Long Ngự Tà xanh mặt, không thể để ý tới Tống Vãn Ca phản kháng và giãy dụa, một đường cưỡng chế kéo nàng về Long Ngự cung. Bọn cung nữ thái giám nhìn thấy hắn, lập tức cung kính quỳ xuống hành lễ.
Không đợi ‘Hoàng thượng vạn tuế!’ được hô hết, đã bị tiếng rống giận điên cuồng của hắn cắt đứt.
"Tất cả đều cút hết cho Trẫm!! Canh ở ngoài cửa, không có lệnh của Trẫm, bất cứ kẻ nào nếu dám can đảm tự tiện xông tới, giết không tha!!!"
Tiếng nói vừa dứt, những nô tài đầy trong phòng trong khoảnh khắc run run tay nhắm thẳng cửa ngoài thối lui, sợ chậm một bước sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Trong cung thoáng cái an tĩnh lại, trái tim Tống Vãn Ca đập bịch bịch, tựa như tù nhân chờ nhận hình phạt, sợ hãi bối rối không thôi.
Ánh mắt âm hàn sắc bén của Long Ngự Tà đánh giá Tống Vãn Ca từ trên xuống dưới một phen, không nói một lời, kéo nàng đi tiếp vào nội thất. Lực to lớn, làm cho Tống Vãn Ca cảm giác cổ tay sắp trật khớp rồi.
Đợi Long Ngự Tà túm Tống Vãn Ca đến tẩm cung, nàng rốt cục không nhịn được đau đớn nữa, gầm nhẹ: "Ngài rốt cuộc muốn làm gì? Mau buông ta ra, cổ tay sắp gãy vì bị ngài siết rồi!!”
Bạo quân ác ma đáng chết! Tống Vãn Ca thầm chửi một tiếng, thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào. Cứ thế này mãi, cổ tay chắc chắn bị phế.
"Nàng còn biết đau sao?!" Long Ngự Tà cười lạnh giễu cợt một tiếng, một tay xô Tống Vãn Ca, lực thật mạnh, làm cho nàng té ngã xuống đất. Thấy nàng cau mày hô đau đớn, Long Ngự Tà cũng không động đậy, ngược lại ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nàng, khí lạnh bắn ra, như muốn xé nàng ra ăn vào bụng. "Thân là phi tử của trẫm, nàng lại dám ôm tướng phụ, như thế rõ ràng là quyến rũ đàn ông khác, nàng có cảm thấy thẹn chút nào không? Hay nàng chính là loại phụ nữ lẳng lơ ti tiện?"
"Cái gì? Ta lẳng lơ? Ta không biết thẹn?" Nghe hắn nói như vậy, Tống Vãn Ca suýt nữa giận đến sôi lên. Nhất thời tức giận quá, cũng đã quên sợ hãi. "Bạo quân! Con mắt nào của ngươi chứng kiến ta quyến rũ Phong thừa tướng? Đừng tưởng ngươi là Hoàng thượng, có thể tùy ý phỉ báng, ngậm máu phun người!"
"Chẳng lẽ nàng không có sao?!" Long Ngự Tà lạnh giọng hừ hừ, sắc mặt lại âm lãnh thêm vài phần, khóe miệng lộ ra tươi cười mang theo vài tia tàn nhẫn. "Chính mình đã làm nên chuyện còn có mặt mũi nói láo, trẫm tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nàng dám nói người lúc nãy tựa vào lòng tướng phụ không phải nàng?"
"Ta... “ Tống Vãn Ca nhất thời không có lời nào để nói, mới vừa rồi quả thật vốn là nàng chủ động tiến vào trong lòng Phong Thanh Dương. Nhưng nàng chỉ là nhất thời tinh thần hoảng hốt, ở trên người hắn tìm kiếm mùi vị và bóng dáng của ba mà thôi, cũng không phải quá quắt như bạo quân trước mắt nói. "Ta... “ Tống Vãn Ca ấp a ấp úng, căn bản không biết nên giải thích thế nào, nàng có thể nói thật sao? Nói ra thì bạo quân kia cũng không tin, chỉ biết rằng nàng đang nói dối.
"Thế nào. Không còn lời nào để nói sao?" Long Ngự Tà điên cuồng cười, kỳ quái mười phần. Chỉ chốc lát, hắn bước đến trước mặt Tống Vãn Ca, hai tay nắm chặt bả vai của nàng, vừa lay động vừa rít gào nói, "Nói, các ngươi trừ ôm ra, còn làm gì khác không?"
"Cái gì khác?" Tống Vãn Ca cố nén cảm giác muốn ngất, không rõ cho nên hỏi.
"Nàng có phản bội Trẫm hay không?! Nói!!" Long Ngự Tà vươn tay phải giữ chặt cằm Tống Vãn Ca, khiến cho nàng đối mặt với ánh mắt của hắn, thật gần gũi, phát ra thanh âm tàn khốc âm lãnh giống như địa ngục Tu La, "Hắn có chạm vào nàng hay không??!!"
"Không có, không có, không có!!" Tống Vãn Ca cả người sợ đến run lên, cuống quít không ngừng lắc đầu phủ nhận, nàng sắp bị hắn bức điên rồi. Nàng chưa bao giờ biết, bạo quân ác ma trước mắt chính thức phát giận, sẽ đáng sợ như thế, nàng cảm giác được Diêm La ở địa ngục cũng không hơn thế này. "Ta không có phản bội ngươi! Hắn cũng không có chạm ta, không có, không có... “
Lời còn chưa dứt, trong con ngươi của Tống Vãn Ca đã chứa đầy nước mắt, nàng thật sự rất muốn khóc, rất muốn rất muốn... Mạng của nàng vì sao khổ như vậy? Kiếp trước bị thương cùng đau đớn chẳng lẽ còn không đủ sao? Tại sao sau khi xuyên qua sống lại, vẫn như cũ muốn cho nàng qua trải qua cuộc sống giống như ngục tù? Tại sao muốn cho nàng gặp phải bạo quân còn đáng sợ hơn quỷ này? Tại sao? Tại sao?
"Tại sao đối xử với ta như vậy? Cuối cùng là ta đã làm sai chuyện gì rồi, ngươi phải hành hạ ta như thế?" Tống Vãn Ca thấp giọng nỉ non, lập tức quay đầu, không nghĩ đem sự yếu ớt của mình bại lộ ra trước mặt bạo quân ác ma này. Nhưng nước mắt vẫn chảy xuống theo khóe mắt xuống gương mặt trơn mịn, lại lướt qua lòng bàn tay nàng, từng giọt rơi xuống trên mặt đất, tiếng nức nở bật ra từ trong răng.
Nghe nàng hỏi như thế, hai mắt Long Ngự Tà trong nháy mắt trở nên đỏ đậm, vẻ mặt tương đối quái dị, chân mày chặt chẽ vắt lại cùng nhau, giống như đang đau đớn rối rắm cái gì.
Tại sao? Tại sao? Long Ngự Tà nhắm mắt lại, đáy lòng cũng kín đáo tự hỏi. Một hồi lâu hắn mới tìm được lý do, thù cha con trả không phải sao?
Mười năm trước, phụ hoàng của nàng phá hủy quốc gia của hắn, giết phụ hoàng của hắn, lại còn chiếm lấy mẫu hậu của hắn, làm nhục tỷ tỷ của hắn đến chết... Nếu không phải mẫu hậu của hắn đồng ý với cầm thú kia cam tâm tình nguyện dùng thân thể để trao đổi, chỉ sợ hắn cũng đã sớm mất mạng dưới đao của phụ hoàng nàng, hắn lúc ấy bất quá cũng chỉ có tám tuổi mà thôi...
Mười năm cố gắng nỗ lực cùng ẩn nhẫn, hắn mới tự mình đâm kẻ thù, nhưng hận thù trong lòng hắn sớm đã hoá thành ma, dung nhập vào máu, thấm vào xương cốt. Mười năm trước một màn thảm thiết đó, hàng đêm dây dưa hắn, làm cho hắn ngủ không an ổn, ngay cả nằm mơ cũng là tình cảnh giết chóc đầy máu tanh.
Muốn nói vô tội, hắn sao lại không vô tội? Tuổi còn nhỏ, nhưng lưng lại đeo thù hận nặng nề như thế. Thù hận này theo hắn mười năm, cũng hành hạ hắn mười năm, mỗi lần nhớ tới, đều làm cho hắn nổi giận, hắn chẳng lẽ không nên đòi lại sao?
"Tại sao nàng phải là con gái của ông ta? Tại sao phải là con gái của ông ta... “ Long Ngự Tà giấu đi suy nghĩ đau thương, thì thào nói nhỏ giống như đang hỏi Tống Vãn Ca, lại vừa giống như đang hỏi chính mình. "Nếu nàng không phải con gái của ông ta thì tốt biết bao nhiêu... Trẫm sớm đã không có trái tim, nhưng tại sao giờ phút này nó còn đang dường như đau... Trẫm chán ghét loại cảm giác này... “
"Ca Nhi, đừng khóc, được không?" Bàn tay to của Long Ngự Tà xoa hai gò má Tống Vãn Ca, động tác êm ái thay nàng lau đi nước mắt ràn rụa, đau lòng, thương tiếc, còn có chật vật, luân phiên thoáng hiện trong con ngươi của hắn. "Đừng khóc... “ Sự yếu ớt và nước mắt của nàng làm cho hắn đau lòng... Hắn không muốn thấy nàng khóc, thật sự không muốn, cái cảm giác đau lòng này vốn không kiềm chế được, vốn không tự chủ được.
“Mặc..." Đôi mắt long lanh của Tống Vãn Ca rưng rưng, uất nghẹn nhìn về phía Long Ngự Tà, nhu tình cùng đau lòng trong mắt hắn nhất thời làm nàng hoảng hốt, cái đầu choáng váng ngay lúc này càng tăng thêm, tầm mắt cũng dần dần dường như, trong miệng không tự chủ được hô lên một tiếng lại một tiếng ‘Mặc’.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại hô lên tên này, nhưng chính là không tự chủ được gọi, gọi thật nhu tình, cũng thâm tình, giống như người tên ‘Mặc’ vốn là người nàng thân mến nhất và yêu nhất.
Mà Long Ngự Tà nghe được Tống Vãn Ca hô lên chữ ‘Mặc’ này, không khỏi cả người chấn động, sau một khắc, thật mạnh ôm nàng vào trong lồng ngực: "Ca Nhi... “
Một tiếng Ca Nhi này, giống như trút xuống cảm tình cả đời này của hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...