Ba Đường Thẳng Tam Song
Chíu! Bụp!
Từng chùm pháo bông rực rỡ nở rộ trên nền trời đen thẳm. Từng tia sáng xanh uyển chuyển tạo hình bên làn khói đỏ. Ánh sáng mê hoặc khiến bất cứ trái tim khó tính nào cũng phải rúng động trầm trồ khen ngợi. Từng chùm pháo bông liên tiếp bắn lên, mật độ ngày càng dày đặc, hình dạng cũng biến hóa đặc sắc hơn.
Tôi nhắm mắt hít thở làn gió đầu tiên của năm mới. Một đêm giao thừa khó quên. Tôi nhìn xuống bàn tay mình, niềm hạnh phúc dâng trào khi được nắm lấy tay em, cùng nhau ghi giữ lại những hình ảnh đẹp nhất bằng đôi mắt long lanh. Thời gian trôi qua nhanh quá! Những khoảnh khắc đẹp thường ngắn ngủi vậy nên nếu chúng ta không toàn tâm toàn ý tận hưởng sẽ hối tiếc thật nhiều. Màn pháo bông cuối cùng hoành tráng nhất tung lên, những vòng tim tình yêu rực rỡ phát đủ màu sắc. Cuối cùng là một ngôi sao hi vọng tuy nhỏ nhoi nhưng cũng đủ thắp sáng trái tim tôi. Tôi cười nhe răng. Quay lưng lại...
Tôi sững sờ...
Dù chỉ là chiếc bóng thoáng qua nhưng tôi chắc chắn đó là em. Tôi chạy theo, chiếc thang máy dần đóng, tôi với cánh tay muộn màng...
Không kịp rồi.
** Tay áo tôi dính đầy máu?
Nhớ rồi! Trán toát hết mồ hôi, lạnh ngắt, môi tôi run lên. Lần đầu tiên hoàng tử mưa xuất hiện là vào đêm giao thừa. Năm đó tôi bốn tuổi. Nhưng ở đâu? Ở đâu? Sao không thể nhớ.
Bụp! Chíu! Tôi ngước mắt lên trời. Pháo bông?
Nơi cao nhất thành phố. Tôi hốt hoảng, mất bình tĩnh: "Nơi nào cao nhất thành phố có thể nhìn thấy pháo bông rõ nhất?"
Người tài xế ngơ ngác nhìn tôi.
- Làm ơn. Cháu muốn đến đó ngay bây giờ.
Ngập ngừng suy nghĩ một chút người tài xế mừng rỡ trả lời:
- Là tòa nhà Luxi.
- Vậy chú mau chạy đi.
Đèn đỏ. Thiệt là, pháo bông sắp hết mất. Chú tài xế xi nhan rẽ trái.
- Tại sao lại rẽ trái vậy chú? Tòa nhà đó nằm ngay bên này thưa cô. Chỉ mười phút là tới.
- Mười hai năm trước nó vẫn là tòa nhà cao nhất chứ?
- À, ừm... Không tòa nhà này chỉ mới nổi lên năm năm thôi. Trước đó là Light!
Mắt tôi sáng rực,
tia sáng dẫn đường.
- Làm ơn rẽ phải... Cháu muốn tới Light.
Chạy thật nhanh lên thang máy, bấm nút sân thượng. Thang máy vừa mở tôi lao ra. Tôi lấy tay bịt miệng. Có người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...