Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Trong lúc nhất thời, Hoàng quý phi chạm tay có thể bỏng, phong quang vô hạn, độc bá thánh ân, sủng quán hậu cung, thế này nghiễm nhiên sắp vượt qua Ngự Ca hoàng hậu đã qua đời, không biết đã khiến bao nhiêu thiên kim quan lại cùng phi tử thâm cung ao ước. 

Trong ngự thư phòng.

"Thế nào, có điều tra ra tin tức của Trần nhi chưa?” Long Ngự Tà buông tấu chương phê duyệt đến một nửa trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Minh Phong và Minh Vũ quỳ một chân trên đất trước mặt.

"Hồi bẩm hoàng thượng, chúng nô tài đã tra được.” Lời Minh Phong còn chưa dứt, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú trải qua thời gian dài lạnh như băng của Long Ngự Tà khó được xuất hiện vẻ dao động.

"Mau nói cho trẫm, Trần nhi bây giờ đang ở đâu? Nó có khỏe không?” Tròng mắt Long Ngự Tà chớp động, trên vầng trán ẩn có kích động cùng thần sắc vội vàng. Trần nhi đã mất tích hơn nửa năm, cho tới bây giờ mới tìm được tin tức, bảo hắn làm sao có thể không kích động? Hắn nghĩ chỉ có tìm được Trần nhi hơn nữa chiếu cố nó, Ca Nhi của hắn ở dưới cửu tuyền mới có thể an tâm.


"Hoàng thượng, thần và Minh Vũ chỉ tra được Trần nhi là bị Thanh Long hộ pháp của Thiên Ma giáo đưa đi. Về phần tình huống trước mắt của Trần nhi thế nào, chúng thần còn chưa rõ ràng.” Minh Phong cung kính trả lời, hắn và Minh Vũ vừa tra được tin vui này đã lập tức chạy tới bẩm báo. Bởi vì bọn họ biết hoàng thượng vội vàng muốn sớm tìm được Trần nhi cỡ nào, bao nhiêu đêm hoàng thượng bởi vì điều tra không đến một chút tin tức của Trần nhi mà trắng đêm mất ngủ, cảm thấy mình thẹn với Luyến phi nương nương.

"Cái gì? Trần nhi bị người của Thiên Ma giáo mang đi? Tin tức này có chính xác không?” Long Ngự Tà rất là giật mình, Trần nhi ở trong lãnh cung không thấy đâu, thì phải nói là người của Thiên Ma giáo lẻn vào trong lãnh cung đem Trần nhi mang đi.

Nhưng, tại sao bọn họ lại muốn đem Trần nhi đi? Bọn họ làm thế nào biết Trần nhi ở lãnh cung, chẳng lẽ, trong hoàng cung có người của Thiên Ma giáo đang âm thầm theo dõi. Bọn họ làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Muốn dùng Trần nhi đến uy hiếp mình sao? Nhưng Trần nhi đã bị bọn họ cướp đi hơn nửa năm rồi, cũng không thấy người của Thiên Ma đến cùng bàn điều kiện với mình.

Có lẽ bọn họ chỉ là thuần túy muốn đưa Trần nhi ra khỏi cung, cũng không vì điều gì khác. Nếu là như vậy, vậy Trần nhi không có nguy hiểm gì, chỉ là không biết Thiên Ma giáo và Trần nhi có quan hệ gì.

"Hoàng thượng, tin tức này tuyện đối chính xác, bằng không nô tài và Minh Vũ cũng sẽ không vội vàng tới bẩm báo.” Minh Phong nói chi tiết, tạm ngừng, lại nhìn về phía Long Ngự Tà, xin chỉ thị, “Hoàng thượng, kế tiếp chúng ta đến Thiên Ma giáo đưa Trần nhi về hay sao?”

"Đương nhiên!” Long Ngự Tà lạnh lùng gật gật đầu, lập tức ra lệnh, “Minh Phong, Minh Vũ, hai người các ngươi tức khắc chọn lựa một trăm ám vệ tinh anh, cấp tốc chạy tới Thiên Ma giáo, cần phải đem Trần nhi lông tóc không tổn hao mang về.”

"Dạ, nô tài lĩnh mệnh!” Minh Phong và Minh Vũ tuân lệnh đứng dậy. Nhưng Minh Vũ nhìn Minh Phong, lại nhìn hoàng thượng, thoạt nhìn dường như có vẻ muốn nói lại thôi.


"Minh Vũ, còn có chuyện gì?” Long Ngự Tà mặt lạnh liếc xéo Minh Vũ một cái, ý bảo hắn có chuyện gì nói thẳng ra.

"Hoàng thượng, khi chúng thần điều tra được tin tức của Trần nhi thì ở Phượng thành cũng phát hiện tung tích của Liên Mặc.” Minh Vũ chần chờ một hồi lâu, vẫn là nói ra chi tiết. Hắn vốn không muốn bẩm báo, sợ lại gợi lên kỷ niệm đau kịch liệt của hoàng thượng đối Luyến phi nương nương, nhưng lại không dám đối với hoàng thượng có lừa gạt gì.

Nửa năm qua, hoàng thượng trừ bỏ để cho số lớn người trong ám vệ tra tìm Trần nhi, cũng không buông tha cho việc tìm kiếm Liên Mặc. Chẳng qua, bộ phận người tìm Liên Mặc chủ yếu ở phía tây Long Đằng. Bởi vì lúc trước bọn họ phát hiện lăng mộ của Luyến phi nương nương ở phía tây kinh đô, nên nghĩ đến Liên Mặc đi về phía tây, không ngờ hắn ta lại lẩn tránh ở Phượng thành phía nam.

Tuy rằng bọn họ không biết Liên Mặc rốt cuộc là người nào, cũng không biết Liên Mặc và Luyến phi nương nương có quan hệ gì, nhưng bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được khi hoàng thượng nhắc tới Liên Mặc thì toàn thân phát ra sát khí dày đặc, cùng với đáy mắt phụt ra ánh sáng âm tàn ngoan tuyệt, giống như có thâm thù đại hận không đội trời chung gì với hắn ta..

Minh Vũ suy nghĩ, hoàng thượng đích thị là muốn đem người đàn ông tên Liên Mặc kia bắt trở lại thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn rồi? Ai bảo hắn ta lại to gan lớn mật dám cùng hoàng thượng tranh đoạt Luyến phi nương nương.

"A, thì ra núp ở phượng thành, khó trách tìm lâu như vậy.” Long Ngự Tà cười lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như băng. Con ngươi đen thâm sâu không thấy đáy nguy hiểm híp híp, trong hai mắt nổi ánh sáng rét lạnh đến tận cùng. "Minh Phong, Minh Vũ, các ngươi mang một trăm ám vệ tinh anh khác, bắt Liên Mặc trở về cho Trẫm! Không tiếc tất cả hậu quả, chỉ cần mang về còn sống là được, về phần Trần nhi, để Minh Lôi và Minh Điện đi Thiên Ma giáo đưa nó về đi, nếu có bất luận kẻ nào dám can đảm cản trở, giết không tha!” Ngữ điệu không cao không thấp, nhưng lại có hung ác và tàn nhẫn xuyên vào xương tủy, tựa như Tu La lấy mạng tới từ địa ngục. Không khí dường như đột nhiên bị đông lại, giống như tất cả nhân tử đều biến thành viên bi băng lạnh, rơi xuống.


Minh Phong và Minh Vũ không tự chủ được run run một chút, có chút kinh sợ sát khí mà cả người Long Ngự Tà phát ra, cùng với biểu tình âm trầm độc lạnh thấu xương tàn nhẫn như Tu La vương trên mặt hắn.

"Dạ, nô tài lĩnh chỉ, lập tức lui xuống chuẩn bị!”

Hai người liếc nhau, lập tức lĩnh mệnh mà đi.

"Ha ha ha, ha ha ha!” Long Ngự Tà nhìn chằm chằm phương hướng Minh Phong và Minh Vũ biến mất, cất tiếng cười to lên, nhưng trong tiếng cười cao kia xen lẫn tràn đầy bi ai cùng thê lương cực kỳ, khí tức bi thương tản mát ra trong toàn bộ ngự thư phòng. "Liên Mặc, ngươi hại chết Ca Nhi trẫm yêu, trẫm muốn cho ngươi sống không bằng chết! Trẫm phải thiên đao vạn quả, bầm thây ngươi vạn đoạn!” (#Ami: Ca đổ thừa quá nha >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận