Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Trời trong xanh, nước long lanh ấy thế mà xuất hiện những làn khói ma mị từ chiếc xe nào đó khiến cho bầu trời u ám. Chim sặc khói, người sặc khói...tất cả "sặc" trong làn khói.

-Zìn zìn...xịt xịt....tít...

Sau tiếng nổ từ to-nhỏ-tí tách-xịt dần. Cả bầu trời như vừa được cứu thế. Ánh nắng đã mọc, chim bắt đầu hót những tiếng hót vui mừng. Chỉ có duy nhất mình cô đang bực bội đá vào chiếc xe cổ của mình.

-Mày có biết đây là lần thứ hai lăm mày hỏng trong tuần không? Quỳnh Thư bực bội cong mông lên đẩy chiếc xe vào quán sửa chữa.

Ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế nhựa của quán sửa xe, đôi tay cô khuấy đều nhâm nhi li nước "lọc".

-Này bà chị, em bó tay rồi. Xe này nên được đưa vào" Viện bảo tàng sắt vụn" thì hơn. Chỗ em hết thuốc bổ rồi. Chàng trai trẻ vứt chiếc tua vít, cờ lê đại loại là mấy cái thứ trên tay xuống đất một cách tuyệt vọng.

-Chị cũng muốn lắm nhưng chị đang phải bon chen nơi Hà Thành trật trội, ăn còn chả đủ huống chi mua xe mới.


-Thế thì kiếm đại anh nào đi.

-Chị mà biết hắn ở đâu chị cho nó mấy phát tát vì tội không kiếm chị bắt chị đi tìm rồi. Mà thôi chú em cứ sửa tạm cho chị đi.. giờ chị đi làm tí trưa chị ghé qua.

Xách chiếc túi, cô đứng dậy đi thẳng thầm nguyền rủa cái xe đáng chết. Cứ tưởng chủ nhật này được yên thân ở nhà, ai dè cái lão đầu trọc bắt cô đi viết bài thức tế cho báo E-V-D (ế vô đối).

Vùng vằng vùng vằng cô cứ đi mà không biết trước mặt mình là....

"Choang...." một cục to đùng dính trên đầu cô. Thực ra là cô có để ý đến chiếc ghế quay phim của lão diễn viên đang quay cảnh từ trên cao hạ xuống. Nhưng nhanh quá không kịp tránh nên mới xảy ra cơ sự.

-Ôi, sao, trăng ở đâu mà nhiều quá vậy nè!!! -Cô bất tỉnh nhân sự.

Những chiếc quạt từ khắp phía được thổi vào người cô. Người xoa dầu, người chườm đá mà cô vẫn chưa tỉnh.

-Nước,...nước,....một giọng nói yếu ớt từ cô vang lên khiến ọi người thở phù nhẹ nhõm."May không sao?" một vài tiếng nói nhỏ văng vẳng đâu đó.

Anh trợ lí cắm chiếc ống hút vào chai nước định đưa cho cô uống thì một lực mạnh mẽ từ cô giật lấy. Là cô-đang tu ửng ực chai nước như vừa đi sa mạc về. Anh ngơ ngác dốc ngược chai nước-"Không còn một giọt nào?". Chai lavi tinh khiết đóng hộp một lít anh để dành cho nam diễn viên chính mà cô tu một hơi hết, thật là bá đạo.

-Hết rồi còn đâu,hơ hơ? -Cô cười trừ rồi định bước dậy đi thẳng. Thì một lực túm áo cô lại.

Biết mình gây ra lỗi lớn nhưng vì sĩ diện cô vẫn làm mặt vô tội để rồi còn chuồn.

-Em xin lỗi vì tính hậu đậu cẩu thả, nhà em nghèo sỏi đá nhiều hơn cơm. Mong các anh các chị giơ à đánh khẽ. Em sinh viên nghèo không biết tôn quy trật tự, không biết mình xâm phạm núi thái sơn. Em biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Mong anh chị có đánh ngã nhưng hãy chừa răng để mai này em còn kiếm nghề nuôi thân.


Cô nói một liền một hồi rồi chạy thẳng khiến cho ông đạo diễn ngơ ngác như con chó lác. Anh trợ lí thì ngơ như bò đeo nơ, còn mọi người xung quanh thì há hốc mồm như vừa trải qua một sự kinh hoàng.

-Ôi! Đúng người chúng ta cần tìm rồi. Đuổi theo. Sau câu nói của ông đạo diễn, hầu như tất cả mọi người trong đoàn làm phim đuổi theo cô.

Với kinh nghiệm hai năm nhà báo và bề dày lịch sử công việc đã khiến chuyên môn điền kinh được nâng cấp.

-Đuổi theo ta ư,đừng có mơ....hahaha -cô cười tươi nhìn lại những chiến công của mình. Để viết được những bài báo hay, những típ giật gân mà bao nhiêu lần cô phải chạy trốn khỏi đám du côn, lũ chó dại hay những quả trứng thối và những mớ rau sâu... mấy người này á chỉ là cống rãnh sao đủ trình để sóng sánh với đại dương. Nhất là ông đạo diễn kia, ục a ục ịc có khi lăn theo cô thì may ra còn kịp.

-Hộc...hộc..hộc...nước nước...-ông đạo diễn chạy được vài bước đã thở hổn hển...-đuổi kịp không? ông nháo nhác nhìn xung quanh.

-Dạ đạo diễn, cô ấy chạy nhanh quá không đuổi kịp ạ....hộc hộc...

-Nhất định phải tìm về...sỉu...

Chưa kịp nói hết câu, ông ta đã lăn quay ra đường. Tìm nhân tài cho đất nước quả là một chuyện không tưởng nhất là với những người"lăn nhanh hơn chạy".

-Trương Quỳnh Thư, nhân viên tòa soạn XXX... chiếc thẻ nhân viên của cô đang ở trên tay của của Quốc. Anh xoay đi xoay lại chiếc thẻ, miệng nở nụ cười tỏa nắng.


-Hôm nay nghỉ sớm, tôi muốn về.

Casting:

Trần Thiên Quốc: 18 tuổi.

Nghề nghiệp: Diễn viên.

Tính tình: Hài hước,trẻ con (với cô), ở ngoài trầm lặng.

Tình trạng: Độc thân (nhiều gái theo).

Năng khiếu:Diễn xuất, ca nhạc,...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui