Tối, cơn bão ập vào làm Sick bỏ đi cái suy nghĩ tỏ ra thân thiện hơn với Even Joseph.
"Đều là ngươi làm hại, đều là ngươi làm hại, đều là ngươi làm hại ——" tại boong thuyền, Sick gào lên với Even Joseph.
Giờ phút này, con thuyền của bọn hắn đang "quay cuồng" trong cơn bão —— hình dung bằng từ này không khuếch đại chút nào.
Thuyền viên đều trốn vào trong khoang thuyền. Pháp sư phải trực ở boong thuyền, họ dùng dây thừng cột eo, cố định bản thân trên lan can, sau đó dùng hết sức để làm phép, hợp lực khởi động tường bảo vệ. Thỉnh thoảng, Mojie bị lật úp, lại lật lại.
Even Joseph cột mình cạnh Sick, tươi cười ngắm cơn bão. Hắn không có giường, cũng không có đi mượn, hắn tới đây góp náo nhiệt. Để hạn chế va chạm giữa tường chắn và sóng lớn, tường chắn đi biển thông dụng thường có những khoảng trống nhỏ để nước rỉ vào. Nước biển lạnh như băng rơi vào boong tàu không ngừng. Sick ướt như chuột lột, tóc dính luôn vào mặt.
Con sóng như một dải núi vắt ngang trướt mặt, đập vào thuyền lại như một tấm màn đen phủ cả trời đất.
Sick rất khó chịu, giống như có thứ gì đó muốn lao khỏi miệng. Hắn trừng Even Joseph, khẳng định thằng trâu bò này không có khái niệm "Say tàu" trong từ điển, tám phần cũng không có "thoát nhiệt", "Sặc nước".
Toàn bộ bốn pháp sư trên thuyền đều ở đấy, thay phiên một lần hai người làm phép, hai người nghỉ ngơi. Đến phiên Sick rồi. Động tác trên tay hắn không ngừng đồng thời trong miệng cũng không quên mắng Even Joseph: "Đều là ngươi mang xui xẻo tới! Ngươi đem theo cái quỷ gì lên thuyền vậy?"
Thuyền trưởng Carlo đang nghỉ cũng lấy làm kinh ngạc khi thấy Sick làm phép không cần đọc thần chú. Ông là một pháp sư có tuổi, trường bào không che được cái bụng bia bự cùng cổ ngắn của ông: "Cậu thật lợi hại, làm phép không cần niệm chú." Làm phép im lặng là một kỹ thuật cao cấp, với tuổi của Sick mà có thể làm việc này thoải mái như vậy cũng xem như hiếm thấy.
"Tôi nhớ có một nghiên cứu chứng minh đọc to thần chú có thể làm pháp lực tăng vọt." Mark Mobius, một pháp sư khác cũng trong tổ nghỉ ngơi nói. Bề ngoài của ông trẻ hơn Carlo một chút, bộ dạng không nóng không lạnh, trông như một ông cụ ở nhà đánh cờ. Ông có gương mặt dài, mặt mũi hiền lành không giống một pháp sư.
"Nếu như đang trong hoàn cảnh nguy cấp mà còn lo há miệng niệm chú, lập tức sẽ rồi." Sick trả lời Carlo, sau đó lại làm nhiệm vụ: "Bữa giờ gió yên sóng lặng, sao ngươi vừa lên thuyền lại gặp bão thế này?"
"Ân ——" Even Joseph vẫn thưởng thức cơn bão, hắn cảm thấy giống như có một con cá huy hoàng đang trốn trong con sóng theo dõi bọn họ. Hắn cười nói với Sick: "Bởi vì ta được kính ngưỡng?"
"Vậy ngươi kêu cơn bão mang ngươi đi về đi, không cần trả!" Sick rống to.
Cơn bão kéo dài tới gần sáng mới tạm yên. Lúc đó, Sick cũng kiệt lực, nhiệt độ cơ thể hạ thấp, dạ nhăn lại, yết hầu cũng khó chịu.
Hắn hắt xì một cái, vội vàng đi thay bộ quần áo mới. Đầu tóc hắn lúc này ướt sũng nước biển, một ít chất bột màu trắng kết tinh trên tóc, hắn đi vào phòng làm việc với Mark.
Hai người hợp lực làm cho xong mồi câu, giao ra thành phẩm là có thể nghỉ ngơi, Sick chạy đến phòng tắm.
Phòng tắm trên tàu Mojie là một cái hồ lớn. Lúc trước vì cơn bão nên phải trút sạch nước. Bây giờ đã đổ đầy nước ấm nhìn rất mê người.
Sick cỡi đồ xông vào phòng tắm, hắn cảm thấy thuyền như đang dao động. Thuyền lắc lư vốn là bình thường, nhưng biên độ lắc lư lại nhỏ hơn nhiều so với cảm nhận của Sick lúc này. Hắn vẫn còn say tàu, bước chân lảo đảo, Even Joseph đỡ hắn từ phía sau, tránh cho hắn ngã sấp xuống.
"Ta nói —— sao ngươi lại ở chỗ này?" Sick nhíu mày trừng người phía sau. Jắn còn tưởng rằng Even Joseph không có chuyện gì, nên tắm rửa trước rồi, lúc này không đi ngủ thì cũng đi tìm các thuyền viên chơi mới đúng.
Even Joseph nháy mắt, tỏ vẻ vô tội: "Ta hỗ trợ dọn dêp đuôi thuyền, mới làm xong."
Mặc dù sau cơn bão, chỗ phải dọn dẹp rất nhiều, nhưng Sick không tin trùng hợp như vậy. Hắn vung người thoát khỏi tay Even Joseph, đi về phía vòi hoa sen bên tường.
Mark Mobius cũng đến, nhưng mà hai người cũng không có chú ý đến hắn, chỉ lo kỳ cọ thân thể.
Even Joseph không thật tập trung tắm, còn quang minh chánh đại quay đầu nhìn Sick. Hắn nhìn thấy trên tay phải Sick có một vết sẹo hồng. Bởi vì thời gian cách biệt, màu sắc có thay đổi, nhưng bây giờ hai người bọn họ chỉ cách nhau khoảng bốn mươi cen-ti-mét, nhìn vào khá là rõ ràng. Even Joseph khẳng định đây không phải do hắn tạo thành: "Vết sẹo trên tay ngươi từ đâu mà có vậy?" Bị đao kiếm lướt qua cũng không đến mức làn da đều bóp méo như thế.
Sick giội sạch xà bông, mắt lé nhìn Even Joseph một chút. Sick định dùng Sở Ni ngữ kêu Even Joseph câm miệng, nhưng khi hắn thấy Even Joseph trần truồng, cơ bắp rắn chắc lại có nhiều xẹo, ám chỉ rất nhiều nguy hiểm Sick không biết nên đành nuốt trở về.
"Tay phải này là được ghép vào đấy." Sick lại bôi xà phòng lên tóc, vò đầu: "Bởi vì thời gian từ lúc đứt đến lúc ghép quá lâu, cho nên dùng pháp thuật không thể xoa hết sẹo."
"Là lúc còn ở học viện sao?" Even Joseph nhìn chằm chằm vào tay tay Sick.
"Không phải. Lúc bị truy nã đó."
"Lúc đò à?" Even Joseph kinh ngạc mở to mắt.
Sick không có trả lời, bất quá chấp nhận. Hắn hỏi lại: "Luomerino không có nói với các ngươi chuyện này?"
"Ta không có nghe nói. Có liên quan tới cô ấy?"
"Cái tay kia là vì bảo hộ nàng, chính ta biến nó thành tài liệu làm phép." Sick điềm nhiên như không có việc gì.
Even Joseph hít một hơi, thở ra, qua vài giây mới nói: "Ngươi có đôi khi, thật sự là vượt quá tưởng tượng."
Sick ngẩng đầu, nhắm mắt, giội nước lên toàn thân. Bắt đầu chà thân thể.
Sick tắm xong định đi ra ngoài rồi, Even Joseph đang ngâm mình ở trong bồn tắm, thấy Sick quay người rời đi, hắn kinh ngạc: "Ngươi không ngâm nước ấm sao?"
"Không có hứng thú." Sick vẫn cố chấp đi ra.
"Như vậy không được. Mọi người trong đơn vị sau khi hành quân đều ngâm nước ấm để ổn định thân nhiệt. Ngâm nước âm có lợi với thân thể. Đặc biệt là thể trạng như ngươi càng cần nước ấm!" Even Joseph đi ra khỏi hồ, nắm lay tay không có sẹo, kéo hắn xuống hồ.
"Không nên! Ta không muốn!" Sick giãy dụa, nhưng tay kia cũng bị Even Joseph bắt lấy.
"Ngươi từng ngâm mình trong suối nước nóng sao? Rất thoải mái." Even Joseph hoàn toàn không có nghe Sick nói, tiếp tục kéo người xuống hồ.
"Ta tuyệt đối không ngâm nước!" Sick cự lại, muốn rút tay, nhưng tất cả đều tốn công vô ích.
"Cũng đúng, ngươi không biết bơi. Không thể nào? Ngươi đi biển còn không biết bơi?" Even Joseph đã kéo Sick tới bên hồ tắm rồi. Chính hắn bước vào trước, nước sâu vẫn chưa tới đầu gối của hắn: "Yên tâm đi. Hồ rất cạn đấy."
"Nước chỉ cần cao mười lăm cen-ti-mét là có thể chết đuối rồi, tựa như cầu thang chỉ cần cao mươi lăm cen-ti-mét cũng đủ để người ngã chết." Sick vùng vẫy.
"Tới rồi!" Even Joseph dùng sức lôi Sick vào.
Sick không muốn bị trật tay, đành phải ngoan ngoãn bước vào. Mark Mobius yên lặng nhích ra một chút để nhường chỗ.
Even Joseph buông Sick ra, thở dài thoải mái.
Sick không cách nào phủ nhận ngâm trong bồn tắm rất thoải mái, lắp bắp nói: "Đúng, đúng, cũng không tệ lắm."
Even Joseph nói: "Suối nước nóng càng thoải mái. Đó là thứ tốt nhất sau khi ta rời nhà nhập ngũ."
Quê hương —— Sick cân nhắc hai chữ này trong lòng. Quê nhà của Even Joseph "đại khái" cũng là quê hương của hắn. Hai người bọn họ chưa từng xác nhận với nhau. Trên thực tế cũng không cách nào xác nhận. Sick không nhớ rõ tên cùng vị trí thôn. Lúc hắn rời nhà thì mới tám tuổi, ký ức tuổi thơ đã bị ký ức trong học viện áp đảo.
"Ở quê hương của ta có một bé trai, hắn là Tử Linh sư trời sinh." Even Joseph dừng một lát mới nói: "Giống ngươi lắm." Even Joseph cũng không nói ra miệng chính là, phu nhân Lyle Knott đã từng khẳng định với hắn: Tử Linh sư trời sinh một ngàn năm còn chưa hẳn có thể xuất hiện một. Hai Tử Linh sư cùng sinh ra trong một thời đại, loại khả năng này thấp đến mức không cần cân nhắc.
"Vậy sao?" Sick nhỏ giọng đáp lại. Hắn nhìn bâng quơ, lúc nói chuyện cũng không quay về phía Even Joseph. Nhưng Even Joseph vẫn luôn nhìn Sick.
Quê nhà Sick chỉ là một thôn nhỏ có mười chín hộ dân, vì vậy người trong thôn đều quen mặt, hình như đều có quan hệ thân duyên. Chỗ đó sớm đã bị diệt bởi một căn bệnh truyền nhiễm rồi.
Trong trí nhớ mơ hồ của Sick, ngày hắn bị mang đi, trong thôn chỉ có hắn còn sống, cùng một thiếu niên khác.
Khi đó tuyết rơi nhiều lắm, trong đống tuyết có hơn mười cương thi nhảy tới nhảy lui.
Thiếu niên còn sống, có cặp mắt xanh biếc cùng mái tóc màu rơm, cương thi đều né hắn, không dám tới gần hắn, càng không dám công kích hắn. Ánh trăng trắng noãn đến đáng sợ, hắn đứng ở cửa thôn nhìn Sick bị người ôm rời đi. Thiếu niên một mình lưu lại nhìn thôn bị hủy diệt...
Sick co người lại để cho nước ấm ôm trọn thân hắn. Nhiều năm sau, khi kiến thức của hắn càng thêm phong phú, hắn mới biết chỉ có một giải thích hợp lý cho việc cương thi không dám tới gần thiếu niên nhìn như bình thường kia chính là, người kia là Thánh kỵ sĩ. Mà hai Thánh kỵ sĩ duy nhất trong thời đại này, có một vị không ở Sarangi Lehra, mà lúc Sick tám tuổi, vị đó cũng là một nam tử rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...