Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều yên lặng. Trăng tròn treo cao sáng ngời trong trời đêm, ánh sáng như bạc chiếu nghiêng xuống, tràn đầy cả Phi Phượng cung. Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn cung đình thuỷ tinh, ngọn đèn nhu hòa như nước thản nhiên, ấm áp, lượn lờ, quang sắc mê ly.

Gió đêm bồi hồi, lay động màn sa mỏng hơi lộ ra dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mà dịu dàng. Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi lên dáng người tuyệt mỹ đang nhíu mày ở trên giường gấm, soi sáng vẻ mặt bất an của nàng.

Người đàn ông áo trắng quen thuộc kia lại xuất hiện trong mộng của Tống Vãn Ca, bóng dáng thon dài tuấn dật của hắn cô độc thê lương đón gió mà đứng, cả người tản ra khí chất cao nhã phiêu dật như tiên. Tống Vãn Ca không thấy rõ diện mạo của hắn lắm, chỉ biết là hắn có một đôi tròng mắt màu băng lam sâu thẳm trong vắt như biển rộng, hơn nữa trong mắt của hắn đã tràn ngập u buồn và bi thương, cùng nhung nhớ dày đặc.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy bóng dáng như vậy trong lòng Tống Vãn Ca luôn có một loại đau nói không nên lời, loại cảm giác này ép nàng sắp không thở nổi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tống Vãn Ca rốt cục nhịn không được hỏi ra tiếng.

Người đàn ông áo trắng cũng không đáp lại, chỉ dùng đôi mắt màu băng lam tràn đầy nhung nhớ và đau thương nhìn nàng thật sâu. Tống Vãn Ca bước lên phía trước muốn xem rõ dáng vẻ của hắn. Rốt cuộc hắn là ai vậy? Tại sao phải có vẻ mặt u buồn bi thương như vậy? Nhung nhớ sâu đậm đến xương tủy như thế là vì ai? Vì sao hắn lại xuất hiện trong mộng của mình? Một lần lại một lần... làm cho mình cũng u buồn bi thương như hắn.

Không ngừng bước tới phía trước, nhưng bất luận Tống Vãn Ca đi về phía trước như thế nào, thủy chung cũng không thể tiếp cận người đàn ông áo trắng kia. Tầng tầng sương trắng tràn ngập chung quanh, khí trời lượn lờ, bát ngát khôn cùng. Dần dần, bóng dáng của hắn càng ngày càng xa, dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất ở trước mắt Tống Vãn Ca.

Thanh âm mờ mịt hư vô của người đàn ông áo trắng vang lên bên tai, sâu xa và ngân nga "Ca Nhi, chờ ta, chờ ta, ba năm sau ta sẽ trở về. Ca Nhi, xin nàng chớ quên ta, nhất định đừng quên ta nữa.....”  Lời kia như ánh mắt của hắn, dung hợp dày đặc nhung nhớ và ưu thương, khiến nàng đau lòng đến hít thở không thông

“Không, ngươi đừng đi! Van xin ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Nói cho ta biết...”  Tống Vãn Ca bối rối chạy về phía trước, muốn truy tìm bóng dáng biến mất không thấy của người đàn ông áo trắng kia, vội vàng luống cuống không khỏi rơi lệ. "Van xin ngươi đừng đi đi, nói cho ta biết ngươi là ai... Còn Ca Nhi ngươi nói nàng ấy là ai, tại sao phải chờ ngươi ba năm... “

Khí lạnh và âm hàn mờ mịt khôn cùng bao quanh Tống Vãn Ca, bốn phía không có một bóng người. Nàng còn muốn chạy ra ngoài, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được đường ra. Khắp nơi đều là sương trắng, không thấy được bất luận kẻ nào, một loại cảm giác cô độc bất lực bi thương trong nháy mắt lan khắp toàn thân, khiến nàng sợ hãi lạnh run.

“A!” Giật mình từ trong mộng tỉnh dậy, tay phải Tống Vãn Ca mạnh che ngực không ngừng hít thở, trên trán hiện đầy mồ hôi.


“Vãn Nhi, nàng làm sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng hay không?”

Lời nói vội vàng mà lo lắng của Vũ Văn Huyền Băng bỗng nhiên vang lên bên cạnh, khiến Tống Vãn Ca cả kinh, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Vội vàng ngẩng đầu, thấy là Vũ Văn Huyền Băng đang nói chuyện với mình, thế này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Hoàng thượng, sao người lại tới đây?” Tống Vãn Ca lăng lăng nhìn Vũ Văn Huyền Băng đang cúi người ngồi ở bên giường mình, hắn đến đây đã bao lâu? Mấy ly trà Long Tĩnh cũng đã lạnh, là cung tỳ chuẩn bị cho hắn, sao hắn cũng chưa uống? Mình đã ngủ lâu rồi sao, hắn đến đây vì sao cũng không gọi mình dậy? "Hoàng thượng không phải đến đây đã lâu rồi ư? Vì sao không gọi ta dậy!”

“Vãn Nhi, thực xin lỗi, mới vừa rồi không phải ta hù đến nàng chứ?” Vũ Văn Huyền Băng không trả lời Tống Vãn Ca… trái lại vươn tay giúp nàng lau mồ hôi lạnh đi, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy đau lòng, cùng với tự trách.

“Không có" Tống Vãn Ca tránh khỏi tay Vũ Văn Huyền Băng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. "Hoàng thượng, ta là bị cơn ác mộng vừa rồi hù dọa, không liên quan đến người.”

“Ác mộng gì? Lại khiến Vãn Nhi sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh?” Vũ Văn Huyền Băng theo sát sau hỏi, lại cố ý đưa tay xoa gò má nàng, dịu dàng nhưng lại không tha cho kháng cự của nàng.

“Không nhớ rõ lắm, chỉ là ác mộng mà thôi, hoàng thượng hỏi làm gì.” Tống Vãn Ca thản nhiên cười cười, đáy lòng lại không lý do dâng lên một cảm giác đau đớn và ưu thương không thể ức chế, khiến nàng nháy mắt khó chịu, thân mình cũng nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

Vừa rồi đó thật sự chỉ là một ác mộng sao? Vì sao nó chân thật như vậy? Chân thật đến khiến lòng nàng cảm giác rất áp lực, rất trầm trọng. Mộng như vậy từ nửa năm trước hàng tháng nàng đều mơ một lần, nàng không biết tại sao mình lại mơ giấc mộng kỳ quái như thế, cũng không biết tại sao mộng này lại làm cho mình cảm thấy hoảng hốt, tâm loạn, đau lòng. Tóm lại, bi thương và đau buồn của người đàn ông áo trắng trong mộng kia rất sâu, lây nhiễm sang nàng, nhất là đôi tròng mắt màu băng lam tràn đầy nhung nhớ và đau thương kia, làm cho lòng nàng thật đau, khiến nàng ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Người đàn ông áo trắng kia rốt cuộc là ai? Hắn tại sao một lần lại một lần xuất hiện trong mộng của mình? Còn có trong mộng hắn nói với mình những lời kia là ý gì?

“Vãn Nhi, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như thế?” Vũ Văn Huyền Băng thấy Tống Vãn Ca run run, cuống quýt đem nàng ôm chặt vào lòng, nhìn mặt nàng trắng bệt ra như thế, hắn cảm thấy rất đau lòng.

“Ta không sao, hoàng thượng không cần lo lắng.” Tống Vãn Ca miễn cưỡng cười, không muốn tiếp tục rối rắm đề tài ác mộng này. Vội đẩy lồng ngực Vũ Văn Huyền Băng ra, nói sang chuyện khác, “Hoàng thượng, tiệc tối đã xong sao?”


“Đã xong lâu rồi.” Hơn nữa còn là tan rã trong không vui, Vũ Văn Huyền Băng mặt không chút thay đổi trả lời. "Tiệc tối đêm nay có chút không thoải mái, không ít sứ thần suốt đêm về nước sau khi rời tiệc.”

“Vậy hắn đâu rồi, hắn thế nào? Cũng trở về nước sao?” Tống Vãn Ca mạnh nhớ tới vua Long Đằng quốc, bất giác theo bản năng vội hỏi ra tiếng, sau khi hỏi ra mới ý thức được nàng luống cuống. Nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn mặt Vũ Văn Huyền Băng.

“"Hắn trong miệng Vãn Nhi là chỉ ai?”Vũ Văn Huyền Băng vươn tay nâng cằm Tống Vãn Ca lên, ánh mắt dịu dàng của hắn dần dần thấm vào mấy phần cô đơn và buồn bã, cùng với một chút khủng hoảng cùng bất đắc dĩ. "Vãn Nhi muốn hỏi là quân vương Long Đằng quốc Long Ngự Tà sao?”

“Uh.” Khẽ lên tiếng, Tống Vãn Ca rũ mắt xuống, cực lực tránh đi ánh mắt thâm sâu khó hiểu phức tạp của Vũ Văn Huyền Băng.

“Hắn cũng đi rồi, quay về chính địa bàn của hắn.” Vũ Văn Huyền Băng âm thầm cười lạnh một tiếng, vừa nghĩ tới Long Ngự Tà lại nhịn không được tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hừ, một mình chạy tới Hổ Khiếu quốc của hắn lại còn dám ra dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như vậy, lớn mật làm càn, thậm chí ở trong Càn Khôn điện ra tay đánh nhau với mình! Hừ, nếu không phải e ngại trước mặt sứ thần các nước khác, hắn sớm đã bắt hắn ta lại nhốt vào Thiên Lao rồi, làm sao dễ dàng chỉ đuổi hắn ta ra hoàng cung như vậy, để hắn ta trở về Long Đằng quốc của mình, đừng đến trêu chọc Vãn Nhi nữa?

Bất quá, hắn tin chắc Long Ngự Tà rất nhanh sẽ đến nữa, lại sẽ xung đột vũ trang với mình. Những ngày yên tĩnh của hắn và Vãn Nhi sợ là không còn nhiều lắm. Xem ra, từ ngày mai trở đi, hắn cần phải tăng cường thủ vệ hoàng cung, nhất là Phi Phượng cung. Hắn tuyệt đối không cho phép Long Ngự Tà bắt đi Vãn Nhi từ bên cạnh hắn, dù là chết, hắn cũng phải cố gắng đến cùng!

“Hắn đi thật sao? Hắn dường như thật sự rất sủng ái Luyến phi kia của hắn!” Tống Vãn Ca nhỏ giọng nỉ non, giống như đang tự nói.

“Hoàng thượng, hắn còn có thể đến nữa không?” Tống Vãn Ca bỗng nhiên hỏi nữa, không rõ tại sao mình lại ẩn ẩn chờ mong nhìn thấy hắn lần nữa. Hắn với mình mà nói chỉ là một người đàn ông xa lạ không chút liên quan nào không phải sao? Chỉ là dáng vẻ của mình giống với ái phi của hắn thôi, ngoài ra cũng không có gì liên quan đến hắn.

Nhưng vì cái gì mình lại sinh ra một cảm giác quen thuộc và thân thiết không hiểu đối với hắn? Thậm chí còn có từng đợt từng đợt yêu say đắm tràn đầy lồng ngực? Vì sao nhìn khuôn mặt tuấn tú như thiên thần kia, nghe nhiều tiếng vội vàng lại bao hàm tình yêu gọi mình ‘Ca Nhi’ Thì trong lòng dâng lên rung động và đau đớn khó hiểu?

“Vãn Nhi, nàng có phải nhớ ra cái gì hay không?” Vẻ mặt Vũ Văn Huyền Băng thật cẩn thận, tâm cũng nhảy dựng lên.


Chuyện hắn lo nhất có phải đã xảy ra hay không? Vãn Nhi có phải đang nhớ lại Long Ngự Tà hay không?

“Vãn Nhi dường như rất chú ý Long Đằng đế kia.” Vũ Văn Huyền Băng có chút khẩn trương nói, hai mắt thâm sâu phức tạp yên lặng nhìn mắt long lanh của Tống Vãn Ca, như muốn nhìn vào chỗ sâu trong lòng nàng.

“Hoàng thượng, ta... Ta không có...”  Tống Vãn Ca né tránh ánh mắt của hắn, bị ánh mắt bức người của Vũ Văn Huyền Băng nhìn qua có chút khó chịu nói.

“Không có vậy là tốt rồi.” Vũ Văn Huyền Băng giương khóe môi lên, trầm ngâm một hồi nói, “Vãn Nhi, sau này đừng nhắc tới Long Ngự Tà trước mặt ta nữa, bằng không ta sẽ tức giận. Nàng là thê tử của ta, trong mắt và trong lòng của nàng chỉ có thể nghĩ đến phu quân ta đây, biết không?”

“Ta... Ta đã biết.” Tống Vãn Ca có chút chua xót gật gật đầu, vốn định phản bác, nhưng không biết phản bác từ đâu. Nàng đã là hoàng hậu một nước, có phu quân lại có đứa nhỏ, sao có thể đi chú ý người đàn ông khác? Nói nghiêm trọng, là nàng không tuân thủ nữ tắc. Nghĩ đến chính mình từ nay về sau cùng với vua Long Đằng quốc vô duyên gặp lại, đáy lòng bất giác có chút cảm thấy buồn, đau lòng khó chịu muốn rơi nước mắt.

Cực lực ngăn cản xúc động muốn khóc lên, Tống Vãn Ca nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói: “Hoàng thượng, ta mệt mỏi. Đêm đã rất khuya rồi, người cũng sớm quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi.”

“Vãn Nhi, đêm nay để ta ở lại tẩm cung của nàng được không?” Vũ Văn Huyền Băng sửng sốt một lát, dịu dàng ra tiếng, tiếng nói có chút trầm thấp, giống như đang đè nén thứ gì.

“Hoàng thượng, đêm nay không phải là ngày một hoặc mười lăm, người... làm sao người có thể” Thân mình Tống Vãn Ca cứng đờ, bất giác kinh hoảng.

“Vãn Nhi, ta muốn ngủ chung với nàng, đừng từ chối ta, được chứ?” Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng ôm Tống Vãn Ca, thân hình cường kiện lập tức che lên. Hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tuyệt của nàng, môi mỏng phun ra lời nói khiến nàng kinh hồn táng đảm hơn, “Vãn Nhi, chúng ta sinh một hoàng Nhi hoặc là tiểu công chúa nữa được không?”

“Không, ta... Hoàng... Hoàng thượng, chúng ta đã có Hi Nhi.” Tống Vãn Ca cương cứng thân mình, thanh âm khẩn trương mà run run, hai tay chống đỡ trong ngực Vũ Văn Huyền Băng, muốn chống đẩy lại không dám làm quá rõ ràng.

“Vãn Nhi, chỉ có một hoàng tử là Hi Nhi làm sao đủ? Con nối dòng của hoàng gia sao có thể ít như vậy? Ít nhất cũng phải có năm hoàng tử mới có thể ngăn chặn miệng của văn võ đại thần trong triều này, mà những đứa trẻ, ta hy vọng toàn bộ từ Vãn Nhi sinh cho ta!”

Lời nói của Vũ Văn Huyền Băng có chút vội vàng, bàn tay một đường dọc trượt từ mi tâm của Tống Vãn Ca, theo mũi, dao động tới môi cánh hoa của nàng, sau đó đến cổ của nàng, sau một lúc lâu lưu luyến không rời. Ngón tay hơi thô ráp qua lại vuốt ve da thịt ở cổ nàng, khiến cả người nàng nhịn không được sợ run.


“Vãn Nhi, ta đã đợi lâu lắm, đừng để cho ta chờ đợi nữa được không? Nàng cũng biết hàng tháng ngày đầu và mười lăm, với ta mà nói thật giống như Thiên đường Địa Ngục giao nhau. Vãn Nhi, ta có thể cùng giường cùng gối với nàng, lại không thể có đụng chạm tiến thêm một bước với nàng, nàng có biết loại cảm giác khó thể thực hiện đối với nàng khiến ta có bao nhiêu dày vò?” Vũ Văn Huyền Băng vừa nói vừa kéo chặt thân mình càng ngày càng kháng cự của Tống Vãn Ca vào lòng, khiến thân thể mềm mại của nàng không hề khoảng cách nhích lại gần mình. "Vãn Nhi, nàng sờ sờ tim ta đi, nàng có thể cảm nhận được khát vọng của nó đối với nàng không?”

Vũ Văn Huyền Băng nói xong, kéo tay phải Tống Vãn Ca đặt lên lồng ngực của mình, khiến nàng cảm nhận được nó kịch liệt nhảy lên.

“Hoàng thượng, xin người đừng như vậy, ta.... Ta còn chưa chuẩn bị.... Khuôn mặt Tống Vãn Ca kinh hoảng luống cuống, dùng sức muốn rút tay mình về, nhưng cũng chỉ phí công, lại còn bị hắn cầm chặt hơn.

“Vãn Nhi, ta yêu nàng, ta không muốn chờ đợi thêm nữa, bây giờ ta nhất định muốn nàng!” Vũ Văn Huyền Băng không tha kháng cự đặt ở trên người Tống Vãn Ca, tiếng thở dốc dần dần trở nên vừa nặng lại thâm sâu, hơi thở nóng rực cứ như vậy thẳng tắp phun ở hai má của nàng, trong mắt hắn nóng rực dục vọng mãnh liệt lại nhìn nàng một trận run rẩy khủng hoảng.

“Vãn Nhi, đừng kháng cự ta nữa. Nàng cũng đã biết mỗi một lần nàng kháng cự đều là tổn thương đối với ta? Bỏ qua thân phận đế vương tôn quý, ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, ta cũng cần yêu, cần nhu tình, càng khát vọng nữ tử mình yêu đáp lại cùng nhiệt tình. Vãn Nhi, ta đây yêu nàng như vậy, xin nàng đừng phụ ta, cũng đừng coi thường thật tình của ta, lại càng đừng làm tổn thương ta, nếu chưa từng gặp qua nàng, ta sẽ vĩnh viễn vô tâm vô tình, không ai có thể tổn thương ta. Nhưng ông trời lại cứ muốn an bài như thế, để cho ta gặp nàng, càng động tâm đối với nàng. Ở trước mặt nàng, lòng ta không hề có bất kỳ che giấu hay đề phòng, cho nên thực dễ dàng bị thương. Ở trước mặt nàng, ta cũng không còn là một đế vương, mà là một người đàn ông bình thường khát vọng được có tình yêu.”

Vũ Văn Huyền Băng thâm tình kể ra, mỗi một từ mỗi một câu đều giống như lôi điện lớn gõ ở trong lòng Tống Vãn Ca, khiến nàng cảm thấy lòng tràn đầy chua xót cùng bi ai, thật sâu không nhường nhịn nàng chậm rãi thả lỏng thân thể trước đó luôn luôn giãy dụa cực lực kháng cự, nhưng khóe mắt không tự chủ được lướt qua hai hàng nước mắt.

“Vãn Nhi, Vãn Nhi, Vãn Nhi của ta....” Vũ Văn Huyền Băng mềm giọng nỉ non, một lần lại một lần thâm tình thấp giọng gọi tên nàng. Nàng dần dần thả lỏng thân mình làm cho hắn vui vẻ kích động không thôi, Vãn Nhi cuối cùng không kháng cự hắn nữa sao?

“Vãn Nhi, ta yêu nàng, cả đời cũng chỉ yêu nàng...” Tiếng nói trầm thấp mà gợi cảm của hắn, mang theo dày đặc thâm tình cùng mê hoặc. Ánh mắt của hắn sáng mềm vô cùng, đưa tình ẩn ý, mang theo từng đợt sóng mãnh liệt. Môi của hắn đi vào bên tai nàng, cực lực khắc chế lửa cháy lan ra giống như dục hỏa trong lòng, thật cẩn thận hôn nhẹ vành tai nàng.

“Hoàng thượng, đừng...”  Tống Vãn Ca nhẹ nhàng quay đầu đi, cực lực áp chế bản năng kháng cự cùng với bài xích nơi đáy lòng, khóe mắt chảy xuống càng nhiều nước mắt.

“Vãn Nhi, đừng khóc, ta sẽ đối với nàng thật tốt, tin ở ta!” Vũ Văn Huyền Băng đau lòng lại luyến tiếc hôn hết mỗi một giọt nước mắt trên mặt nàng, một lát qua đi, đôi môi của hắn lại chụp lên cánh môi của nàng, kích cuồng mãnh liệt mút hôn, mang theo hơi thở tình dục dày đặc và khát vọng thật sâu. Bức thiết như vậy, điên cuồng như vậy, dường như mấy vạn năm tình cảm mãnh liệt cùng nhung nhớ chôn sâu ở đáy lòng, muốn thông qua phương thức như thế phát tiết ra.

Nụ hôn của hắn thật sâu, thật gấp, thật cuồng ngạo, thật bá đạo. Bàn tay to của hắn cũng không nhàn rỗi nữa, mà là theo cổ Tống Vãn Ca. Một đường xuống phía dưới, trượt vào từ vạt áo của nàng, cách cái yếm mỏng manh sờ lần toàn thân của nàng.

Hắn yêu nàng, cho nên hắn muốn nàng, muốn đến sắp nổi điên. Hắn biết giờ phút này Vãn Nhi còn đang không tiếng động kháng cự mình đụng chạm nàng, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn không nhìn, không nhìn đến kháng cự của nàng, không nhìn đến nước mắt của nàng. Hắn không thể đợi được nữa rồi, không phải hắn không muốn, mà là hắn đã không còn thời gi¬an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận