Ba Kiếp Có Em

Mấy tháng sau, trong đầu Triệt Nhi vẫn cứ vọng lại câu nói của An Nhiên một cách kì lạ, nó giống như một lời nguyền. Nàng sẽ phải chết rất thảm hại. Chi bằng nàng tự kết liễu trước còn hơn là để hắn, An Nhiên hay bất kì ai khác giết nàng. Nàng là công chúa lá ngọc càng vàng, mạng sống của nàng do nàng tự quyết định.
Uy Thần vẫn đối xử với nàng như thế, Mạc An Nhiên lại càng không coi nàng ra gì. Triệt Nhi cảm thấy kiếp này của nàng chưa từng chịu sự sỉ nhục nào lớn thế này
Trên thuỷ tạ trong Uy phủ, trước mặt là nữ nhân đang quỳ rạp dưới đất
Triệt Nhi nhấp một ngụm trà, rồi hỏi:
" An Nhiên, đối với ngươi ta là ai?"
Không có Uy Thân chống lưng, An Nhiên không còn chỗ dựa
"Công chúa...Công chúa Triệt Nhi"
Ánh mắt nàng lạnh đi, nhàn nhạt quét qua người nàng ta, khiến nữ nhân kia toàn thân run rẩy, không dám nói nhiều
Triệt Nhi lạnh lùng, đầu ngón tay của Nàng nhẹ nhàng lướt trên vành ly ngọc, hắng giọng:

-Tốt nhất, ngươi lên đi xa một chút, đừng quay về đây nữa, nếu còn để ta nhìn thấy mặt ngươi, ta sẽ đánh gẫy chân. Uy Thần là phu quân của một mình ta, hạng như ngươi không nên xen vào
Lời nàng chưa dứt, thì bên ngoài thuỷ tạ có tiếng nô bộc khấu bái
" Đại tướng quân cát tường"
Ánh mắt của An Nhiên sáng lên, nàng ngẩng cao đầu nhìn hắn, cong môi cười
"Tướng quân đã về"
An Nhiên thấy hắn về thì lập tức khóc thảm thiết như hoa lê ngậm mưa, điệu bộ đáng thương, yếu đuối thấy ghét.
"Phụ hoàng của nàng rất yêu thương nàng, tuyệt đối không để nàng chịu khổ"
"..."

Uy Thần nghiêng người nói với hai thị vệ đằng sau
"Đưa An Nhiên về Mạc phủ, cho ta gửi lời xin lỗi đến Mạc Tể Tướng"
Nữ nhân kia hoảng hốt
"Tướng quân?"
Hắn nhìn Triệt Nhi nói thật rõ ràng
"Hoàng thượng ban giấy hưu thư, lập tức từ vợ với An Nhiên, để làm vơi bớt sự giận dữ trong lòng Triệt Nhi công chúa"
Hắn tiền lại gần cầm lấy bàn tay đang cuộn tròn thành nắm đấm của Triệt Nhi,nhẹ giọng nói
"Nàng muốn ta phải yêu thương nàng thế nào đây?"
Hắn quay người ra khỏi Thuỷ tạ,nhìn theo bóng dáng hắn, toàn thân nàng trở nên rã rời, nàng vịn vào bàn đá từ từ ngồi xuống.
Tiểu cung nữ đỡ nàng dậy, nàng bướng bỉnh ngồi khóc ướt nhèm cả tay áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận