Trước khi Vu Hoan rời khỏi Thủy Vân Uyên, nàng đi tìm Lạc Phù, nhưng không tìm thấy Lạc Phù, chỉ tìm được thanh mai trúc mã của Lạc Phù.
Nhìn thấy thanh mai trúc mã bị vứt bỏ, trong lòng Vu Hoan như là có một tia vui thích.
Cuối cùng có người, không đúng, có thú đồng bệnh tương liên với mình, trong lòng nàng cảm thấy cân bằng rất nhiều.
Vu Hoan từ chối thỉnh cầu của thanh mai trúc mã cùng lên đường, cùng Dung Chiêu đi thẳng đến Thần Các.
Lúc ra khỏi Thủy Vân Uyên, ở bên cạnh đụng phải Tiểu Hôi và Tiểu Bạch đã biến mất hồi lâu.
Hai con thú nhỏ đều là dơ loạn, Tiểu Bạch nhìn thấy Vu Hoan như nhìn thấy người thân, nhào đến, đáng tiếc lại xuyên qua thân thể Vu Hoan.
"Chi chi chi!" Tiểu Bạch ngã ra một cái hố to, quăng ngã chổng vó, ấm ức xoay người, ngồi ở trong cái hố, kêu 'chi chi' về phía Vu Hoan.
"Ta không có thời gian quậy với ngươi." Vu Hoan nhìn nó liếc mắt một cái, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Bạch 'chi chi' hai tiếng, từ trong hố nhảy ra, chạy về phía Tiểu Hôi, không biết hai con thú giao lưu cái gì.
Tiểu Hôi có chút không tình nguyện lắc lắc chân sau, sau đó cùng Tiểu Bạch nhảy đến trên người Dung Chiêu.
Đầu Dung Chiêu xuất hiện ba vạch đen, hiện tại hắn đã thành ghế ngồi chuyên dụng của hai con thú nhỏ này rồi.
Cố tình Tiểu Hôi còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn ra vẻ có thể làm ghế ngồi cho nó, là vinh hạnh của ngươi.
Hắn đường đường là Sáng Thế Chi Kiếm đó!
Bên ngoài Thủy Vân Uyên, đã sớm loạn thành một nồi cháo.
Bách Lý Hề còn đang gϊếŧ người, hơn nữa tốc độ gϊếŧ người càng lúc càng nhanh, trước kia mấy ngày mới đồ sát xong một cái thành.
Hiện tại cơ hồ chỉ cần một ngày là có thể đồ sát một cái thành.
Ừm...!Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì người trong thành chạy trốn tương đối mau.
Mọi người đều chạy về phía Thần Các, muốn tìm kiếm Thần Các phù hộ.
Nhưng Thần Các lúc này tự thân khó bảo toàn, làm gì có năng lực phù hộ người khác.
Đứa nhỏ sinh ra được biết đến là tai tinh của Cố gia kia thoát khỏi giam giữ của Cố gia, bắt cóc Tiêu Nguyệt Sân.
"Bắt đầu rồi." Vu Hoan nghe mấy tin tức này, thần sắc không có dao động bao nhiêu.
"Cố Hàm Vân, Bách Lý Vu Hoan, Tiêu Nguyệt Sân ba người này, đều sinh ra cùng một ngày.
Một người bị nói là tai tinh, một người là Thần thể, một người là Thần vị." Dung Chiêu nhàn nhạt lên tiếng.
"Hừ, Cố Hàm Vân bị chèn ép gần hai mươi năm, có lẽ là từ nơi nào đó đã biết chút gì rồi, trong lòng có oán, cho nên mới bắt cóc Tiêu Nguyệt Sân.
Chỉ cần gϊếŧ Tiêu Nguyệt Sân, Tiêu Nguyệt Sân không có cách nào vì Bách Lý Vu Hoan chắn thiên kiếp, Bách Lý Vu Hoan sẽ không có cách nào chịu đựng được thiên kiếp."
"Hoan Hoan, thân thể của nàng..."
Vu Hoan không thèm để ý nói: "Tư Hoàng vì ta đã chừa đường lui cho ta xong rồi, chàng cảm thấy hắn sẽ để ta có liên quan đến Bách Lý Vu Hoan nữa sao?"
"Hắn không hy vọng nàng..."
"Dung Chiêu." Vu Hoan trịnh trọng nhìn hắn: "Chuyện này, ta cần phải gia nhập vào."
Có lẽ là nhận ra cảm xúc của mình không tốt lắm, sắc mặt Vu Hoan ôn hòa lại: "Dung Chiêu, ta sẽ lấy an toàn của ta lên hàng đầu, cũng mặc kệ Tư Hoàng muốn làm cái gì, ta đều phải giúp hắn.
Chuyện hắn gạt ta, sao lại cứ dễ dàng tính như vậy được."
"Nếu hắn muốn huỷ diệt thế giới này thì sao?"
"Thì tính sao, chỉ cần người ta quan tâm không bị làm sao, thế giới này như thế nào, có liên quan gì đến ta đâu."
"Hoan Hoan." Dung Chiêu có chút thất thần.
Tuy biết tam quan của Vu Hoan có chút hỏng, nhưng không nghĩ tới đã hỏng thành cái dạng này.
Gọi là đại vai ác thì thật sự muốn chứng thực tên tuổi của đại vai ác này sao?
Hiện tại hắn có năng lực bảo vệ tốt Vu Hoan, cho dù là thế giới này huỷ diệt, hắn cũng có thể mở ra thông đạo đi thông đến thế giới khác, nhưng vấn đề là...
Tam quan này của Hoan Hoan, thật sự không thành vấn đề chứ?
Dung Chiêu biết mình khuyên không lại, chỉ có thể yên lặng thông đồng làm bậy, thuận đường an bài tốt tất cả đường lui.
"Đi thôi, đi tìm Ngọc Ninh." Vu Hoan cười cười với Dung Chiêu: "Giải quyết hắn xong, chúng ta đi giải quyết Tư Hoàng."
Dung Chiêu nhận mệnh đuổi theo.
____
"Đại nhân, Quỷ Đế đại nhân đã đến Thiên Cánh Thành, còn có một thành trì là có thể đến chỗ này của chúng ta."
Trong viện trống trải, rộn ràng nhốn nháo đứng không ít quỷ tu, vẻ mặt của bọn họ đều cung kính nhìn trong viện, nửa nằm ở trên ghế bập bênh có một thanh niên.
Thanh niên mặc một áo choàng rộng thùng thình, vạt áo đung đưa xuống đất, vấy chút chút bụi bặm.
Diện mạo thanh niên thanh tú, cũng không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng bọn quỷ tu lại là cung cung kính kính đứng đó.
Trong tay hắn cầm một miếng ngọc, viên ngọc trong suốt như pha lê được ánh mặt trời khúc xạ, như thể càng thêm trong suốt.
Mà quỷ tu trong viện, khi nhìn thấy miếng ngọc kia, trong mắt nhảy ra hướng tới và khát vọng, nhưng bởi vì sợ hãi thanh niên, chỉ có thể mắt trông mong nhìn.
"Như vậy..." Thanh niên mở miệng, giọng nói thanh thúy như ngọc thạch, kẹp một tia uy nghiêm: "Xếp hàng hoan nghênh."
"Rõ."
Bọn quỷ tu rời khỏi viện, thanh niên có chút có chút không thảy thảy miếng ngọc, khuôn mặt thanh tú đã không có uy nghiêm vừa rồi, mà giống như đứa nhỏ vui sướng.
____
Khi Vu Hoan đến Yến Nam Thành, còn chưa vào thành đã phát hiện thành này có chút không đúng.
"Trong thành này sao lại không có hơi người?" Vu Hoan nghi hoặc nhìn về phía Dung Chiêu, Bách Lý Hề hẳn là còn chưa có gϊếŧ đến nơi đây đúng không?
Dung Chiêu dùng thần thức quét qua, lập tức kinh ngạc.
"Bên trong là quỷ tu."
"Toàn bộ thành đều là thế?" Vu Hoan nhướng mày.
"Toàn bộ thành đều là thế."
Trong mắt Vu Hoan hiện lên một tia hứng thú, nàng không có triệu hoán bọn quỷ tu đó.
Như vậy ngoại trừ nàng, còn có ai có thể tụ tập nhiều quỷ tu như vậy?
"Vào xem." Tốt xấu gì nàng cũng là người quản lý tối cao của giới quỷ tu, nhiều quỷ tu tập trung tại đây như vậy, nàng không đi xem, chẳng phải là thật xin lỗi thân phận Quỷ Đế này sao.
Nàng mới vừa dứt lời, cửa thành đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Quỷ tu mặc áo đen từ trong cửa thành nối đuôi nhau mà ra, tự động đứng ở hai bên sườn cửa thành, giống như thủ thành vệ uy nghiêm.
Phô trương này, còn rất lớn nha!
Vu Hoan líu lưỡi.
Vu Hoan nhìn nhìn trong thành, trên đường phố, quỷ tu hắc y, xếp hai hàng dài đến một hơi cực kỳ xa.
Mà ở vị trí trung tâm đường phố, có một người đang từ từ đi đến cửa thành.
Vu Hoan híp mắt đánh giá người nọ một lúc lâu.
Rất nhanh đã kết luận.
Không quen biết.
Người tới ở cửa thành rồi đứng yên, quỷ tu xung quanh như là được mệnh lệnh gì đó, chợt quỳ xuống đất: "Cung nghênh Quỷ Đế đại nhân."
"Đù!" Vu Hoan phát ra một từ cảm thán.
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai hàng quỷ tu kia.
Vậy mà có người mưu triều soán vị!
Không biết có phải ánh mắt của Vu Hoan quá mức nóng rực hay không, những quỷ tu đó bị nhìn chằm chằm đến độ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Quỷ Đế đại nhân đây là không hài lòng nghi thức hoan nghênh của bọn họ sao?
Thanh niên cũng có chút ngốc, đây là diện mạo chân thật của tổ tông, hu hu, so với thân thể ban đầu kia đẹp hơn nhiều.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn phải bình tĩnh.
Hiện tại hắn cũng là người có thân phận.
Nhưng mà hình như hắn cũng không có làm sai cái gì mà! Vì sao tổ tông lại dùng cái ánh mắt kia nhìn hắn chứ? Thật đáng sợ, hu hu hu, sắp chịu không nổi rồi.
"Đại nhân...!Quỷ Đế đại nhân hình như có chút không vui, có phải chúng ta làm sai cái gì hay không?" Một quỷ tu cọ tới cọ lui đến bên cạnh thanh niên, nhỏ giọng nói.
Trong lòng thanh niên rối thành một nhúm, trên mặt lại cố gắng trấn định suy tư: "Âm thanh không đủ lớn, lại đến một lần."
Quỷ tu chớp chớp mắt, là như thế sao?
Nhưng mà sao hắn cảm thấy Quỷ Đế đại nhân không phải có ý này?
Nhưng đại nhân nói được hẳn là không tồi, hắn nhanh chóng hạ lệnh cho những đám quỷ tu khác.
"Cung nghênh Quỷ Đế đại nhân." Âm thanh to lớn vang dội, vang vọng đến phía chân trời.
Cái này Quỷ Đế đại nhân có lẽ là vừa lòng rồi chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...