Cuối cùng, Lương Trản không chỉ chuyển trả tiền xăng, mà còn tính toán chi tiết từng đồng một cho anh ta, sau đó khiến anh ta phải xanh mặt rời đi.
Thành thật mà nói, nhìn bộ dạng khi rời đi của anh ta, bực tức trong lòng Lương Trản đã giảm đi phân nửa.
Có thể nói chỉ giảm đi phân nửa là vì cô biết rằng anh Tần này đi rồi thì sẽ lại có vô số những anh Tần khác đang chờ đến lượt tiếp tục gặp mặt ăn cơm với cô, cho đến khi cô có thể ổn định cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn thì thôi.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Lương Trản lại bắt đầu chẳng thể nào thoải mái cho nổi.
Còn về vấn đề này thì quan điểm của Thẩm Tử Ngôn chính là, nếu đã không thể đả thông tư tưởng thì chỉ còn cách cố gắng tìm cách trì hoãn.
Ví dụ như sử dụng cái cớ mà bọn họ đã dùng trước đây chẳng hạn.
Lương Trản: “…”
Không được, không được, cô thực sự không muốn kéo Kỷ Đồng Quang xuống nước một lần nữa.
Thật tiếc là ông trời luôn không thuận theo lòng người, đúng lúc cô đang nghĩ như vậy thì lại bị giáng thêm một đòn xuống đầu.
Mọi việc bắt đầu kể từ kỳ nghỉ lễ 1/5.
Vì chuyện của Tần tiên sinh, Lương Trản biết ba mẹ mình đã vì nó mà thở ngắn than dài không biết bao nhiêu lần, vì thế trước kỳ nghỉ, cô đã mua một vé tàu cao tốc về nhà, hơn nữa lại không chỉ mang theo quà cáp về như trước đây.
Lần về nghỉ này của cô, mẹ Lương lại một lần nữa cân nhắc nhân cơ hội này sắp xếp cho cô một lần xem mắt.
Vì vậy, trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cô đang trong giấc mộng đẹp thì bị đánh thức, rồi bắt xem liên tiếp năm, sau tấm ảnh của mấy người đàn ông trẻ tuổi.
Lương Trản: “…Mẹ thấy ai vừa mắt nhất thì con đi gặp người đó.”
Mẹ Lương tức giận tới mức kéo chăn của cô ra, nói cô có thể quan tâm hơn một chút đến việc của cá nhân mình hay không.
“Mẹ thấy con thực sự muốn ép mẹ tức chết rồi.”
“Chẳng phải con đã đồng ý với mẹ là sẽ đi xem mắt rồi sao?” Lương Trản cũng sắp suy sụp đến nơi rồi: “Nếu còn không được, thì con sẽ đi gặp mặt tất cả mấy người trong số này, được chưa ạ?”
Nói xong cô lại nhân tiện tính toán xem trong kỳ nghỉ này có thể sắp xếp hẹn bao nhiêu bữa cơm.
“Trản Trản à, con năm nay đã 27 rồi đó.” Mẹ Lương đau lòng nói: “Mẹ và ba con sinh con hơi muộn, con kết hôn, sinh con đẻ cái sớm một chút, thì ba mẹ có thể đỡ đần phần nào, nếu còn trì hoãn…”
Trong lúc mẹ mình đang bừng bừng khí thế, nên Lương Trản cũng chẳng thể yên tâm mà ngủ tiếp được nữa.
Cô vén tóc ngồi dậy, nói: “Được rồi, được rồi, con sẽ xem xét nghiêm túc.”
“Không phải mẹ nhất định muốn ép buộc con.” Mẹ Lương ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai cô, ngữ khí trầm thấp: “Mẹ chỉ sợ, sau này ba mẹ không còn nữa, lúc đó con chỉ có một thân một mình, chẳng có lấy một người bên cạnh bầu bạn chăm sóc.”
“Nè nè, mới sáng sớm ra mẹ đã nói linh tinh cái gì thế?” Lương Trản nhất thời không nghe nổi mấy lời kiểu này.
Vài năm trước, cô còn rất tự tin rằng mình có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng hiện tại thì không được, vẫn nên nuôi thêm một con chó hoặc con mèo để bầu bạn.
Tuy nhiên hồi cuối năm ngoái, mẹ Lương đổ bệnh, sau khi trải qua cuộc phẫu thuật, khiến cả người trông già đi rất nhiều.
Lúc đó, Lương Trản cũng đang đề cập đến việc từ chức ở đơn vị cũ, sau đó về quê chăm sóc mẹ gần một tháng.
Phải nói thế nào nhỉ, nhìn thấy ba mẹ gần như “toàn năng” khi còn nhỏ, hiện tại lại dần dần dựa dẫm vào mình, quả thực là một trải nghiệm khó có thể diễn tả bằng lời.
Nên ít nhất Lương Trản cũng không thể dùng những lời quá lạnh lùng để từ chối những cuộc xem mắt mà hai người họ đã sắp xếp cho cô.
Tuy nhiên, đã là bế tắc thì có hòa hoãn và ngụy trang bằng cách nào đi chăng nữa thì vẫn hoàn bế tắc.
Lương Trản đồng ý xem mắt, nhưng kết quả đều không như mong đợi, hoặc không như mong đợi của ba mẹ cô.
Lúc này, cô đang ngồi trên giường cẩn thận xem xét sáu tấm ảnh trong điện thoại của mẹ Lương, cuối cùng chọn ra một người có hàm răng gọn gàng nhất, nói: “Vậy thì người này đi.”
Mẹ Lương: “Đây là con trai của đồng nghiệp ba con.”
“Cũng giống con, làm việc ở thành phố S, nhà và xe đều không thiếu, nhưng nếu hai con đến với nhau thì ba mẹ đôi bên vẫn cố gắng đổi cho hai con căn nhà rộng hơn một chút.”
Lương Trản: “…”
Trời ơi, còn chưa gặp mặt đã tính đến chuyện kết hôn rồi, hiện tại các bậc phụ huynh mong muốn con cái mình nhận được giấy đăng ký kết hôn đến mức nào rồi cơ chứ?
Sau khi quyết định được người xem mắt, mẹ Lương vui vẻ sắp xếp giờ hẹn, mà Lương Trản cũng chẳng thể ngủ lại được nữa, nên dứt khoát đứng dậy đánh răng rửa mặt và trang điểm.
Ngay khi cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, thì mẹ Lương cũng đã dồn tất cả niềm mong chờ của mình để xác định được thời gian và địa điểm gặp mặt, sau đó bước vào thông báo cho cô.
Lương Trản liếc nhìn một cái, phát hiện quả nhiên là rất nóng lòng, nên hẹn luôn vào tối nay.
Được rồi, ít ra thì lớp trang điểm này cũng không phải là công cốc.
Vì cuộc hẹn xem mắt là vào buổi tối, nên thời gian buổi trưa cô đã hẹn bạn bè đi câu cá, đến khi trở về, thái độ của ba Lương cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, thậm chí còn nói với cô rằng ngày mai sẽ đích thân vào bếp làm cá cho cô ăn.
Lương Trản được yêu chiều bất ngờ nói: “Thật sao?”
Nói đến món cá, đây cũng là món mà nhà họ Lương bắt buộc phải nhắc đến hàng năm.
Lương Trản đã sống trong trường từ khi lên cấp ba, bởi vì từ nhỏ cô rất nghịch ngợm, nên người nhà cảm thấy một mình cô ở bên ngoài chắc chắn không phải chịu thiệt thòi, khổ sở, còn về việc chăm sóc bản thân thì chỉ cần rèn luyện là được.
Dù sao thì học cấp ba cũng chỉ quanh quẩn trong khuôn viên nhà trường, tự lập cùng lắm cũng chỉ là giặt giũ chút quần áo mà thôi.
Nhưng ngay cả một người hoạt bát như Lương Trản thì trong khoảng thời gian đó cũng không tránh được việc nhớ nhà.
Có một lần, cô không thể đi học vì cảm cúm mà về nhà lại phiền phức, nên cô đã xin nghỉ một ngày và nằm trong ký túc xá.
Tất cả mọi người đều đã lên lớp, chỉ còn mình cô trong ký túc xá, nhưng trong phòng thì lại chẳng có gì để giải trí.
Vì vậy, sau khi nằm được nửa ngày cô liền cảm thấy tủi thân, nên chạy tới bốt điện thoại công cộng ở hàng lang để gọi về cho ba, nói muốn ăn cá do ông làm.
Khi đó, ba Lương cũng còn đang làm việc, nên rất ít khi vào bếp nấu nướng, nên cô cũng chỉ nói một câu làm nũng vậy mà thôi.
Kết quả là tối hôm đó, dì quản lý ký túc đến gõ cửa phòng rồi đưa cho cô một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, nói người nhà của cô ở bên dưới nhờ dì đưa lên cho cô, vì theo quy định ba cô không được lên trên.
Lương Trản vừa ăn vừa khóc, sau đó mới biết cặp lồng canh cá đó là do ba Lương mượn nhờ bếp của một người bạn ở cạnh trường cấp ba số hai nấu cho cô, khiến cô càng thêm cảm động.
Quả nhiên là vài năm sau đó mỗi lần được ăn canh cá cũng chính là vào các ngày lễ tết.
Vì vậy, Lương Trản đều rất vui vẻ khi nhắc lại câu chuyện cũ này.
Cô ngồi bên bàn ăn hứa hẹn rằng sẽ nghiêm túc thực hiện buổi xem mắt tối nay.
Thế nhưng, cuối cùng kết quả của việc nghiêm túc lại là tự vả mặt.
Lần xem mắt thứ mười của Lương Trản trên ba phương diện ngoại hình, gia thế và công việc đều có thể coi là xuất sắc, nhưng anh ta cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà không có đối tượng, đương nhiên cũng có nguyên do của nó cả.
Anh ta có tầm nhìn cao thì tạm thời chưa nói, nhưng vô cùng để ý tới trinh tiết của phụ nữ.
Khi Lương Trản nghe thấy anh ta muốn xác nhận điều này với mình, cô suýt chút nữa phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Công bằng mà nói, phần mở đầu là khá tốt, nhưng sau đó khi bình tĩnh trở lại, cô liền thản nhiên nói với đối phương rằng nếu vậy thì cô cũng hết cách, vì cô không đáp ứng được tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của anh ta.
Cuối cùng, hai người đến cơm cũng chẳng ăn liền lập tức đường ai nấy đi, Lương Trản nghĩ nếu là do dì bảy, bà tám nào đó giới thiệu cho thì thôi bỏ qua, nhưng người này là con trai của đồng nghiệp với ba cô, nên đến 80% sự thật về việc tại sao hai người không thể tiếp tục sẽ đến tai ba cô.
Với tính cách bảo thủ của ông ấy, hận không thể suốt mùa hè bắt cô mặc quần áo dài, thì có lẽ khi nghe xong việc này sẽ phát điên mất.
Việc đã đến nước này, ngoại trừ chủ động thú nhận ra thì chẳng còn cách nào khác.
Trên đường ngồi taxi về nhà, cô vẫn đang nghĩ, lần này không cần diễn cũng thực sự kéo Kỷ Đồng Quang vào vở kịch rồi, nên sau khi giải quyết ổn thỏa với người nhà cô sẽ tìm anh xin lỗi sau vậy.
Sáu rưỡi tối, Lương Trả về đến nhà.
Thời gian vẫn còn sớm, ba mẹ cô vẫn chưa bắt đầu bữa tối.
Mẹ cô đang nấu nướng trong bếp, thỉnh thoảng có mùi thơm bốc ra ngoài, vô cùng hấp dẫn, ba thì đang ngồi xem tin tức trên ghế sofa, quả nhiên là chẳng hề ngạc nhiên khi thấy cô mở cửa bước vào, chỉ trầm mặc hỏi: “Lần này lại là lý do gì nữa đây?”
Lương Trản: “…”
Cô thành thật nói: “Anh ta không chấp nhận đối tượng đã phát sinh quan hệ tình dục với người khác, nên con chỉ đành ra về thôi.”
Điều mà Lương Trản không nói tới là thực ra cô không thể chấp nhận được một người đàn ông ở thời đại này rồi mà vẫn như đang sống ở thời nhà Thanh vậy, bởi vì cô biết rằng nếu nói ra điều này, chắc chắn ba cô sẽ cho rằng cô đang lấy cớ để chế giễu anh ta.
Chưa kể chỉ cần nói câu trước thôi cũng đã đủ khiến nhà họ Lương kinh thiên động địa ngay lập tức rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...