Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

[1]Dạ yến: Tiệc tối.

Trước khi xuất phát,
chúng ta đã tìm hiểu đại khái tình hình dưới âm phủ từ Cơ Canh. Diêm
Vương mà sắp tới chúng ta phải đối phó tự xưng là Ngọc Lam Già Vương,
giỏi các loại phép thuật trừ ma, hằng ngày đều mang chiếc mặt nạ quỷ
vương, đẹp xấu khó phân, không ai có thể thấy được dung mạo thật của
hắn.

Ngọc Lam Già Vương là một trong số những Diêm Vương ở
địa phủ. Từ rất nhiều năm về trước hắn đã chiếm được địa bàn này, cũng
không biết có phải vì linh lực hắn mạnh, vả lại chỗ này chưa có ai cai
quản hay không, mà hắn đã thuận lợi tiếp nhận được sổ sách giấy tờ ở
đây, sử dụng ấn triện. Vị Diêm Vương này hiển nhiên không là người tốt
đẹp gì, hắn dùng những thủ đoạn độc đoán chuyên quyền, khiến cho cả âm
phủ chẳng ai dám ăn nói to tiếng.

Sau khi Tư Đàn nghe xong kế hoạch của chúng ta, đương nhiên là nàng ta không muốn bị bỏ lại một
mình ở Hội Âm sơn để trông nom Hàn Nhi, thế là lại đem hết cốc chén, bàn ghế vừa đập vừa đá ầm ĩ hết cả lên.

“Dựa vào cái gì? Ả ta ngay cả pháp thuật cũng không có, có đi cũng chỉ ngáng tay ngáng chân thôi.”

Hoàng Thanh thoải mái truyền một chút pháp lực vào hai lá bùa màu vàng, khẽ
hô: “Khởi!”, hai tờ bùa liền hóa thành hai tiểu đồng tóc búi màu vàng
nhạt. Hắn hài lòng gật đầu, kéo bàn tay của nhi tử ta, ôn hòa nói: “Hàn
Nhi, hai tiểu đồng này sẽ nghe theo lời sai bảo của con, kể cả khi ăn
cơm hay đi ngủ đều không được để chúng rời khỏi con, hiểu không?”.

Nhi tử gật đầu, quay lại nhìn ta, không thèm để ý đến nhóc trọc đầu đang ra sức lấy lòng bên cạnh. Ta buồn bã nhờ vả Tư Đàn trông nom nhi tử giúp, ả liền phẫn nộ trừng mắt nhìn ta, nét mặt như thể có thâm thù đại hận,
căm hờn cực độ.

Lúc xuất phát, ta trông thấy nhi tử tựa vào

cánh cửa nhìn ta, đôi mắt đen láy không chớp lấy một cái, giống hệt với
ánh mắt khi nó là tiểu hồ ly lúc trước ta hạ phàm, cứ nhìn mãi khiến
trái tim bản tiên cô co rút đau đớn.

Cơ Canh đã giải thích cụ thể hành trình cho chúng ta. Trước tiên chúng ta tiến vào âm phủ bằng
con đường thông giữa Hội Âm sơn và địa phủ, sau đó phải vượt qua một con sông, tiến vào nội thành âm phủ. Tòa nhà cao nhất chính là Phong Đô
Thiên Tử Phủ của Ngọc Lam Già Vương.

Trước khi qua sông,
chúng ta phải uống một chén canh được nấu bằng nướcc sông Vong Xuyên, để tẩy sạch sinh khí tục phàm trên người. Chén canh này chính là canh Mạnh Bà mà phàm nhân vẫn thường nói. Có điều, trên người chúng ta có tiên
căn, đương nhiên không giống với những phàm nhân trong lục đạo luân hồi, uống vào là quên hết mọi chuyện kiếp trước, mà chỉ làm lắng lại những
chấp niệm yêu hận trong lòng mà thôi.

Cơ Canh cười nói: “Kể
ra thì chén canh Mạnh Bà này đối với tiên nhân chúng ta cùng là vật hữu
ích. Trên thiên giới có những người vì tu luyện không đúng cách mà linh
hồn bị đục khoét, tâm ma thường xuất hiện vào chính khoảng khắc đó, lúc
này chỉ cần uống một chén canh Mạnh Bà thì lập tức sẽ có chút tác dụng
làm tâm chí ổn định, giúp cho không ít tiên nhân vượt qua kiếp nạn”.

Nếu vậy thì quả thật cũng không tồi chút nào.

Mấy năm gần đây, âm phủ cũng rất biết cách vơ vét tiền của, chủ yếu là lấy
từ hai giới khác, chỉ cần có tiền trả, những người tu luyện của hai giới kia có thể đến âm phủ thần bí trong truyền thuyết để du ngoạn hoặc ở
lại một thời gian, chỉ cần mua loại lệnh bài thông hành thích hợp là
được. Cái chúng ta cần bây giờ, chính là chuẩn bị thật nhiều châu báu,
như thế thì việc tiến vào âm phủ chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

Đây là lần đầu tiên ta đến âm phủ, khó tránh khỏi hiếu kỳ nhìn ngó lung
tung. Tứ phía khói đen lượn lờ, quỷ khí dày đặc; phía trước ẩn hiện hai
dòng sông, một dòng đầy côn trùng rắn rết, nước sông là máu chảy cuồn

cuộn, giống như có vô số ác quỷ đang vươn cánh tay ghê tởm ra mà gào
thét, còn một dòng là nước sông màu trắng trôi lặng lẽ, vô cùng yên
bình.

Phía trên Huyết Hà cao ngàn trượng có một chiếc cầu,
bên Bạch Hà thì lại không có, nhưng sát bờ có một chiếc thuyền nhỏ giống như chiếc lá đang đậu. So với trên cầu bên kia có bóng người qua lại
như nước thì bên này lại vắng vẻ lạ lùng.

Mạn Châu Sa Hoa[2] màu đỏ rực nở dọc hai bên bờ sông.

[2] Mạn Châu Sa Hoa: Là một loài hoa có thật, còn có tên gọi là Bỉ Ngạn
hoa. Tương truyền loài hoa này nở ở hoàng tuyền, bên sông Vong Xuyên ở
âm phủ, phủ đầy trên con đường xuống địa ngục. Hương hoa có ma lực kỳ
lạ, có thể gợi lại ký ức lúc còn sống của người chết.

Cơ Canh thu nhỏ lại nằm trong tay áo ta, lúc này nhỏ tiếng nói: “Cô cô, bên đó
chính là cầu Nại Hà, qua chiếc cầu đó đều là những linh hồn đã chết tiến vào lục đạo luân hồi. Chúng ta phải qua từ Bạch Hà, người đưa đò là một con quỷ tham tiền, nhất định sẽ nhân cơ hội mà bắt chẹt, cô cô đừng
tranh cãi với hắn làm gì, cứ vứt cho hắn chút tiền là được”.

Ta hiếu kỳ hỏi: “Ta thấy trước tảng đá lớn bên kia có rất nhiều quỷ hồn
nam nữ già trẻ đang vây quanh nó vừa khóc vừa cười. Tại sao lại vậy?”.

Cơ Canh nói: “Bệ đất bên bờ sông Vong Xuyên gọi là Vọng Hương đài, còn
tảng đá to ở bờ sông chính là Tam Sinh thạch, trên đó ghi lại những kí
ức của mỗi con người vào kiếp trước và kiếp này. Vọng Hương đài là nơi
có thề nhìn về nhân gian lần cuối cùng, Tam Sinh thạch xóa đi bao nhiêu
yêu thương oán hận, bao nhiêu điều hữu duyên vô phận, những điều không
thể cưỡng cầu. Cho nên mới vừa cười vừa khóc, đúng là một lũ ngốc”.

Không biết vì sao ta nghe xong mà tim đập loạn cả lên, đang định dừng chân để nhìn rõ hơn, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, sau đó bị Hoành Thanh kéo về hướng bến đò bên Bạch Hà. Ta còn chưa kịp phản ứng, một bà lão mù một

bên mắt, mặc áo màu xanh lục, tay xách cái giỏ đi tới, lạnh lùng nói:
“Uống chén canh đi”.

Uống hết một chén canh trong suốt, lòng ta bỗng dưng cảm thấy hoang mang mơ màng.

Giống như có một thứ quan trọng gì đó trở nên mơ hồ, những chấp niệm ta khổ
cực theo đuổi thình lình vơi bớt đi, mờ nhạt dần, cảm giác hết sức thoải mái.

Tâm trạng ấy rất kỳ lạ, giống như việc mình thích một
người, một khắc trước muốn mà không thể có được, đau khổ tựa muốn chết
đi, một khắc sau lại được giải thoát, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung nhàn
nhạt.

Rất nhiều cảm giác kỳ lạ và hoang mang cứ lướt qua trong đầu ta, đến nỗi lên thuyền như thế nào ta cũng không nhớ rõ.

Mãi tới khi ta thấy Hoành Thanh xoay lưng về phía người lái đò nhổ hết nước canh trong miệng xuống sông.

Ta cứng họng líu lưỡi nhìn Hoành Thanh, hắn còn nháy mắt với ta nữa chứ.

Ta dần tỉnh táo lại từ trong trạng thái thẫn thờ, hừng hực nổi lên ngọn
lửa vô danh: “Huynh, huynh, huynh không uống sao?”. Sở dĩ ta không do dự mà uống hết cả chén canh là bởi động tác ngửa cổ đổ hết chén canh vào
miệng của Hoành Thanh, nào ngờ hắn lúc đó dứt khoát, sau lưng thì lại
hành động như vậy, mà hắn cũng chẳng thèm ra ám hiệu cho bản tiên cô
biết với. Bản tiên cô đột nhiên có cảm giác mình bị lừa gạt, khí huyết
cuồn cuộn bốc lên.

Câu trả lời của Hoành Thanh quái gở đến nỗi bản tiên cô tái mét mặt mày, lúc lâu không nói được gì.

Hắn cười híp mắt, nói: “Ta có người mình thích, làm sao nỡ quên đi dù chỉ một phần nhỏ?”.

Trước khi chúng ta lên thuyền đã sớm thương lượng trả tiền luôn toàn bộ
chuyến đi. Nào ngờ vừa ra đến giữa sông, người lái đò bỗng nhiên dừng
lại, lộ ra vẻ mưu mô với chúng ta, cười hì hì nói: “Hai vị khách quan,
đoạn đường sông còn rất dài, trên đường đi hết sức buồn chán, không biết hai vị khách quan có muốn tìm trò vui gì đó để giết thời gian không?”.

Hoành Thanh mở phiến quạt trắng ra nhẹ nhàng phe phẩy, dài giọng “ờ” một tiếng rồi đáp: “Vậy ngươi có trò vui gì?”.


Người lái đò cảm thấy có thể làm ăn được, hai mắt phát sáng, từ trong ngực ào ào đổ ra một đống đồ, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Xem ra kiểu “làm ăn” này đều là cướp của tống tiền thành thói quen đây mà.

Gã bắt đầu liến thoắng chào hàng.

Hoành Thanh nghe gã giới thiệu một lượt, thong dong lấy quạt đẩy đẩy đống đồ, giọng điệu cực kì khinh thường: “Chẳng qua là mấy thứ đồ đồng đồ sắt
vụn vặt ở nhân gian, vậy mà cũng dám đem tới lừa gạt ta?”. Người lái đò
tức khắc như phải chịu sự sỉ nhục nặng nề, tức tối đáp: “Công tử thật
không biết nhìn hàng, đây là trứng chim hoàng oanh[3], chỉ cần búng nhẹ, một chú chim sẽ phá vỏ chui ra, vỗ vỗ hai cánh nhỏ đáng yêu, còn cất
tiếng hót véo von, âm thanh trong trẻo tuyệt vời! Còn đây là tranh tứ
đại mỹ nữ, chỉ cần nhè nhẹ hướng bức tranh lên cao mà mở ra liền có bốn
vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương bước ra, vòng eo vô cùng mềm mại, y phục hết sức mát mẻ cùng nhảy múa hoan ca,! Đương nhiên, thứ này không thích hợp với vị cô nương đây, nhưng chỗ ta còn có bức họa tứ đại mỹ nam, bảo đảm dung mạo mỗi người đều tựa như Tống Ngọc, Phan An[4]!”.

[3] Chim hoàng oanh: Chim Vàng anh.

[4] Phan An, Tống Ngọc: Hai trong những đại mỹ nam nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Ta nghe xong, khuôn mặt đều nhăn lại như cái bánh bao giống hệt Hoành
Thanh. Hoành Thanh lựa hết bên này đến bên kia, đột nhiên chỉ một hạt
nhỏ màu hoàng kim, vật đó bóng loáng tròn trịa như hạt trân châu, hắn
hỏi: “Đây là cái gì?”.

Người lái đò sững người, như có chút
đau lòng nói: “Công tử thật có con mắt tinh tường, nó gọi là Thanh Hư
Đan, nhiều năm trước Hoan Mộng tiên tử đi qua đây đã tặng tiểu nhân ba
viên, bây giờ chỉ còn đúng một viên. Khi dùng chỉ cần truyền một chút
linh lực vào viên đan là được, nó có thể mang đến cho người nhập mộng
một giấc mơ đẹp, đan xen giữa sự thật và mộng ảo, khiến người đó vô cùng hạnh phúc”.

Hoành Thanh khép quạt: “Nghe ra cũng khá thú vị đấy, ta lấy cái này nhé”.

Người lái đò này mà cũng có những vật kỳ lạ hiếm thấy, ta nghe xong liền cảm
thấy có chút hứng thú, ánh mắt đang quét qua đống đồ của gã, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Hoành Thanh: “Sư muội, cùng nhập mộng với ta
nhé!”.

Ta còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã choáng váng, rơi vào một đám sương mù trắng xóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận