Bộ dáng của Thẩm Thiên Lị thiếu chút nữa đã dọa Ôn Huyên hôn mê, luống cuống tay chân đỡ hắn ngồi xuống.
"Thẩm ca ca...!sao lại thế này? Huynh đi đâu vậy?" Hốc mắt Ôn Huyên đỏ lên, tay cũng không biết để đâu.
Vu Hoan chỉ liếc mắt một cái, nàng không thích mùi máu tươi trên người Thẩm Thiên Lị, cho nên ngồi một chỗ xa hơn, bắt chéo chân trào phúng mở miệng: "Những máu đó lại không phải là máu của hắn, ngươi khóc cái gì."
Ôn Huyên nhìn kỹ, mới thở phào nhẽ nhõm, không phải của Thẩm ca ca là được rồi.
"Thẩm ca ca, huynh đi đâu vậy?" Ôn Huyên bưng nước đến, cẩn thận lau sạch vết máu trên người hắn.
"Thẩm gia."
Hai tay Ôn Huyên run lên, khăn trong tay rơi xuống đất.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, nàng thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Thẩm gia đuổi cùng gϊếŧ tận Thẩm ca ca, cho dù Thẩm ca ca tìm Thẩm gia báo thù cũng không có gì không đúng.
Chỉ là...
Lấy tính cách hiện tại của Thẩm ca ca, vậy Thẩm gia...!không có một người nào còn sống.
Sắc mặt của Ôn Huyên tái nhợt không còn một giọt máu, đứng ở đó, thân thể cô đơn mềm mại đang run rẩy.
"Ngươi gϊếŧ hết người của Thẩm gia rồi à?" Vu Hoan tò mò dò hỏi.
Lúc nãy hắn vội vàng chạy ra ngoài, chính là vì gϊếŧ người?
Cũng quá hố cha rồi đi!
Thẩm Thiên Lị không trả lời.
Rất nhiều lúc trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
"Thẩm ca ca..." Ôn Huyên nghẹn ngào gọi Thẩm Thiên Lị: "Vì sao...!vì sao huynh lại biến thành như vậy..."
Thẩm ca ca của nàng không phải người máu lạnh vô tình như thế.
Thẩm gia nhiều người như vậy, tuy bọn họ không đúng, nhưng những đứa bé và hạ nhân là vô tội mà!
Có thật nhiều người vẫn rất thiện lương.
"Đó còn phải hỏi sao? Ma tộc vốn là máu lạnh vô tình, hắn có thể duy trì một chút tình cảm đã là kỳ tích." Vu Hoan cảm thán một tiếng.
Dung Chiêu bất lực kéo Vu Hoan lại, ôm nàng ra khỏi phòng.
"Aiz, Dung Chiêu...!chàng muốn tạo phản hả...!đờ mờ, buông ông ra!" Mấy ngày không thu thập, thật đúng là muốn leo lên nóc nhà lật ngói mà.
Dung Chiêu ôm Vu Hoan dừng ở trên nóc nhà bên cạnh, ánh trăng ở trên người nàng mạ một tầng ngân huy, có cảm giác nhiều thêm vài phần mờ mịt.
Tay Dung Chiêu bưng mặt Vu Hoan, giọng của Vu Hoan đột nhiên im bặt, kỳ quái nhìn Dung Chiêu.
Làm cái quỷ gì?
Gió đêm thổi qua, trên không trung có sao trời lộng lẫy.
"Cho dù ta có đẹp, chàng cũng không cần nhìn ta lâu như vậy mà?" Vu Hoan duỗi tay vẫy vẫy tay trước mặt Dung Chiêu, mặt nhăn lại.
"Nhìn thế nào cũng nhìn không đủ." Bàn tay Dung Chiêu nhẹ cọ xát mặt Vu Hoan, giọng nói trầm thấp ẩn chứa tình tứ.
Vu Hoan: "..." Đừng có nói cái loại lời nói buồn nôn này chứ! Không hợp với thân phận cao lãnh của chàng đâu!
Nhưng mà...
Nàng thích.
Vu Hoan nhếch miệng cười cười, đôi tay cũng để lên mặt Dung Chiêu, hôn một cái lên má hắn.
Khi nàng chuẩn bị buông Dung Chiêu ra, đầu Dung Chiêu đột nhiên lệch về một bên, cánh môi chuẩn xác bắt giữ cánh môi của Vu Hoan.
Cánh môi Vu Hoan có chút hơi lạnh, nhưng mà so với hắn thì nhiệt độ cơ thể lại cao không ít.
Ngay từ đầu Dung Chiêu còn có chút vụng về, nhưng mà một lát sau giống như đã lãnh hội được tinh túy.
Vu Hoan câm nín, mẹ nó có phải do thuộc tính công hay không, sức lĩnh ngộ tại phương diện này đặc biệt cao?
Nàng mới dạy hắn một lần mà thôi!
Hơn nữa lần trước con hàng này vẫn là trạng thái ngu người mà.
Hiện tại khen ngược, quyền chủ đạo đều trên tay hắn.
Chờ Dung Chiêu hôn đủ rồi, hắn mới có chút không tình nguyện buông Vu Hoan ra.
Cơ thể Vu Hoan có chút nhũn ra, dựa vào ngực Dung Chiêu, nhẹ nhàng thở dốc.
Dung Chiêu ôm Vu Hoan, thuận thế ngồi trên nóc nhà, để nàng dựa vào trên người mình, ánh mắt nhìn về phương hướng xa xa trong bóng đêm.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?" Vu Hoan chọc chọc ngực Dung Chiêu.
Dung Chiêu cười thu hồi tầm mắt: "Suy nghĩ chúng ta sau này."
"Sau này?" Vu Hoan phụ họa một tiếng, thần sắc đột nhiên trở nên ảm đạm hơn vài phần.
Bọn họ không có sau này.
Cho nên, nàng chỉ muốn quý trọng thứ trước mắt.
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn." Trên mặt Vu Hoan nở nụ cười sáng lạn: "Chỉ cần ta còn sống, chàng chỉ có thể là của ta."
Nàng nói cũng không chân thành, ngược lại giống như lời nói vui đùa.
"Được."
Vu Hoan kéo Dung Chiêu đứng lên: "Chúng ta đi xem mặt trời mọc đi."
Có thể cùng người mình thích làm những chuyện gì đó, nàng đều hy vọng làm một lần.
Dung Chiêu chỉ cười cười cưng chiều, ôm nàng bay về phía ngọn núi xa xa.
Trên núi lạnh hơn nhiều so với phía dưới, cả người Vu Hoan đều nhét vào trong ngực Dung Chiêu.
"Dung Chiêu, vì sao lúc trước chàng lại tự phong ấn bản thân?" Vu Hoan dựa vào bả vai của Dung Chiêu, nhìn thành trì nơi xa có ánh lửa lập lòe.
"Nàng biết chuyện này?" Dung Chiêu có chút bất ngờ.
Người đời chỉ biết Thiên Khuyết Kiếm bị phong ấn, lại rất ít có người biết, lúc trước là do hắn tự phong ấn bản thân.
"Đó là đương nhiên, không phải ta đã nói rồi sao, chuyện ta biết còn nhiều hơn chàng nghĩ nhiều lắm." Trong ngữ điệu của Vu Hoan có chút khoe khoang.
Dung Chiêu bật cười: "Vậy nàng nhất định biết đại chiến Tận Sơn vạn năm trước đúng không?"
Đại chiến Tận Sơn?
Vu Hoan suy tư một lát, mới nhớ tới.
"Ừ, nói cái đó làm gì? Đại chiến đó không phải bởi vì hai người nam nhân tranh giành một người nữ nhân, kết quả làm cho cả thế giới lâm vào đại chiến sao? Những người đó có phải bị não tàn hay không thế?"
Vu Hoan tổng kết như thế.
Nữ nhân mà ở đâu mà tìm không thấy...
Được rồi, nếu việc này xảy ra trên người Dung Chiêu, nói không chừng nàng cũng có khả năng sẽ hủy diệt thế giới gì đó.
"Nguyên nhân gây ra trận đại chiến đó xác thật là như thế, nhưng chuyện sau đó xảy ra mới là nguyên nhân bùng nổ chiến tranh toàn diện."
Vu Hoan hứng thú: "Phía sau đã xảy ra chuyện gì?"
Đoạn thời gian kia, nàng đang làm gì nhỉ?
A, đúng, hình như nàng bị Tư Hoàng dụ vào một chỗ nhốt lại...!chờ nàng ra ngoài, đại chiến kia đã bùng nổ, là lúc Thiên Khuyết Kiếm tự phong ấn bản thân.
"Nữ nhân mà bọn họ tranh đoạt kia có mệnh cách kỳ lạ, ngay cả ta cũng nhìn không thấu.
Mà nàng ta có thể dùng ta."
Vu Hoan: "..." Vậy mà cũng có người tiền nhiệm à?
"Đúng là bởi vì như thế, hai người kia mới càng thêm liều mạng tranh đoạt nàng ta."
"Cho nên, thứ cuối cùng bọn họ tranh đoạt chính là chàng?" Vu Hoan chớp mắt.
Dung Chiêu gật đầu: "Ừ."
"Hồng nhan họa thủy." Vu Hoan liếc Dung Chiêu một cái.
Dung Chiêu đen mặt, hình như 'hồng nhan họa thủy' là để chỉ nữ nhân đúng không?
"Loài người tham lam, ích kỷ, khiến cho nữ nhân kia chết thảm, bởi vì nàng ta chết nên bùng nổ chiến tranh toàn diện, thế giới trăm họ lầm than.
Ta xem đủ những hành vi của bọn họ, cho nên mới phong ấn bản thân lại."
Vô số người muốn có được hắn, đoạn thời gian kia, mặc kệ hắn ở đâu, đều sẽ bị người ta phát hiện, sau đó dẫn phát một hồi tiếp một hồi chiến tranh.
Máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất thành núi, toàn thế giới đều chìm trong máu tươi tanh tưởi.
Phản phất toàn bộ thế giới đều lâm vào trong một hồi tàn sát.
Tàn sát kẻ thù, tàn sát người la xa, ngay cả đến người thân bạn bè cũng đều tàn sát.
Cuối cùng đại chiến bùng nổ tới Tận Sơn.
Hắn bị người vây công ở đó, nhưng bọn họ còn chưa được đến hắn, đã bạo phát nội chiến, vô số người ngã trước mặt hắn, chết đi.
Hắn chịu đủ những ngày tháng như vậy rồi, dưới sự giận dữ, tự phong ấn bản thân tại Tận Sơn Chi Đế.
Lúc ấy hắn không nghĩ muốn cởi bỏ phong ấn, nhưng Vu Hoan bất ngờ xâm nhập, còn khế ước với hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...