta. Ta dùng sức giãy ra,
lại phí công vô ích thét lên một tiếng, hòa lẫn vào tiếng hét kinh hoàng của nhi tử, thật đau thương, thật bi thảm. Nhi tử ngốc của ta cuối cùng cũng chịu mở miệng gọi phụ thân rồi, có điều lại là ở trong tình huống

như thế này.

Ta không thể nhớ được mình đã sống được mấy trăm năm, ta chỉ nhớ mình từng thật sự chân thành thích người này, bây giờ
lại phải tận mắt chứng kiến cảnh y ở trước mặt ta tự hủy diệt bản thân.

Y muốn cùng Lệ Ma đồng quy vu tận! Suy nghĩ này gần như khiến ta hồn phi phách tán.

Ta chưa từng sợ mất đi điều gì đến thế.

Những chuyện xảy ra tiếp theo, thành thực mà nói, ta cũng hơi mơ hồ.

Lúc đó, ánh sáng xanh lam đã phủ xuống Lệ Ma đang vừa kinh hoảng vừa giận
dữ, ta cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Khắc sau ta bình tĩnh lại, nhớ về
quãng thời gian trước kia.

Ta nhớ đến sinh thần của Đế quân.
Kỳ thực, khi tập luyện khúc nhạc ta đã vô cùng chú tâm, nhưng lại không
có cơ hội để diễn cho y nghe, cuối cùng đã thầm thất vọng rất lâu. Trong lòng ta chỉ nghĩ, nếu ta bỏ lỡ lần này, có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào
nữa.

Đáng tiếc là, lúc này cổ họng ta bị khàn đặc do la hét quá nhiều.

Ta mở miệng, la lên một tiếng: "Nhị sư huynh, huynh hãy nghe này", sau đó
ta thực sự dùng âm thanh khàn đặc mà cất tiếng hát. Hoành Thanh đứng bên cạnh sững sờ nhìn ta.

Đây là một khúc nhạc từ thời thượng
cổ, được xướng lên bằng ngôn ngữ thượng cổ, giai điệu và ý nghĩa của
khúc nhạc đều sâu xa khó hiểu. Ta chưa từng nghe tiên liêu* nào từng hát khúc nhạc này, thế nhưng dường như khi sinh rat a đã hiểu được nó. Ta
cũng không biết mình hát có hay không, tuy nhiên thỉnh thoảng cất giọng
hát lên đều có thể thu hút rất nhiều linh cầm dị thú* mà chúng cứ ngồi

mãi không chịu bỏ đi.

* Tiên liêu: Bạn tiên.

* Linh cầm dị thú: Loài chim, thú lạ.

Khúc nhạc này được ta hát lên cực kỳ đau thương, ta hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Cứ hát mãi, hát mãi, trước mắt ta có một luồng sáng lạ lướt qua, hình như được phát ra từ Cơ Canh kiếm mà Đế quân cầm trong tay.

Tiếng gào thét, tiếng thét thất thanh hòa lẫn vào nhau, trong đó dường như
còn có cả tiếng của Đế quân. Ta loáng thoáng thấy nhi tử ta đang ngồi
trên lưng chim, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt đầu nức nở: "Mẫu thân ơi,
người đừng hát nữa mà".

Ta muốn ngừng lại nhưng không thể
được. Thân thể nhẹ nhàng như sợi bông, tất cả những suy nghĩ đều trống
rỗng. Cứ như vậy mà bay lên phía trên, cứ bay mãi như vậy… Giống như có
gì đó đang triệu gọi, mà cũng giống như đang đánh thức cái gì đó. Mãi
cho đến khi thân thể đang bay bổng của ta tiếp xúc với một thực thể,
trước mắt ta bỗng bừng lên luồng kim quang rực rỡ.

Khi ta
định thần nhìn kỹ lại, thì ra mình đang trôi nổi trên không trung, thân
thể của nữ thừa tướng giờ đã trở thành một cái xác vô chủ, từ trên tầng
mây rơi xuống dưới.

Một tiếng gào rống kinh thiên động địa
vang lên, phong vân biến sắc. Một con cự xa đỏ rực xông ra từ thanh Cơ
Canh kiếm mà Đế quân đang cầm trong tay, đầu xà sáng chói ngẩng lên như
thể đầu rồng, thân thể lượn vòng liền tạo nên một trận cuồng phòng, đánh thẳng về phía Lệ Ma. Lúc này, quầng sáng màu lam đang quấy lấy Lệ Ma
cũng dần nhạt đi, lộ ra bên trong là nguyên hình một con cửu vĩ thiên
hồ, con cửu vĩ thiên hồ ấy đã vì Lệ Ma đang thục mạng bỏ trốn mà kông
còn chút sức lực, cứ thế rơi xuống phía dưới.

Tay ta búng nhẹ một lưới pháp thuật đỡ lấy y, cùng lúc đó tay áo phất một cái, rồi ôm

tiểu hồ ly cũng đã bị biến trở về nguyên hình vào lòng.

Việc
trở về nguyên hình của hai con hồ ly là bởi đại hồ ly bị tiêu hao quá
nhiều tiên nguyên, còn tiểu hồ ly thì hồn phách đã nhập lại vào chân
thân lúc đầu.

Khúc nhạc thượng cổ đó chính là cách đánh thức
Thượng cổ xà thần trong Cơ Canh kiếm, cũng là chìa khóa triệu gọi pháp
thân của ta. Cuối cùng ta đã trở về với thân thể thực sự của mình.

Xà thần vừa xuất hiện, Lệ Ma liền biết mình không thể địch nổi, khiếp đảm
cuộn tròn thân thể, cũng hóa thân thành một con mãng xà lớn toàn thân
đầy vẩy đen, nó cùng với Xà thần một trước một sâu trong chốc lát đã
quấn chặt vào nhau rồi biến mất.

Ta cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng, tiểu hồ ly lúc này đang trợn to hai mắt ươn ướt như hai viên hắc
ngọc, ánh mắt nhìn ta vừa thân thiết vừa có một chút khiếp sợ. Ta bất
giác mỉm cười, nhi tử lớn từng này rồi, vậy mà đây mới là lần đầu tiên
nó được nhìn thấy dung mạo thật sự của mẫu thân. Khó trách cậu nhóc cảm
thấy kinh ngạc bất an.

"Cô cô… người trở về rồi sao? ", bên
cạnh đồng thời cũng vang lên tiếng nói hoang mang beat định của Hoành
Thanh. Ta nhẹ nhàng lườm hắn một cái, rồi đạp mây bây đến chỗ Hồ đế đang tổn thương nguyên khí nặng nề, bàn tay hướng về phía y, đem tiên nguyên trên người mình truyền một chút qua cho y, sau đó y mới dần dần hồi
phục thành hình người.

Vừa hồi phục, y đã giơ bàn tay lên,
nhìn ngón út của mình. Bên trên buộc một sợi dây vàng kim nho nhỏ, nhưng ngay trong khoảng khắc y giơ ngón tay lên, sợi dây đã tiêu tán mất. Sắc mặt nam nhân trắng bệch sững sờ, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Ta chẳng muốn chần chừ thêm, đang định bỏ đi, vừa bước chân mới phát hiện
ra Hồ đế ngã trên mặt đám mây, bàn tay túm lấy gấu váy của ta, bộ dạng
hiển nhiên tỏ ra không muốn buông tay. Ta sầm mặt, lạnh lùng cất tiếng:

"Chi Liên đế quân, xin hãy tự trọng! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận