Các chủ Thần Các mang theo mấy người còn sống sót, xám xịt chạy mất.
Vu Hoan suy đoán hắn là trở về tìm người phía sau lưng hắn ra chủ ý.
"Nàng thật sự định đi diệt Thần Các sao?" Dung Chiêu chậm rãi từ nơi xa đi đến, bên cạnh người còn có hai con thú nhỏ tròn vo.
Mắt hắn nhìn thẳng, dường như không thấy thi thể đầy đất kia.
Nhưng mặc dù là như thế, phong hoa vẫn không giảm, giống như đang dạo bước giữa biển hoa.
"Ai rảnh đâu mà làm." Vu Hoan ném Thiên Khuyết Kiếm cho Dung Chiêu, ghét bỏ bĩu môi: "Để cho bọn họ tự loạn đi, ta là người có chính sự phải làm."
Trong mắt Dung Chiêu hiểu rõ, hắn đã nói rồi, con hàng này muốn tiêu diệt ai, còn không phải trực tiếp động thủ sao, có bao giờ thấy nàng uy hiếp trước đâu.
Vu Hoan ngửa đầu nhìn hồng quang trên không trung: "Thần vị nữ...!trận diễn này thật đúng là càng ngày càng chơi càng vui."
"Trên người nữ nhân vừa rồi xác thật có Thiên Đạo chi lực." Hắn rõ ràng cảm nhận được, nhưng mà ở trên người Bách Lý Vu Hoan, hắn lại không có cảm nhận được.
Vu Hoan chớp chớp mắt nhìn Dung Chiêu: "Đã từng nghe truyền thuyết sinh đôi chưa?"
Dung Chiêu hơi hơi nhíu mày, con hàng này lại muốn bắt đầu kể chuyện xưa sao?
"Truyền thuyết kể rằng rất lâu trước kia, có một gia tộc, sinh được thai sinh đôi, giữa cặp sinh đôi có cảm ứng kỳ dị.
Một người tu luyện, có thể kéo theo tu vi của người còn lại tăng lên.
Mà một người bị thương, người còn lại cũng sẽ cảm giác được đau đớn.
Cảm ứng kỳ dị của cặp sinh đôi đó kéo dài bình ổn đến năm mgười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi năm ấy, tỷ tỷ trong cặp sinh đôi thích một nam tử, nàng ta luôn nói với muội muội là bản thân thích nam tử kia như thế nào, nhưng mà nàng ta đã quên, bọn họ là sinh đôi, tâm trạng thích nam tử kia cũng sẽ xuất hiện trong lòng muội muội.
Muội muội năn nỉ tỷ tỷ dẫn mình đi gặp nam tử kia, vốn dĩ có chút mơ hồ thích hắn, từ sau khi nhìn thấy nam tử kia, bắt đầu trở nên rõ ràng.
Tỷ tỷ phát hiện, từ sau khi ngày đó, muội muội sẽ không tâm sự với nàng ta nữa, cũng thường xuyên không ở nhà.
Một lần trùng hợp, để tỷ tỷ bắt gặp muội muội và nam tử kia ở bên nhau.
Nàng ta có thể chia sẻ tất cả mọi thứ với muội muội, duy nhất người nam nhân này, là thứ duy nhất nàng ta không thể chia sẻ với muội muội.
Đầu tiên nàng ta tìm muội muội trước, bảo muội muội rời khỏi nam tử kia, nhưng muội muội nói với nàng ta, sẽ không rời khỏi hắn, ngược lại còn quy tụ sai lầm lên người nàng ta.
Bởi vì nàng ta thích nam tử kia, cho nên muội muội mới có thể thích hắn.
Tỷ tỷ thích nam tử kia bao nhiêu, muội muội cũng thích bấy nhiêu.
Tỷ tỷ tìm cách chu toàn giữa hay người, nhưng không tìm được cách nào thích hợp để giải quyết, dưới dự áp lực nặng nề, tỷ tỷ bắt đầu sinh ra oán hận.
Có người đã từng nói, nếu trong cặp sinh đôi có một người chết đi, thì người còn lại cũng sẽ từ từ chết đi, cho nên nàng ta không thể trực tiếp hại chết muội muội.
Nàng ta tìm được một quyển tà thuật, thuật pháp kia đúng là làm liên kết giữa hai người sẽ có một phương chết đi, mà một bên khác lại có thể có được tất cả sức mạnh của một phương đã chết kia."
Vu Hoan ngừng lại, cười như không cười nìn Dung Chiêu: "Nghe hiểu không?"
"Thiên kiếp vốn thuộc về Bách Lý Vu Hoan lại bị chuyển đến lên người Tiêu Nguyệt Sân, khảo nghiệm thuộc về Thiên Đạo cũng sẽ rơi xuống trên người Tiêu Nguyệt Sân, mà Bách Lý Vu Hoan chẳng những có thể được sức mạnh của Tiêu Nguyệt Sân, càng có thể thuận lợi tránh được thiên kiếp."
"Không sai lắm thì đúng là ý đó." Vu Hoan vuốt cằm tiếp tục nhìn bầu trời: "Thịnh Thế sẽ không có năng lực lớn như vậy, sau lưng hắn còn có người..."
Có thể đem thiên kiếp của một người chuyển đến một người khác, đó cũng không phải là một chuyện chỉ cần vẫy vẫy tay là có thể hoàn thành.
Đầu tiên ngươi cần phải chọn một người ra đời đúng ngay thời khắc Bách Lý Vu Hoan ra đời, còn phải là đứa trẻ có vận may tận trời, sau đó còn phải thiết lập trận pháp Nghịch Chuyển phong ấn trong thân thể hai đứa trẻ, chờ sau khi thiên kiếp giáng xuống, giải trừ phong ấn, trận pháp Nghịch Chuyển sẽ tự động mở ra, dời thiên kiếp đi.
Lúc trước Vu Hoan hoài nghi sau lưng Thịnh Thế còn có người, lúc này càng chắc chắn hơn.
Mỗi lần hắn nói những lời đó, đều như là bị bất đắc dĩ, mà thái độ của hắn đối với mình, cũng rất quỷ dị...
Mặc kệ người phía sau là ai, hắn nhất định có liên quan đến vài chuyện ba vạn năm trước, cho dù không có, cũng nhất định biết rất nhiều nội tình.
Rất nhiều nội tình mà nàng không biết.
____
Vu Hoan trở lại trên núi, Mộ Thanh Dương còn ở tại chỗ, chỉ là...
Bên người hắn nhiều thêm một người.
"Làm sao mà ngươi có thể tìm đến đây?" Vu Hoan nhìn Mộ Thanh Không, kỳ quái hỏi.
"Ngươi làm gì đại ca rồi?" Mộ Thanh Không đỏ ngầu mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hoan.
"A, đúng, các ngươi là huynh đệ sinh đôi." Vu Hoan thoáng như hiểu ra rồi, trực tiếp làm lơ vấn đề của hắn.
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì đại ca? Vì sao huynh ấy lại hôn mê bất tỉnh?" Mộ Thanh Không rít gào, cả người đều đang run rẩy.
Vu Hoan trợn mắt trắng: "Ta muốn gϊếŧ hắn, đã sớm ra tay rồi, còn để lại chờ ngươi tới à? Đừng dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ta, ta không có động đến một sợi lông tơ nào của hắn cả, hắn chẳng qua là ngủ một lát, nếu ngươi tới, vậy dẫn hắn về đi."
Mộ Thanh Không nhíu mày: "Làm sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?"
Vu Hoan cười nhạo: "Vừa rồi có lẽ ngươi cũng đã kiểm tra thân thể của hắn rồi đi? Có nhìn ra chỗ nào bị thương không?"
Khi nàng đi lên, Mộ Thanh Không còn đang vuốt tay Mộ Thanh Dương, nàng cũng đâu có mù.
Nếu hắn thật sự phát hiện Mộ Thanh Dương không ổn, chỉ sợ lúc này đã tìm nàng liều mạng.
"Ngươi..." Mộ Thanh không giật giật mồm mép, chần chờ nói: "Những người phía dưới đó đều là ngươi gϊếŧ?"
"Phải thì sao mà không phải rồi sao?" Vu Hoan không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Nhanh chóng đi đi, lát nữa ta mà đổi ý, các ngươi muốn chạy có thể không dễ dàng như vậy đâu."
Trong lòng Mộ Thanh Không tràn đầy nghi hoặc, hắn thật sự không hiểu nữ nhân này.
Hao tổn tâm huyết bắt đại ca đi, cái gì cũng không làm, đã trả đại ca lại cho hắn?
Phi phi, đại ca không sao là tốt nhất.
Nữ ma đầu này làm việc, vốn dĩ đã không ra lẽ thường, có lẽ chỉ là tâm trạng của nàng tốt.
Mộ Thanh Không nghĩ như vậy, nhanh chóng bế Mộ Thanh Dương lên, nhanh như chớp biến mất trước mặt Vu Hoan.
Đối mặt với một Quỷ Đế, hắn cũng áp lực rất lớn.
"Hắn có thể khôi phục ký ức không?" Dung Chiêu nhìn phương hướng Mộ Thanh Không biến mất, thần sắc có chút âm u.
Thời gian dài như vậy mà Mộ Thanh Dương cũng không có tỉnh lại.
Vu Hoan cầm Uyên Ương Kính: "Sau khi hắn khôi phục ký ức, làm sao ngăn cản những chuyện đó?"
Vu Hoan phát hiện những thứ mình khế ước, là có thể chạm vào.
Có thể sờ được Dung Chiêu, có lẽ cũng là nguyên do đó.
"Không biết, nhiệm vụ của ta chỉ là để ngươi tìm được hắn, sau đó làm hắn khôi phục ký ức." Trong âm thanh máy móc của Uyên Ương Kính có chút nghi hoặc: "Lại nói tiếp, ta cũng không biết là ai nhét đoạn ký ức này ném tới cho ta."
Vu Hoan cong môi: "Chẳng lẽ không phải ngươi nhìn thấy tương lai sao, sau đó tự mình quyết định à?"
Uyên Ương Kính la to: "Sao có thể, tuy ta có thể nhìn thấy lương lai, nhưng ta không có cách nào biết thay đổi tương lai như thế nào cả.
Những việc này là thật lâu trước kia có người truyền cho ta, sau khi ta nhìn thấy tương lai, những đoạn ký ức này lập tức tự động nhảy ra."
"...Núi cao còn có núi cao hơn?"
Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ bị thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...