Thiên Quốc năm thứ 23
Một nữ tử cưỡi ngựa trắng chạy trên thảo nguyên, nàng không ăn mặc như những nữ nhân khác, khuôn mặt nàng toát lên khí thế hoàng gia.
"Công chúa! Công chúa! Đừng chạy nữa! Nguy hiểm lắm"
Một toán binh lính cưỡi ngựa đuổi theo, miệng la hét ầm ĩ
"Lêu lêu! Các ngươi không bắt được ta đâu"
"Công chúa! Chú ý đằng trước, người đâu mau hộ giá" Đám thị nữ mặt tái mét, hoảng loạng nhìn nhau thét gọi ầm ĩ
Nàng càng thúc ngựa chạy nhanh hơn, trong cung rộng lớn nhưng bí bách lam nàng không thở nổi, lại còn phải học các lễ giáo khiến nàng ngạt thở muốn chết, ra thảo nguyên rộng rãi phi ngựa trêu đùa một đám người thích làm phiền người khác, đối với nàng, quả nhiên là rất thú vị.
Con ngựa trắng bỗng hí vang, hình như có người giật dây cương làm nó khựng lại, thân ảnh màu trắng đáp xuống trước mặt nàng, toàn thân áo trắng không nhuốm bụi trần, mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh lục thuỷ, tà áo bay bay, rất phong độ xuất thần.
"Triệt Nhi, muội phóng nhanh như thế, không sợ nguy hiểm sao?" Nam nhân cất tiếng, trầm ấm, nhu tình nhìn nàng
"Trông ngươi rất có khí phách nhưng cũng có chút vấn đề"
"Vấn đề?"
"Ta là Bối Mặc không phải cô nương Triệt Nhi nào đó"
"Muội là Triệt Nhi sao có thể nhầm lẫn được chứ?"
"Lại có người dám trêu đùa Bối Mặc ta sao, ngươi còn trêu ta nữa, phu quân sắp cưới của ta nhất định không tha cho ngươi"
Hắn bỗng nhiên nhớ lại, trước khi rời Minh giới Diêm Vương có nói
"Triệt Nhi sẽ biến thành một con người khác, sẽ không còn là Triệt Nhi của hai kiếp trước, cũng sẽ không biết ngươi là ai!"
Hắn nhìn Nàng, đau lòng, khóc không ra nước mắt, cười nói
"Như vậy cũng tốt, kiếp này để ta khổ là được rồi"
"Ngươi...đi tìm nương tử à?"
"Phải, ta tìm lâu lắm rồi, nhưng nàng vẫn chưa xuất hiện, thấy công chúa giống Nương tử liền nhận nhầm, tội thần đáng chết"
"Ha ha ha" nàng cười hồn nhiên như thế càng làm hắn đau lòng thêm" ta thích ngươi, theo ta về cung đi, nhìn thấy ngươi, ta có cảm giác rất quen thuộc, ngươi ở bên cạnh ta, được không?" Nàng hỏi hắn nhẹ nhàng
Hắn ngẩn ra nhìn nụ cười khẽ trên mặt nàng. Hắn nhìn nàng đến si ngốc. Nàng cười nhẹ
"Theo ta về đi, tướng mạo ngươi phong độ xuất thần, nhất định không giống những kẻ dân thường"
Ánh nắng giữa hạ chói chang đến đau mắt, hắn cúi đầu, gật đầu nhẹ đến mức gần như không thấy được
Bước chân Bối Mặc chợt dừng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong suốt dường như có thể nhìn vào tận đáy lòng hắn
"Ngươi...tên là gì"
Hắn im lặng một hồi rồi nói:"Uy...Thần"
"Ta thích ngươi"
•••
Đến tận đêm khuya, Bối Mặc từ hậu cung của hoàng đế ca ca về, khắp người mỏi nhừ, bận lo cho lễ thành thân mà nàng quên mất việc chăm sóc nhan sắc của bản thân.
Nàng đẩy cửa bước vào phòng, thấy trong phòng thắp đèn, thần trí mơ hồ, đến khi nghe thấy tiếng nói của hắn"Công chúa!" thì nàng mới giật mình nhớ ra, nàng đã nhặt một chàng trai mang về.
"Đừng gọi là công chúa, gọi ta là Bối Mặc"
"Triệt...Bối Mặc"
"Ngươi thật xấu tính, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Triệt Nhi thì làm việc cho ta làm sao mà tốt được, ngươi không muốn làm bạn với ta sao, trước giờ ta chưa từng có thiện cảm với người nào, cũng chưa từng có ai làm bạn, đến cả ngươi cũng không muốn làm bạn với ta" Nàng giở quỷ kế, khóc lóc than vãn một hồi.
"Bối Mặc, ta...xin lỗi"
"Thấy có lỗi thì bóp chân cho ta đi, cưỡi ngựa cả ngày làm ta mệt muốn chết"
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng ngồi đối diện chống cằm nhìn hắn.
"Huynh... Thực sự rất đẹp, rất xuất thần"
Nàng đứng dậy, lấy tay xoa đầu hắn
"Ta thích huynh"
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng đến si mê lạc mất cả bản thân...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...