Ba Định Luật Của Pháp Sư

Bọn họ chiếu theo chiến lược đã bàn trước, một mặt đi, một mặt để cho Lys Na phiên dịch tên các cửa tiệm ven đường. Bọn họ không tìm được khách sạn, ngược lại phát hiện vài cửa hàng kỳ quái như "tiệm dưỡng mắt", "chi nhánh phẫu thuật đầu lưỡi"... Sick say tới mức suýt đi vào mấy cái tiệm kia, may mà Even Joseph giữ kịp.

Đợi đến lúc gió đêm bắt đầu chuyển lạnh, Sick xem như tỉnh rượu. Bọn họ đi vào một con hẻm vắng. Thùng gỗ nằm lăn lóc đã lâu trên đất phủ đầy dây leo, nước đọng cùng bùn đất kết thành một cục.

Sick thở dài: "Ta khát nước."

"Không có biện pháp." Bước chân của Even Joseph cũng nặng hơn.

Bọn họ đã đi qua ba cửa tiệm. Cái thứ nhất Lys Na nói đây là "tiệm bán móng tay", sau đó nàng tiếp tục hướng về phía trước, chỉ vào cái thứ ba "tiệm thay móc sắt".

Sick dừng trước cửa tiệm thứ ba. Nó so với hai cái trước mới hơn nhiều, ít nhất còn không có bị vết bẩn áp đảo. Hắn chỉ vào cửa tiệm có sổ thủy tinh: "Cái này bán gì?" Cửa tiệm này rất sạch, sạch tới mức bất thường.

"tiệm bán móng tay?" Lys Na vặn eo quay người, nghi hoặc.

"Không phải, kế bên cơ."

"tiệm thay móc sắt?"

"Không phải! trước đó. Giữa hai tiệm kia còn có một tiệm nữa, ngươi không thấy sao?" Sick đến chỗ cửa tiệm thứ hai, nắm lấy biển hiệu.

Trong lúc nhất thời, Lys Na cùng Even Joseph giống như bị giật mình, lùi ra sau một bước.

Sick nghi hoặc nhìn phía sau mình, không có có yêu quái mà.

"Cửa tiệm này có từ trước sao? Là ma pháp à?" Even Joseph chỉ vào nó.

Sick mới phát giác, Lys Na cùng Even Joseph đều nhìn không thấy cửa tiệm này. Đến khi Sick dùng tay nắm biển hiệu, bọn họ mới nhìn thấy. Đối với bọn họ, cửa tiệm này không hề tồn tại.

"Lys Na. Biển hiệu, trên đó ghi cái gì?" Sick lắc lắc tấm biển. Mặc dù nó đã được cách điệu thành hình một con quái thú cho hợp với hoàn cảnh, nhưng hắn biết rõ vật này thuộc về Aidonatello, chắc là chi nhánh cửa hàng nào đó.

"Apple Dream." Lys Na trả lời. Cặp mắt của nàng trợn to. Nàng cũng liên tưởng tới cửa hàng Nanaimo thường mang nàng đến.

Sick cùng Lys Na đẩy ra cửa tiệm tiến vào.

"Hoan nghênh quý khách." Trong tiệm vang lên một câu như vẹt nói, trầm bồng mà du dương.

"Cho ta nước." Sick đi đến chỗ ông chủ đứng, đưa ra một khoản tiền.

Chủ nhân giọng nói kia tên là Mengmo, một thành viên tộc yêu tinh. Mengmo ở đây cùng đừng Mengmo ở cửa tiệm lần trước giống như đúc. Gầy teo nho nhỏ, tóc màu xanh da trời, làn da tái nhợt, con mắt như hai viên ngọc trại không có đồng tử. Hắn mặc áo sơmi, quần đùi màu đen, còn có một cái tạp dề hình quả táo. Trên cổ đeo một cái vòng kim loại, bên trên khắc: 75349.

Hắn nhận tiền liền lấy ra một bầu nước đưa Sick. Sick nốc một hơi hết nửa bầu.


Bài trí trong tiệm giống như sơn động. Vách tường bằng đá gồ ghề, trong chỗ sâu còn có nước chảy ra. Cửa tiệm này rộng hơn cửa tiệm lần trước Sick vào một chút. Ngoại trừ chỗ Mengmo đứng còn có bốn cái bàn. Trong tiệm trống trơn, không có khách.

Sick uống xong, mở miệng hỏi: "Các ngươi không phải là xí nghiệp trong lục địa sao? Ở đây cũng có à?"

"Đây là thời đại hội nhập, chúng ta cũng muốn khai phát thị trường thế giới." Mengmo vừa nói vừa lau ly rượu. Hắn dùng giọng Aidonatello: "Ăn cái gì?"

"Hai phần đồ ăn cho người Aidonatello, một phần cho mị ma." Sick nói.

Mengmo quay người rời đi. Hắn bỏ hai phần ăn cho người vào lò nướng, làm tiếp một phần đồ ăn cho mị ma. Cuối cùng hắn lại làm một phần đồ ăn đặc biệt. Đó là bánh cuốn rau quả to như dưa hấu. Bên trong có hai cái bắp cải, sáu quả táo, hai quả dưa hồng, nhiều dưa leo, bắp, măng cùng trứng luộc... hắn đẩy nó tới đối diện quầy.

Sau đó hắn lấy ra giấy cùng bút, hỏi Sick: "Ngài muốn biết cái gì?" Ăn cơm ở Apple Dream được tặng thêm một ít tin tức. Cái này rất được khách hàng hoan nghênh.

Sick hỏi: "Ngươi có biết Mojie ở đâu không?"

"Chúng ta không biết. Mojie là cái gì?" Mengmo lắc đầu. Tàu Mojie là một chiếc thuyền đánh cá rất tuân thủ luật pháp, bất kể là đồ vật trên thuyền, tiến hành đánh bắt hay là hải trình đều hợp pháp, không dính gì tới chợ đêm. Khó trách Mengmo không biết. Chợ đêm không có hứng thú với con thuyền này, cũng sẽ không truyền lưu tin tức tương quan.

"Như vậy —— tên kia tên gì? Cái tên có bốn tay đánh nhau với ta ——" Sick nhíu mày quay đầu nhìn Even Joseph, Even Joseph nhại theo cách phát âm của bartender lúc nãy. Mengmo nghe xong liền biết Sick đang nói ai rồi.

Sick hỏi: "Ụ tàu của hắn ở đâu?"

"Chúng ta biết, bọn họ rất nổi danh." Mengmo nói xong bắt đầu ghi: "Ụ tàu của bọn hắn thông với hệ thống thủy lợi, vị trí ở gần đỉnh núi. chúng ta cho ngài cái bản đồ."

"Cảm ơn." Cuối cùng có manh mối rồi, Sick thở dài một hơi.

Đồ ăn đã nướng chín, ba người vây quanh bàn, thoáng chốc đã ăn hết sạch rồi. Sick lại chạy tới series bánh chuột ngọt, Even Joseph cũng gọi thêm ít đồ ăn, thế là bọn họ lại có thêm thông tin. Bọn họ hỏi xong tin tức về ụ tàu, Even Joseph lại hỏi về thuyền trưởng Nalinge. Hắn cùng Sick nghe rất chăm chú.

Mengmo nói: "Nalinge đến từ Sarangi Lehra thuộc Aidonatello, tốt nghiệp đại học pháp sư Evan Saar."

Sick "Oa" một cái thể hiện sợ hãi thán phục. Đó là đại học pháp sư cao cấp nhất ở Aidonatello, dùng chính tên của người sáng lập Quyền Trượng Ánh Sáng. Mỗi thế hệ sắp tốt nghiệp đều được doanh nghiệp săn đón. Piccolo cũng vì bị chỗ này từ chối mà phát điên.

"Sarangi Lehra là cường quốc ở Aidonatello, cái này ngài đã biết?" Mengmo nói tiếp, tay cũng không ngừng ghi: "Nalinge tốt nghiệp xong liền tới làm việc cho công ty vận chuyển liên giới... Chính giữa ngài không có hứng thú? Bảy năm trước đoàn thuyền do hắn dẫn đầu bị hải tặc vây công. Hàng hóa bị đoạt, thuyền viên bị bán làm nô lệ, hắn cũng thế.

"Ba năm trước, hắn giết chết chủ nhân, phóng thích nô lệ trên thuyền, tự mình làm thuyền trưởng. Sau khi lại dùng phương thức giống nhau giải phóng rất nhiều con thuyền, thành lập đội thuyền của mình. Bình thường hắn buôn lậu để làm sinh ý, cũng sẽ liên thủ với ‘bạch đạo’, chủ yếu nhằm vào mua bán nô lệ.

"Tác phong làm việc của hắn giống giới tri thức của Aidonatello, lại có sĩ khí cổ nhân, lấy mục tiêu bảo vệ người khác làm nhiệm vụ của mình. Sau khi thành lập đội thuyền, hắn vẫn luôn truy tìm tung tích những thành viên năm đó, dùng các loại thủ đoạn cứu bọn họ ra. Bởi vì thanh danh của hắn càng ngày càng vang dội, có vài thuyền trưởng sợ hãi chủ động phóng thích thuyền viên, cho nên việc tìm kiếm coi như thuận lợi, cũng có rất nhiều người đã chết.

"Hiện tại chỉ còn một người không biết tung tích."

Even Joseph hỏi: "Ông ta không muốn trở lại Aidonatello? Sau khi đạt được tự do đều không có trở về à?"


"Trước khi hắn tìm được tất cả thuyền viên sẽ không trở lại Aidonatello."

Sick nghe xong sự tình về Thuyền trưởng Nalinge, tâm lý kính nể tự nhiên sinh ra. Dùng kinh nghiệm của thuyền trưởng Nalinge, trở lại Aidonatello nhất định có thể tìm được một công việc cực tốt, ông ta không cần phải cắn xé nhau ở nơi tận cùng thế giới, không cần phải chịu đựng cảnh bùn với máu trộn lẫn nữa.

Nhưng ông lại lựa chọn tiếp tục chiến đấu, vì thuyền viên, cùng rất nhiều người có hoàn cảnh tượng tự.

Vì một phần ý thức trách nhiệm. Đây là hi sinh vĩ đại cỡ nào.

Tiếng Even Joseph đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Sick: "Quá ngu xuẩn, hắn phải về Aidonatello ngay!"Hắn nói vừa nhanh vừa vội. Rõ ràng là đang phê bình thuyền trưởng Nalinge,giọng điệu lại như biện giải cho mình: "Hắn biết rõ mình đang làm gì sao? Lãng phí cuộc sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này, chỉ có thằng ngu mới làm!?"

"Hắc! Ông ta thật vĩ đại được không nào? Việc này cùng lãng phí không liên quan!" Sick nghe xong nhịn không được bốc hỏa, nhíu mày trừng Even Joseph.

Even Joseph giơ tay lên, làm ra động tác thiếu kiên nhẫn: "Hắn rõ ràng có tiền đồ rất tốt, cũng đã tự do, hắn không mang thuyền viên về cũng sẽ không sao ah!"

Sick đề cao giọng: "Cũng bởi như vậy mới vĩ đại ah. Ông ta hi sinh tiền đồ cứu vớt nô lệ, đây là lựa chọn rất khó khăn!"

Hai người không ai nhịn ai.

"Đây là bởi vì hắn quá ngu ngốc." Even Joseph nói.

Sick hít sâu một hơi, hít tới mức lồng ngực trướng lên, sau đó bật ra: "Cho dù ông ta lựa chọn cứu vớt nô lệ, cũng sẽ không ai vì thế mà trách ngươi ngươi không tận sức cứu vớt nô lệ. Ngươi không cần phê bình ông ta để giải thích giúp mình."

"Ta không phải ——" Even Joseph còn muốn nói tiếp, nhưng Sick nói nói trúng tim đen, hắn không có biện pháp kiên trì ý kiến cá nhân. hắn lắc đầu, ngồi xuống, khuỷu tay tựa trên bàn, cong lưng, dùng ngón tay chống trán.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sick không có buông tha Even Joseph. Tay trái đặt trên quầy bar, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm Even Joseph: "Ta cảm thấy ngươi trở nên rất dễ dàng ủ rũ, còn hay viện cớ. Rõ ràng không có ai trách ngươi, ngươi lại cứ trách mình, thậm chí bắt đầu công kích người tốt. Trên người của ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Có chuyện." Even Joseph vung tay, thở một hơi, lí nhí: "Không phải 『 sự tình gì』, là có chuyện." Nói xong, hắn lâm vào trầm mặc.

Sick thấy Even Joseph lại im lặng, quyết định phải giải quyết chuyện này. Hai tay của hắn nắm cổ áo Even Joseph kéo lại, nhe răng uy hiếp Even Joseph. Sick nói từng chữ: "Nói, tường, tận, sự, tình, xảy, ra, cho, ta!"

Đối mặt uy hiếp "Không nói sẽ cắn ngươi" của Sick, Even Joseph quyết định nhượng bộ, đành phải nói: "Lúc trước làm nhiệm vụ, đồng đội của ta lỡ chém tay phạm nhân. Phạm nhân bởi vì không muốn chia tay với bạn gái, mượn đao cưỡng ép nhà gái. Động đội của ta vì bảo hộ nhà gái, sau khi cảnh cáo không có hiệu quả, đã dùng thánh kiếm chém tay người kia."

"Cô gái kia không sao chứ?" Sick hỏi.

"Không sao."

"Cho nên, vấn đề ở đâu?" Sick hỏi lại. Người bị hại bình an vô sự, không phải không có chuyện gì sao?

"Sau đó chúng ta giúp phạm nhân cầm máu." Thấy Sick không có ý hỏi kết cục của phạm nhân, Even Joseph tự động bổ sung. Băng gạt hoặc khăn ướt phải được vắt khô, sạch, có túi nhựa bọc bên ngoài, bảo quan trong thùng lạnh. Tuyệt đối không được đặt trực tiếp vào đá lạnh hoặc ngâm nước, như vậy sẽ đẩy nhanh tốc độ hoại tử. Even Joseph nói tiếp: "Sau đó đưa đến bệnh viện, rồi lại đón về, chỉ là cánh tay không gắn lại được. Vấn đề ở chỗ, sau đó người nhà phạm nhân tố cáo đồng nghiệp của ta tắc trách. Bọn họ nói kỵ sĩ phải nghĩ dùng biện pháp vừa giải quyết vấn đề mà không được làm ai bị thương, chém người không phải chính nghĩa."


Sick chỉ nghe.

Even Joseph nói tiếp: "Còn có một người khác hợp tác với cảnh sát, anh ta đưa được một tên tội phạm cưỡng gian ra tòa, kết quả quan toà phán tại ngoại, người được thả về. Vào lúc ban đêm phạm nhân này lại phạm án, lần này là cưỡng gian giết người. Người nhà nạn nhân đương nhiên rất phẫn nộ cho rằng quan toà thả cọp về núi. Kết quả thẩm phán lại nói: là do bên viện kiểm sát chưa đánh giá đúng mức độ nguy hiểm của tội phạm, đều là viện kiểm sát sai." Even Joseph nói rất nhỏ, gần như là lầm bầm lầu bầu: "Chỉ cần có nhận thức cũng biết phạm tội cưỡng gian hàng loạt rất nguy hiểm nha? Được huấn luyện nghiệp vụ một chút thì biết tội phạm loại này có tỉ lệ tái phảm rất cao a? Còn những người ngày đêm đối mặt tội phạm, nhìn qua tư liệu là rõ thằng này chỉ cách giết người một đường chỉ a?"

Sick gật đầu, nhếch môi.

"Chuyện lần này cũng thế. Chỉ là kiểm tra văn phòng Sola Maha mà những đại biểu kia làm khó dễ đủ điều, thật phụ với những gì họ tuyên thệ.

"Ta bắt đầu cảm thấy, có lẽ chính nghĩa chỉ tồn tại phía người bị hại? Đối với những người khác, duy trì chính nghĩa thật phiền, chính nghĩa chỉ là một lớp vàng dát, không hơn. Tốt nhất là không ai bảo vệ chính nghĩa, bọn họ có thể lấy lý do 『 tu phục chính nghĩa 』 để rao giảng tiếp.

"Nếu như thủ hộ chính nghĩa vĩ đại như vậy, tại sao? Tại sao kỵ sĩ thủ hộ chính nghĩa, kết quả là bị sỉ vả, đại biểu mắng như chó, dân chúng xem như lừa, tại sao? Rõ ràng là làm chuyện tốt, lại làm cho sinh hoạt kỵ sĩ bết bát hơn?"

Sick đã buông Even Joseph, khuỷu tay đặt trên bàn, tay chống má. Hắn xác định Even Joseph không muốn nói tiếp, mới mở miệng hỏi: "Những vấn đề này, ngươi có nói với ai chưa?"

Ánh mắt Even Joseph tránh Sick, nhìn quanh phòng.

Sick híp mắt, thân thể nghiêng tới gần Even Joseph: "Ngươi không nói với ai?"

"Không được sao?" Even Joseph cuối cùng đối mắt với Sick, hắn kéo căng môi có chút tức giận: "Ai cũng có gánh nặng, ta không phải họ, nói ra chỉ thêm phiền."

Sick chằm chằm vào mặt Even Joseph, ngắm thật lâu. Chằm chằm đến khi Even Joseph cảm thấy mất tự nhiên, co cổ, khẩn trương nhét một cái bánh vào miệng.

Thật lâu sau, cuối cùng Sick mở miệng: "Ngươi, quá ngạo mạn."

Even Joseph bị sặc, ho mạnh. Hai người bọn họ chỉ cách nhau 50cm, thiếu chút nữa hắn đã phun đầy mặt Sick. Hắn lau lau mặt, nghi hoặc: "Tại sao lại ngạo mạn?" Nếu như nói mềm yếu hắn còn có thể hiểu được, ngạo mạn căn bản không dính a.

Sick tha cho Even Joseph, không dùng mắt đâm tên kia nữa. Sick kéo cự ly, nhếch chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực: "Lý do Đoàn kỵ sĩ có thể trở thành một tổ chức lớn như vậy? Ta tưởng rằng vì tác chiến đoàn đội, không phải sao? Một mình ngươi chịu áp lực, chính là mất đi ý nghĩa của tổ chức không đúng sao?"

Even Joseph nói: "Đây chỉ là cá nhân ta hoang mang."

Sick hỏi lại: "Dùng cá tính của ngươi, đổi lại là bạn của ngươi có hoang mang loại này, mặc kệ mấy ngày mấy đêm, ngươi đều nghe hắn nói?"

Even Joseph suy nghĩ một chút mới trả lời, có lẽ hắn chưa từng nghĩ về điều này. Hắn nói: "Có lẽ."

"Nội bộ các ngươi như thế nào, ta không rõ ràng lắm. Nhưng ta biết rõ sự tình ngươi nghĩ căn bản không phải nhân loại có thể làm đấy, cho nên ta nói ngươi ngạo mạn. ngươi định nhận mọi trách nhiệm, đây căn bản không phải sự tình ngươi có thể khống chế " Sick nói rất chậm, bảo đảm Even Joseph nghe không sót từ nào: "Nếu như ngươi cũng nhỏ yếu như ta, như vậy mỗi khi một người xấu bị bắt, ngươi sẽ lại tin tưởng chính nghĩa mà tiếp tục chiến đấu. Thế nhưng ngươi quá mạnh, kẻ xấu bình thường không phải đối thủ của ngươi, kết quả ngươi tự nâng độ khó cho game. Đánh nhau với kẻ xấu bình thường thậm chí là đánh thắng đã không thể thỏa mãn ngươi. Ngươi muốn thắng lợi toàn bộ, ngươi muốn tiêu diệt cái xấu hoàn toàn, để cho chính nghĩa thống trị thế giới, xâm nhập từng nơi hẻo lánh. Nếu không như vậy, ngươi sẽ bị đả kích."

Even Joseph á khẩu không trả lời được.

"Chuyện này căn bản không phải nhân loại có thể đấy, cho nên ta nói ngươi —— ngạo mạn." Sick chọc lên trán Even Joseph một phát.

Even Joseph ngẩn người hơn 5s, mới thò tay sờ sờ trán, hỏi: "Vậy phải nghĩ thế nào? Kỵ sĩ không cần nghĩ —— chính nghĩa?"

"Không có bảo ngươi buông tha chính nghĩa, chỉ cần ngươi giảm yêu cầu xuống, làm tốt những chuyện mình có thể làm. Không nên nghĩ quá xa, sẽ chỉ làm ngươi hao tổn thể lực lại mất lòng cấp trên. Nói ví dụ, ngươi có thể suy ngẫm làm sao chúng ta sống sót trở lại Aidonatello a."

"Là thực tế một chút." Even Joseph bắt đầu suy tư.


"Ân. Lý tưởng hóa quá mức không phải ưu điểm nha." Sick đặt bình nước xuống. Mengmo lập tức cầm lấy đi đổi một bình đầy.

"Kiên trì bảo hộ chính nghĩa, chưa chắc là đúng sao?" Giọng Even Joseph càng ngày càng nhỏ, lưng càng ngày càng còng.

"Chính nghĩa đương nhiên đúng!" Sick lớn tiếng.

Even Joseph ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Sick.

Sick cười: "So với những kẻ chỉ chờ đâm ngươi một nhát, đương nhiên là những người bố thì đồ ăn lúc ta sắp chết đói tốt hơn ah!"

Even Joseph nhịn không được cười khổ: "Giá trị thiện ác cũng quá thực tế a."

"Hiện thực có thể thực hiện!" Sick nói xong, lại ăn bánh ngọt. Hắn nói: "Vì bảo đảm ngày nào đó lúc ta sắp chết đói sẽ có người bố thí cơm ăn, nếu như ta có lực lượng, ta sẽ bảo hộ những người tố nguyện ý giang tay giúp đỡ, để cho bọn họ sinh sôi nảy nở gia tăng, cái này là chính nghĩa!"

"Nalinge thì sao? Hắn căn bản không cần những nô lệ đó."

"Thuyền viên của ông ta giúp ông tác chiến. Những có lẽ đó đều là nô lệ ông ta cứu ra a?"

"Đúng vậy. Thế nhưng nếu hắn về nước liền không cần bọn họ rồi."

"Ngươi nghe qua kim dung hải khiếu* chưa? Từ xưa phong thủy luân chuyển, sự tình rất khó giảng —— "

"Đúng. Thế nhưng mà ta vẫn cảm thấy với năng lực của Nalinge hắn căn bản không cần người khác bố thí cơm, cho nên hắn không có đạo lý đứng bên chính nghĩa —— "

"Ah —— đã đủ rồi!" Sick hết kiên nhẫn: "Những vấn đề này ngươi về hỏi phu nhân Lyle Knott, bà ta là kỵ sĩ đẳng cấp cao, nhất định có thể giải thích chính nghĩa rõ hơn ta!"

"Tuyệt đối không được!" Even Joseph khoát tay liên tục: "Lần trước có người hỏi nàng, kết quả bị chửi đến không thành hình người!"

Sick gầm nhẹ: "Cho nên nói, bà ta cũng đồng ý chuyện phiền não của ngươi căn bản chính là tự tìm đấy!"

Even Joseph khoanh tay, suy nghĩ một hồi, hắn bật cười "Phốc phốc", tiếp theo là một hồi cười to, cười đến mức nước mắt đều chảy ra rồi. Hắn lau nước mắt, nói: "Ta đột nhiên cảm thấy thật dễ dàng ah. Quái, ta cảm thấy nói chuyện với ngươi rất vui. Là vì ngươi không phải lương dân sao?"

"Hừ." Sick dùng tiếng mũi đáp lại, chuyên tâm ăn bánh. Làm cả buổi, nguyên lai Even Joseph chỉ là công tác không thuận tích lũy quá nhiều áp lực. Nói hết ra, phát tiết chốc lát thì tốt rồi. Sick hiểu rõ Even Joseph. Người này sợ tịch mịch, lại hay sính anh hùng, cho nên gặp khó đều nuốt trong bụng, không nghĩ tới áp lực quá sẽ gây tâm bệnh. Hắn cảm thấy không ổn, với tư cách một trong số rất ít người có năng lực bức Even Joseph nói ra cảm xúc, nghiệt duyên của hắn cùng Even Joseph có thể sẽ chém hoài không đứt.

Con người không thể chỉ dựa vào sức một mình. Phân chia công việc, thừa nhận đồng nghiệp đáng tin là một việc, trên tinh thần lại không có khả năng làm như thế. Chỉ có nhận định là người ngang hàng hoặc là mạnh hơn, mới có thể chia sẻ áp lực với bên kia.

Sick có thể làm cho Even Joseph cảm thấy sợ hãi, bằng điểm này, hắn đã đủ ngang vai với Even Joseph.

Sick có tư cách nghe Even Joseph tâm sự.

Không biết là thật tâm, hay nghĩ Sick quá phiền toái, hoặc muốn Sick vui, Even Joseph ngửa đầu nhìn đỉnh động: "Nalinge thật sự vĩ đại."

"Còn cần ngươi nói." Sick cũng không quay đầu lại. Trong giọng nói đã không có ý giận rồi. Những gì hắn vừa nói với Even Joseph, chính hắn cũng chưa từng nghĩ qua. Người thất vọng với chính nghĩa không phải chỉ có Even Joseph, Sick cũng thế. Vì giải quyết vấn đề của Even Joseph, Sick vậy mà nói những thứ mình không hề nghĩ tới.

Nếu như ta có lực lượng —— Có vẻ không thực tế lắm...

Mặc dù hiện tại hắn nhỏ yếu, thế nhưng hắn muốn đứng bên chính nghĩa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui