Chạng vạng mới ra khỏi núi, mọi người liền đi suốt đêm.
Bên ngoài ngọn núi vừa rồi là khu vực gò đồi, trong bóng đêm, chốc chốc lại nghe thấy tiếng mành thú rõng to, uy thế kinh người. Phong Vân Vô Ngân từ trong sách được biết, khu vực gò đồi này cũng có vài mãnh thú thất phẩm.
Nhóm người Âu Dương Bảo Châu hiển nhiên là thường xuyên đến khu vực này luyện tập, đối với địa hình và chỗ mãnh thú chiếm giữ thuộc như lòng bàn tay.
Bọn họ mang theo Phong Vân Vô Ngân, quặt đông quẹo tây, tránh xa sào huyệt của mãnh thú, thẳng đường xuyên qua đồi núi.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thoáng cảm thấy may mắn... Nếu không phải theo đám người này, bản thân thật sự không thể đi qua khu đồi núi này.
Lúc hừng đông, mọi người lại dẫn Phong Vân Vô Ngân đi qua một khu ao đầm hiểm ác đáng sợ, họ đều là những người thuộc đường nên không hề xuất hiện nguy hiểm gỉ.
Càng đi về phía trước, Phong Vân Vô Ngân càng khẳng định, bây giờ hắn đang bị mấy tên này đưa đến khu vực mà vốn dĩ mình dự định đi tới!
Khu vực quả Man Lực cùng cây Hỏa long sinh trưởng đã rất gần rồi!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân vừa kinh hi lại vừa lo lắng.
Đi suốt đêm, đến buổi trưa hôm sau, mọi người mới ngồi nghi ngơi dưới rừng cây ăn quả Hồng Phiên. Ngắt lấy quả Hồng Phiên ăn cho đờ đói.
Âu Dương Bảo Châu hành vi phóng đãng, liếc mắt đưa tình với ba nam nhân, khi thì cười đến rung hết cả người, khi thì lim dim mắt nhìn bốn phía. Phong Vân Vô Ngân cảm thấy vô vị, ngồi xa một bên, hái một đống quả Hồng Phiên ăn một mình.
- Con em hắn, chờ sau khi gặp được Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, bọn chúng làm chó cắn chó ta phải nghĩ cách trõn đi mới được.
Phong Vân Vô Ngân vừa ăn quả Hồng Phiên trong lòng suy nghĩ đủ loại ý niệm.
- Đối với ta mà nói, cục diện tốt nhất chính là đàn chó này cắn xé nhau đến lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận. Vậy là ta phát tài lớn rồi! Tuy nhiên nghe khẩu khí của đám người kia, bọn họ mặc dù hợp lực vây công, chỉ sợ rằng vẫn đấu không lại Tư Tuấn và Miêu Nhược Lan, bởi vậy mới làm liều mà lôi ta theo. Nếu bọn chúng bị Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan liên thủ giết chết, vậy ta thì sao? Ta cùng đi với bọn chúng, sợ rằng cũng chỉ có đường chết. Lẽ nào ta thật sự phải giúp bọn chúng đi giết Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan? Nếu như công kích thành công, bọn họ quay lại nhất định sẽ giết chết ta... Cục diện như thế này, ta làm thế nào để bảo toàn bản thân?
Phong Vân Vô Ngân cau mày, nhiều lần suy nghĩ cân nhắc. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, quyền chủ động dường như đều không ờ trong tay mình. Trừ phi mình vận khí tốt đến nghịch thiên, bằng không, trong sự vây hãm của hai thế lực như thế, bản thân thực sự không thể an toàn rút lui!
Cái cảm giác như cá nằm trên thớt này, thật khiến cho Phong Vân Vô Ngân nghẹn khuất khó chịu!
Hắn cũng không phải người ngồi chờ chết, phó mặc cho số phận, vắt nát óc cũng quyết phải tìm ra kế sách vẹn toàn.
Thình lình, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân đảo qua, phát hiện phía sau khối nham thạch mình ngồi có một gốc cây dây leo màu tím, kết ra một quả lớn như nắm tay.
Dây leo này, toàn thân độc một màu tím thần bí quỷ dị, ba phiến lá màu tím nâng đờ một quả màu tím đậm, bên ngoài thứ quả đó có những đường vân kỳ lạ, thoạt nhìn giống như một chữ "sinh". Quả này óng ánh trong veo, không mùi không vị.
- A!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng căng thẳng. Quả màu tím này, Phong Vân Vô Ngân đã thấy qua trong sách, chính là một loại quả độc hạng nhất.
Sinh quả!
Ý nghĩa là lấy đi một cơ hội sống.
Không mùi không vị, vỏ quả không độc, độc nằm trong thịt quả và hạt. Có người nói, chỉ một Sinh quả cũng đủ để giết chết một cường giả siêu cấp cảnh giới hậu thiên thập phẩm đại viên mãn.
Trong sách nói, Sinh quả này trong thí luyện trường dã ngoại, thuộc vềloại độc dược lợi hại nhất, vô cùng hiếm thấy, nếu như mang về thành bán đấu giá, trị giá của nó có thể là 5 vạn lượng hoàng kim!
- Ồ, vận khí của ta cũng không tồi, trong lúc vô tình không ngờ phát hiện được một cây Sinh quả!
Phong Vân Vô Ngân làm bộ dường như không có chuyện gì nhìn nhóm người Âu Dương Bảo Châu, nàng ta đang trò chuyện náo nhiệt với ba gã nam nhân, hai bên còn động chân động tay, vô cùng mập mờ.
Phong Vân Vô Ngân khẩn trương với tay qua, cẩn thận hái lấy trái Sinh quả kia xuống, len lén giấu vào trong người. Hắn hành động vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ làm vỡ vỏ trái cây, nước quả lan đến da thịt mình, kịch độc phát tác, lập tức chết ngay.
Vừa giấu xong quả Sinh quả, nhóm người Âu Dương Bảo Châu liền đứng lên gọi Phong Vân Vô Ngân tiếp tục lên đường.
Năm người triển khai tốc độ đi về phía rừng cây Hỏa long.
Lại đi một ngày một đêm, sáng ngày thứ hai, cuối cùng cũng đến được khu bên ngoài rừng Hỏa long!
Ở đây, đã là nơi mãnh thú bát phẩm thực lực hùng mạnh ẩn nấp, nhóm người Âu Dương Bảo Châu cũng không dám khinh xuất, như đi trên lớp băng mòng, chầm chậm tiếp cận khu vực rừng Hỏa long.
Đi không được bao lâu, Phong Vân Vô Ngân liền nhìn thấy ở phía trước có một cánh rừng rậm rạp tươi tốt.
Trong rừng, có cây cao chừng mấy mét, cả cây hiện lên màu đỏ như màu lửa, lá cây cũng màu đỏ máu, mọc cùng một chỗ, thật đúng là như một rừng lửa đang thiêu đốt.
- Cây Hỏa long!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân lại lần nữa vô cùng kinh hoàng!
- Mọi người chuẩn bị tiến vào rừng cây! Có lẽ đôi gian phu dâm phụ Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan đã ở trong đây rồi! Từ Tuấn muốn lấy nhựa cây Hỏa long luyện hóa viên nội đan Địa Hỏa long, tất nhiên sớm đã chuẩn bị đầy đủ!
Sắc mặt Âu Dương Bảo Châu trở nên nghiêm trọng, trong mắt bắt đầu hiện lên sát khí cùng thù hận, thanh âm cũng bắt đầu khẩn trương.
- Chúng ta nhanh vào rừng cây thôi.
Du đại ca kia cũng căng thẳng nói:
- Vậy viên nội đan Địa Hỏa long kia, chúng ta cướp đoạt trong tay Từ Tuấn trước khi hắn ta luyện hóa thành, đó là tốt nhất. Nếu như Từ Tuấn đã luyện hóa được nó rồi, chúng ta chỉ có thể rút lui, trở về tu luyện chờ đợi cơ hội lần sau vậy.
-Đi!
Mọi người nhẹ nhàng tiến về phía rừng cây.
- Tiểu hài tử, đợi lát nửa sau khi ngươi nhìn thấy Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, nhất định không được căng thẳng, dựa vào tu vi của ngươi, bọn họ nhất định sẽ không thèm liếc qua, cũng sẽ không dùng khí tức cảnh giới để áp chế ngươi, ngươi chỉ cần chọn đúng cơ hội, mượn tốc độ của mình mà xông lên quấy rầy Từ Tuấn là được. Bây giờ ngươi đã ngồi chung một thuyền với bọn ta, cũng không còn đường lui rồi!
Âu Dương Bảo Châu nhắc nhở Phong Vân Vô Ngân.
- Ta hiểu.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu, trong lòng cũng vô cùng căng thẳng!
Sinh tử thành bại, cũng đã sắp được biết!
Trong rừng có một khu đất trõng.
Lúc này, ở giữa khu đất trõng đặt một thùng gỗ lớn. Bên trong thùng gỗ, hơi nước màu đỏ sôi trào bốc lên mờ mịt, hoàn toàn bao phủ lấy phương viên một trượng xung quanh.
Một nam một nữ, vẻ mặt hưng phấn đứng ở bên cạnh thùng gỗ.
Nam tử kia hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc một bộ trường sam màu trắng, dáng người cao ráo, nhưng nhìn kỹ lại không hẳn là quá cao, vô cùng cân đối.
Hắn da mặt trắng nõn. có thể so sánh với nữ nhân, da thịt nõn nà như ngọc. Ngũ quan anh tuấn vô cùng, khí chất phong lưu phóng khoáng, khí tức cô đọng trầm ổn, thật sự là một mỹ nam hiếm thấy.
Mà nữ tử, khoảng đầu hai mươi, quần áo màu vàng nhạt, nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, rất có phong thái của một cô công chúa nhỏ, mỗi một nụ cười đều tò ra vô cùng cao quý.
- Nhược Lan, ta đã lấy đủ lượng nhựa cây Hỏa long, bây giờ để viên nội đan Địa Hỏa long này vào, đợi đến khi nội đan hoàn toàn hòa tan vào trong nhựa cây Hỏa long, chúng ta liền có thể cùng nhau tắm uyên ương, cũng rèn luyện thân thể, vô cùng ích lợi!
Nam tử kia tao nhã cười nói.
Nữ tử cười xinh đẹp cũng nói:
- A Tuấn, lần này huynh vô tình có được viên nội đan đó, không ngờ lại muốn chia sẻ với ta, tấm chân tình này, ta cả đời sẽ không dám quên.
Trong ánh mắt, tuôn ra vẻ thâm tình sâu đậm.
- Nhược Lan, tấm lòng của ta với muội, đến chết cũng không thay đổi, chỉ là một viên nội đan, cho dù tặng cho muội cũng không có gì đáng tiếc.
Nam tử kia tò ra chân thành, nói.
- Tuy nhiên, viên nội đan này cũng đủ để hai người ta cùng rèn luyện thân thể, ta và muội cùng nhau tắm rửa. Chờ sau khi thân thể chúng ta rèn luyện xong, con đường võ đạo về sau sẽ càng thêm sáng lạn!
Nam tử vừa nói vừa vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, lập tức, kỳ quang lóe sáng, một vật to giống như quả trứng gà, đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
- Được rồi, nhựa cây Hỏa long đã chuẩn bị xong, lập tức luyện hóa nội đan thôi.
Trong mắt nam tử kia vô cùng phấn khích, ném vật màu đỏ đang cầm trên tay vào trong thùng nước. Tùy ý để cho dung dịch sôi sục kia luyện hóa viên nội đan.
- Chúng ta chờ một lát, đợi đến khi dược lực ẩn chứa trong nội đan hoàn toàn khếch tán vào trong nhựa cây Hỏa long, là có thể cùng nhau tắm rửa.
Nam tử cười nói. Bỗng nhiên hắn ta cau mày lại, cao giọng quát lên.
-Ai?
Vừa dứt lời, Âu Dương Bảo Châu, Đằng đại ca, Du đại ca, Tả đại ca đã tiến vào khu đất trõng, phía sau là Phong Vân Vô Ngân.
Trong khu đất trõng!
Thùng nhựa cây Hỏa long sôi lên sùng sục, luyện hóa nội đan Địa Hỏa long phát ra những âm thanh lục bục lục bục. Hơi nước màu đỏ tràn ngập, giống như lang yên bốc lên nghi ngút, khi thì biến hóa thành mãnh thú hình rồng, khi thì hóa thành những vuốt sắc dữ tợn, quái dị khó hiểu. Hương vị thuốc nồng nặc bay trong không khí, khiến người ta hơi ngửi một cái cũng cảm thấy tinh thần sảnh khoái.
Lúc này, đôi nam nữ tuấn tú trong rừng nhìn về phía nhóm người Âu Dương Bảo Châu đang đi đến, nhất thời im lặng không nói gì, trong ánh mắt sát khí bừng bừng. Khí thế của bọn họ trong im lặng thấu phát ra vô cùng trầm trọng.
Mà Âu Dương Bảo Châu, Đằng đại ca, Tả đại ca, Du đại ca đều đề thăng tu vi tới đỉnh phong cực hạn, vẻ tham lam trong mắt cũng rục rịch bùng phát.
Phong Vân Vô Ngân nhìn đôi nam nữ. Nam thì phong thần tuấn lãng, anh dũng phi phàm, quả thực có khả năng làm mê mẩn bất kỳ nữ nhân nào. Hơn nữa, trong khí thế ngút trời đó toát ra sự ung dung, uy nghiêm, khí phách của đấng đế vương, khiến kẻ khác không dám nhìn gần. Tướng mạo của các quý tộc, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Nữ thì đẹp không sao kể xiết, điềm tĩnh nho nhã, còn xinh đẹp ưu tú hơn Âu Dương Bảo Châu một bậc.
Chắc chắn nam nhân kia chính là Từ Tuấn, còn nữ nhân chính là Miêu Nhược Lan.
- Hừ! Âu Dương Bảo Châu, Đằng Hổ, Tả Nhuận Tuệ, Du Tử Thông, bốn người các ngươi chẳng lẽ mơ tưởng viên nội đan Địa Hỏa long này của ta,Muốn ngang ngược cướp đoạt
Đột nhiên Từ Tuấn lạnh lùng nói, vẻ mặt có chút khinh bi, có chút coi thường, có chút mất kiên nhẫn, cũng có chút sát khí.
- Nếu như có ý nghĩ này, ta khuyên các ngươi hãy nên suy nghĩ một chút thực lực của các ngươi đi! Chớ vì mơ ước hão huyền mà mất đi tính mạng!
Trong lúc hắn nói chuyện, quả nhiên là không thèm liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, coi như không có. Cũng đúng, dựa vào tu vi của hắn, loại tiểu tốt như Phong Vân Vô Ngân này, hắn cũng chẳng để vào mắt!
Phong Vân Vô Ngân bị sự tự cao tự đại, lạnh lùng kiêu ngạo của Từ Tuấn kích động, trong lòng bắt đầu có chút phản cảm với hắn ta. Hắn tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết đã lâu, tinh thần khí độ ở sâu trong nội tâm tự nhiên mà sinh ra một luồng khí phách, nội tâm kiêu ngạo không gì sánh được, phàm là bị khinh mạn, theo bản năng liền bộc phát sát khí.
- Các ngươi, tự chặt một tay, sau đó cút đi!
Miêu Nhược Lan sắc mặt lạnh lẽo. Bản thân tu vi của nàng ta không kém, tự xưng là thiên chi kiêu nữ, phía sau lại có chỗ dựa vững chắc rất cường đại, căn bản không coi đám người Âu Dương Bảo Châu ra cái gì.
-Hừ!
Đằng Hổ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức giận.
- Từ Tuấn, người vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong, hôm nay chúng ta đã đến, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ đi! Tục ngữ nói, người thấy có phần, các ngươi tại sao không đem viên nội đan Địa Hỏa long ra chia sẻ cùng chúng ta? Nếu thật động thủ thì các ngươi đâu nhất định thắng! Ngươi là bát phẩm trung kỳ, ta cũng là bát phẩm trung kỳ, ngươi cho rằng ta sợ tên mặt trắng như ngươi sao?
Trong lúc nói chuyện, Đằng Hổ toàn thân huyền khí dao động không ngớt, y phục không gió tự bay.
- Từ Tuấn, ngươi thay lòng đổi dạ, đánh cắp tài sản của anh trai ta, hôm nay, ta phải bắt ngươi nôn ra!
Âu Dương Bảo Châu tức giận không kiềm chế được, khác hẳn với vẻ xinh đẹp quyến rũ thường ngày.
Dựa vào trí thông minh của Từ Tuấn, đương nhiên sẽ không tin bốn người Âu Dương Bảo Châu tiến vào khu đất trõng này là tới ôn lại giao tình cũ, bởi vậy, hai bên cũng không có quá nhiều lời nói vô ích, vừa chạm mặt liền đối chọi gay gắt, khí thế bùng phát va chạm.
- Tuấn đại ca, hà tất phải nhiều lời với bọn chúng? Nội đan rất nhanh sẽ luyện hóa thành công, nắm chặt thời cơ giết sạch bọn chúng, đó mới là việc chính!
Miêu Nhược Lan dùng đôi mắt lạnh lùng, nắm chặt trường kiếm trong tay, rút ra khỏi vỏ, kiếm quang như mặt nước mùa thu, sáng loáng như ngọc.
- Động thủ đi!
Bên kia, Du Tử Thông rõng một tiếng, thân hình đột nhiên nâng cao, chân phải quất ra, không khí dường như bị một cước này đá cho tan vờ, phát ra một thứ âm thanh chói tai, một luồng cước phong cuồn cuồn bắn nhanh về phía Từ Tuấn!
- Phong Ma Cước!
Cùng lúc đó, Đằng Hổ nắm chặt hai tay, cách không trảo tới.
- Vô Ảnh Truy Hon Thủ!
Không khí bốn phía dường như cũng bắt đầu vặn vẹo!
- Chút tài mọn!
Từ Tuấn tay trái chắp sau lưng, tay phải đột nhiên múa lên một vòng trong trước mặt, không khí trong nháy mắt ngưng kết thành băng, hình thành một tấm băng thuẫn rắn chắc...
-Rắc! Rắc!
Cước phong của Du Tử Thông, trảo lực của Đằng Hổ đồng thời công kích lên băng thuẫn, khiến khiến cho băng thuẫn nứt vờ khắp nơi, khe rãnh ngang dọc, nhưng cuối cùng vẫn không đánh vờ được nó!
Hai người liên thủ, không ngờ vẫn không thể phá vờ được vòng phòng ngự của Từ Tuấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...