Ba Kiếp Có Em

Triệt Nhi sau khi đầu thai đến nhân gian, nhưng lại thiếu mất một hồn, nên nàng không phải tiên cũng không phải người. Dung mạo nàng vẫn hoàn toàn không khác kiếp trước, mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh lục thuỷ khiến người ta sợ hãi, từ trước đến giờ nàng không già đi, nhưng một hồn của nàng vẫn ở Minh giới nên trên thân thể nàng vẫn còn xót lại một chút âm khí, nàng còn nhớ chuyện của kiếp trước như chuyện mới xảy ra hôm qua.
Bây giờ là thời điểm con người gọi là Mùa Đông, mà vật thể trong suốt bao phủ trên những đóa hoa màu đỏ được gọi là tuyết. Nhưng nàng không biết loài hoa này tên là gì. Nàng tò mò đi xuyên qua vườn hoa thơm lạ lùng này, thấy một tiểu viện tĩnh lặng tọa lạc bên trong.
Nàng đẩy cửa tiểu viện rồi đi vào. Vừa bước một bước, trong lòng nàng giật mình, đến gần đại sảnh, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ tử.
"Ngoan! Con trai ta thật đáng yêu!"
Triệt Nhi đẩy nhẹ cánh cửa lộ ra một khe hở, lặng lẽ nhìn vào bên trong, có một thiếu phụ ngồi bên giường, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Nàng tinh tế quan sát, nụ cười này, khuôn mặt này, mũi môi này, đứa bé đúng là bản sao của Uy Thần. Nàng định để cho kiếp này hắn phải đi tìm nàng nhưng cuối cùng vẫn là nàng tìm thấy hắn trước.

Nhưng hiện giờ hắn chỉ là đứa bé, đã quên chuyện kiếp trước, lại không thể nhận biết người khác. Nàng sẽ ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn lớn lên, không thể để nữ tử hoặc nam tử khác nhân lúc hắn còn nhỏ nẫng tay trên của nàng được. Chuyện kiếp trước cứ coi như là một giấc mơ đến lúc phải tỉnh lại, nàng và hắn sẽ sống với nhau, yên bình cho đến cuối đời. Chuyện cũ, chỉ mình nàng nhớ là được.
"Yêu nghiệt minh giới! Nàng đang suy nghĩ bỗng nhiên có tiếng hét lớn
Đạo cô áo trắng đang dùng lực tấn công về phía nàng, nàng đứng bật dậy, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm khí Vong Xuyên ngàn năm đánh về phía đạo cô.
"Yêu nghiệt to gan, không chịu tu luyên ở Minh giới đến nhân gian hại người!"
Nàng đang định đánh một chưởng nàng làm cô ta vỡ ócthì đột nhiên tiếng trẻ sơ sinh khóc thét khiến lý trí nàng tỉnh táo trở lại.
Nàng di chuyển chưởng lực, đánh lên xà nhà, toàn bộ căn nhà gỗ bị chấn động. Nàng lộn một vòng nhảy ra ngoài. Dường như nữ nhân kia đã bị chưởng lực của Nàng dọa mất hồn, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần, cô ta nhìn nàng, lại nhìn bản sao bé của Uy Thần, đột nhiên nói với thiếu phụ đang hoảng sợ kia,
"con trai ngươi không phải là người thường, mới sinh đã gặp yêu nghiệt, sau này chắc chắn sẽ khắc người nào ở gần.”

Lời này nói ra, khiến thiếu phụ kia sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ôm đứa bé, không biết phải làm thế nào.
Không ngờ, Đạo cô kia cứng đầu cứng cổ, coi trảm yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Lại cho rằng nàng là “yêu quái” lợi hại nhất mà cô ta gặp trong cuộc đời này, cho nên cô ta coi việc diệt nàng chính là nhiệm vụ trừ ma vệ đạo quan trọng nhất trong đời. Nhìn thoáng qua, nàng cong môi cười
"An Nhiên ơi là An Nhiên, ta lại gặp cô trong hoàn cảnh này, cho dù cô không nhớ ta, nhưng còn ta nhớ rất rõ"
"Yêu nghiệt nói năng xằng bậy, hôm nay ta sẽ trừ tai hoạ của nhân giới là ngươi, ta sống trên đời đã 50 năm chưa thấy loại yêu quái nào như ngươi"
"50 năm! Ồ! Cô đã già như vậy rồi sao?"

"Đừng lôi thôi nữa! Xem ta đây!"
Nàng đấu với cô ta 15năm trời, không phải vì cô ta buông tha không giết nàng, mà là bị người quen của nàng- Hắc Bạch Vô Thường huynh đệ tới câu hồn cô ta đi. Cô ta gây náo loạn nhân giới, chỉ vì đuổi bắt nàng. Triệt Nhi ở minh giới lâu như vậy cũng có quen biết hai vị huynh đệ này. Trước khi đi, nàng dặn Bạch vô thường nhắn với Mạnh bà múc nhiều canh cho cô ta một chút. Để kiếp sau cô ta đần độn, ngu si, cả đời đau khổ. 15 năm! Dung mạo của nàng vẫn không thay đổi, cứ như vậy, nàng chỉ có thể sống thêm 100 năm nữa.
Nàng bay qua ngàn rừng núi sông mới tìm lại được tiểu viện lần trước gặp Tiểu Uy Thần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận