Kim đồng hồ chỉ đến số mười bốn, tôi vẫn nhảy xuống không chút do dự.
Mở mắt, tôi không khỏi giật mình.
Tầng năm, nhà của tôi.
Căn nhà không có ai giờ phút này lại đầy mùi thơm của đồ ăn.
Tôi nhìn thấy bố mẹ và một cặp chú dì xa lạ.
"Là tôi mời họ đến đây, bây giờ họ không biết em, em có thể trò chuyện với họ."
Mười ba năm không được gặp họ, tôi gần như đã quên họ trông như thế nào.
Oán hận vẫn còn nhưng không bằng một phần ngàn của tình yêu.
Bọn họ mãi mãi là bố mẹ của tôi.
Tôi chậm rãi đi qua, đột nhiên dừng lại giữa đường: "Chẩm Nguy, tôi thế này trông có nhếch nhác không?"
Chẩm Nguy chỉnh lại bông hồng cài trên tai tôi: "Không có, đẹp lắm."
Dưới bếp bốn người lớn đều đang bận rộn, tôi đoán hai người mà tôi không quen biết là bố mẹ của Chẩm Nguy.
"Chào chú dì."
"Chào cháu." Mẹ tôi chào lại.
"Mẹ..."
Mới gọi thành tiếng, tôi lại cười khổ.
"Chào cô bé."
Tôi sững sờ: "Chào dì."
"Lão Bạch, ông xem cô bé này đáng yêu chưa kìa."
"Đúng vậy, rất đáng yêu."
Tôi thấy bố đeo tạp dề nấu cơm, mẹ ở bên hỗ trợ.
Tôi lặng lẽ cúi đầu, có nhà thật tốt.
"Mau qua ăn cơm thôi!"
Sáu người cùng ngồi vào bàn.
"Cô bé, cháu là bạn gái của Tiểu Chẩm đúng không?"
"Dạ?" Tôi đỏ mặt.
"Đúng vậy thưa dì." Chẩm Nguy dịu dàng nhìn tôi.
Hình như do gặp lại bố mẹ, trái tim tôi cứ đập loạn nhịp.
"Cô bé, cháu ăn nhiều vào, chú Bạch của cháu nấu ăn ngon lắm."
Mẹ đẩy đĩa rau cho tôi.
"Cháu cảm ơn ạ, cháu thích ăn rau nhất."
"Trời, cháu thật giống con gái của dì, con gái của dì rất nghe lời, không kén ăn chút nào, cũng thích ăn rau nhất."
Tôi lập tức rơi nước mắt.
"Bà xem bà đi, làm người ta khóc rồi kìa."
"Cô bé, cháu sao vậy, có gì cứ nói cho dì biết."
"Dì... Chú và dì cũng rất giống bố mẹ cháu, nhưng họ mất rồi, cháu rất nhớ họ."
Con rất nhớ bố mẹ, đáy lòng tôi thầm nói.
"Đừng khóc đừng khóc, bố mẹ cháu chắc chắn cũng rất yêu cháu."
"Vâng, bố mẹ rất yêu cháu!"
"Haizz, cũng không biết thằng bé vô lương tâm nhà dì có biết nhớ dì không!" Mẹ của Chẩm Nguy thở dài.
"Sao có thể không nhớ chứ, cậu ta cũng rất nhớ hai người." Chẩm Nguy thản nhiên nói, nhưng khóe mắt đã hồng hồng.
"À đúng rồi, lão Bạch, con gái nhà ông năm nay có phải mười tám rồi không?" Bố của Chẩm Nguy hỏi.
"Đúng vậy, tiếc là không thể tham dự tiệc trưởng thành của nó, có điều con gái của tôi bây giờ chắc chắn rất giỏi."
"Nhưng con không tốt, không biết bố mẹ có giận không?" Tôi lẩm bẩm.
"Đương nhiên là không giận rồi, chỉ cần cháu không hại người khác, cháu mãi mãi là đứa bé ưu tú nhất trong mắt bố mẹ mình."
Thật sao?
"Thật, Tiểu Bạch, phải tin tưởng bản thân em." Chẩm Nguy chen vào.
"Ha ha." Bố uống rượu, đã bắt đầu say, "Haizz, bốn chúng ta đều là lính cứu hỏa, lúc cứu người không hề chùn bước, nhưng..." Một người đàn ông trưởng thành như bố thế mà bật khóc, "Con gái của tôi còn nhỏ như vậy, cũng không biết nó còn nhớ tôi không. Sau khi chết tôi chỉ mong vợ mình thật cẩn thận, con bé không có bố, không thể không có mẹ nữa, chúng ta là bố mẹ, chưa từng nợ ai, chỉ nợ con gái mình. Bố xin lỗi con, con gái."
Tôi cố gắng không cho nước mắt tràn mi.
Bố ơi, con gái nghe thấy rồi.
Vì chuyện này, tôi đã canh cánh trong lòng bao nhiêu năm.
"Có điều con gái của tôi chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng tôi, nó nhất định sẽ rất kiêu ngạo."
"Con gái của tôi khẳng định là một cô bé tốt."
"Con trai tôi cũng vậy."
Chẩm Nguy vui vẻ cười, nhưng tôi thấy rõ trong mắt anh cũng có nước mắt.
"Con gái tôi được lắm đấy!"
"Con trai tôi rất đẹp trai!"
"Con gái tôi còn biết múa ba lê."
Tôi như chết lặng, bởi vì từ lâu tôi đã không còn múa ba lê nữa.
"Cháu cũng biết múa, mẹ... À không, dì ơi, cháu múa cho dì xem nhé."
"Được."
Tôi đứng giữa phòng khách, cố gắng nhớ lại bài múa ba lê từng học, động tác cứng nhắc, nhưng tôi lại rất vui.
Một cô gái thường hay đi bar bây giờ nhẹ nhàng khiêu vũ cho mẹ mình xem.
Tiếng vỗ tay vang lên, tôi thấy mọi người đứng bên nồi lẩu nóng hổi tươi cười đứng dậy.
"Đẹp lắm, y như con gái dì vậy."
Qua ba vòng rượu, hai người bộ đều say.
Huyết mạch tương liên, mẹ Chẩm Nguy kéo Chẩm Nguy cằn nhằn không ngừng, mẹ của tôi cũng kéo tôi hỏi chuyện.
"Cô bé, dì thấy cháu còn trẻ, sao lại đến đây gặp người chết như các dì vậy?"
"Dạ?" Tôi không dám nói thật, "Chẩm Nguy là thần, chắc là hữu duyên, anh ấy dẫn cháu đến đây chơi.
Mẹ tôi nhìn Chẩm Nguy: "Cậu ấy thật sự là một vị thần tốt."
Đúng vậy, một vị thần tốt, một vị thần khiến tôi rung động.
"Cháu nhất định phải sống thật tốt."
Tôi tưởng mình bị phát hiện, kinh ngạc há miệng.
"Dì cũng mong con gái dì có thể sống thật vui vẻ."
"Chắc chắn sẽ như vậy."
Lòng tôi lúc này vô cùng áy náy, nếu tôi thật sự nhảy lầu, bố mẹ sẽ buồn thế nào.
Theo bản năng nhìn sang Chẩm Nguy, tôi không khỏi chần chờ, nếu chết, tôi có thể ước nguyện được ở bên anh, nhưng nếu không chết, duyên phận giữa tôi và Chẩm Nguy coi như không còn.
Tôi không muốn.
...
Bốn tiếng trôi qua rất nhanh, tôi có thể bình tĩnh chia tay bố bậc phụ huynh.
Nhưng tôi vẫn không biết giữa sinh và tử nên lựa chọn thế nào.
"Tiểu Bạch, bên dưới đã không còn phòng nữa."
Tôi sửng sốt, có nghĩa là nếu tiếp tục nhảy xuống, tôi sẽ chết.
Bố mẹ hy vọng tôi có thể sống tốt, nhưng tôi lại không nỡ xa Chẩm Nguy.
"Chẩm Nguy, nếu tôi chết, tôi có thể ở bên cạnh anh không?"
"Có thể."
"Vậy tôi sẽ làm gì?"
"Làm tiểu quỷ." Anh cười cười, nhưng ngay sau đó liền nghiêm túc nói, "Nhưng giấc mơ của em sẽ không được thực hiện, bố mẹ em cũng sẽ rất buồn."
"Vậy nếu tôi không chết thì sao?" Tôi theo bản năng thốt ra câu này.
"Tôi sẽ tìm được em."
Giọng nói dịu dàng sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi nở nụ cười: "Chẩm Nguy, tôi có thể ngủ ở chỗ anh không?"
"Tôi ôm em đi ngủ."
Trước khi vào giấc, Chẩm Nguy hôn lên trán tôi: "Mơ đẹp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...