Kích động ông nội ngươi á!
Lấy thanh danh của nàng ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vậy cái nồi đó không phải do nàng đến đội sao?
"Quản tốt sư đệ của ngươi đi." Vu Hoan nhìn về phía Triệu Hàn, lão già này nhất định là lão già bị tâm thần.
Triệu Hàn hơi hơi đau đầu, sống đến từng tuổi này rồi còn bị ánh mắt như vậy của tiểu nha đầu nhìn, hắn không ngại mất mặt, hắn cũng không có cách nào ngẩng đầu.
"Triệu Nhan còn quậy nữa thì lăn về đi." Triệu Hàn khí trầm đan điền, khẩu khí uy hiếp.
Triệu Nhan bĩu bĩu môi, tà tâm không chết nhìn nhìn Vu Hoan, trên mặt chỉ kém viết mấy chữ 'sư phụ, mau thu nhận ta đi mà!".
"Cô nương chê cười." Triệu Hàn đi về phía trước một bước, che Triệu Nhan ở phía sau.
"Không mắc cười."
Triệu Hàn: "..." Trả lời thế này, quả thật là không còn cách nào nói chuyện tiếp!
Hiển nhiên Vu Hoan cũng không muốn nói chuyện phiếm với Triệu Hàn, quay đầu nói chuyện với Dung Chiêu.
"Trong lửa có linh lực, là linh lực kia thao tác ngọn lửa đó, ngươi thử xem có thể tìm được ngọn nguồn hay không."
Dung Chiêu khẽ gật đầu, thần thức che trời lấp đất bao trùm lên Phủ Giang Thành.
Triệu Hàn nghe thấy Vu Hoan nói, lời đến bên miệng không tự giác được nuốt xuống, cũng dùng linh thức quét về phía Phủ Giang Thành.
Nhưng mà linh thức vừa mới tiếp xúc đến ngọn lửa, cảm giác đau đớn liền đánh úp lại, trong nháy mắt hắn thu lại linh thức, quái dị nhìn về phía Dung Chiêu có thần sắc bình thường bên cạnh.
Sao lại thế này?
Hắn căn bản không có cách nào tiếp cận được biển lửa, vì sao nam nhân kia một chút cũng không có chuyện gì?
Lát sau, Dung Chiêu thu hồi thần thức, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Ngọn nguồn ở trong phủ vực chủ, vị trí ở trung tâm không bị thiêu đốt."
"Là ai?" Vu Hoan nhíu mày, vậy mà ở phủ vực chủ.
Dung Chiêu trầm mặc vài giây mới chậm rãi phun ra một cái tên.
"Thiên Nguyệt."
Vu Hoan ngưng mắt nhìn hắn, Dung Chiêu nghiêm túc gật đầu.
Thiên Nguyệt...
Sao lại là Thiên Nguyệt?
Điều khiển cổ linh lực kia, khiến ngọn lửa điên cuồng lan tràn sao lại là Thiên Nguyệt? Không thể nào!
Tính tình của Thiên Nguyệt, nàng hiểu hơn ai hết, nó tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Dung Chiêu ôm cả người Vu Hoan vào trong ngực mình, nghiêm túc lại kiên định nói: "Ta dẫn nàng vào."
Cả người Vu Hoan đều có chút hoảng loạng, giọng nói của Dung Chiêu vang lên nàng liền gấp gáp gật đầu liên tục.
Cho dù Dung Chiêu không dẫn nàng vào thì nàng cũng sẽ tự mình đi.
"Từ từ, các ngươi muốn vào đó sao?" Triệu Hàn gọi hai người lại, ngọn lửa này ngay cả linh thức đều không thể tiếp xúc, còn có thể làm gì khác sao?
"Các ngươi điên rồi ư? Cái ngọn lửa đó vừa thấy là biết không phải lửa bình thường, cứ đi vào như vậy thì đó không phải là đi chịu chết sao? Ta còn chưa có bái sư đâu, ngươi không thể chết được." Triệu Nhan cũng lộ ra một cái đầu phía sau Triệu Hàn, vội vàng nói.
Nếu xem nhẹ câu nói cuối cùng của hắn thì những câu phía trước khá bình thường.
"Dung Chiêu?" Vu Hoan nhìn về phía Dung Chiêu.
Nếu hắn không đươc thì nàng một mình đi.
Dung Chiêu gật đầu: "Không thành vấn đề, nàng còn những thứ đó không?"
Những thứ Tư Hoàng cho đó, hắn còn chưa dùng.
Vu Hoan gật đầu, lấy những hộp cổ não từ trong vòng bạc đưa cho Dung Chiêu: "Không được thì quay về, một mình ta cũng có thể."
Dung Chiêu cong khóe môi, sao hắn có thể để một mình nàng đi mạo hiểm chứ.
Triệu Hàn thấy hai người hạ quyết tâm muốn đi vào, cũng không nói gì thêm nữa, giữ chặt Triệu Nhan đang muốn sấn đến Vu Hoan, đi đến bên cạnh Tôn quản sự: "Bọn ta sẽ giúp cô nương chăm sóc vị huynh đài này, cô nương đi sớm về sớm."
Tầm mắt Vu Hoan dừng trên người của Tôn quản sự, lại chậm rãi chuyển qua trên người Triệu Hàn, trong mắt lưu chuyển cảm xúc không rõ ý nghĩa.
Cuối cùng nàng hơi hơi gật đầu: "Vậy làm phiền."
Tuy không biết hai người này có mục đích gì, nhưng hiện tại nàng không có thời gian an bài cho Tôn quản sự, nếu bọn họ có thể coi trọng Tôn quản sự, thì sau khi ra ngoài, bọn họ có yêu cầu gì, tình huống không khó thì nàng có thể thỏa mãn cho bọn họ.
Một tay Dung Chiêu ôm vòng eo của Vu Hoan, một tay khác vươn ra, ánh sáng màu vàng tràn ra từ lòng bàn tay hắn, ánh sáng kia vừa ra, người ở đây đều cảm giác được một cổ cường thế áp bách quét ngang toàn bộ không gian, toàn bộ mọi người đều quỳ xuống.
Kim quang nhanh chóng mở rộng bao bọc lấy hai người, 'vèo' một tiếng biến thành một đường lưu quang, bắn vào Phủ Giang Thành, bao phủ trong biển lửa.
Triệu Nhan được Triệu Hàn đỡ, thần sắc vừa rồi còn có chút không đứng đắn nháy mắt đã thu liễm lại, trở nên nghiêm túc như Triệu Hàn.
"Hơi thở vừa rồi kia, là của Thiên Khuyết Kiếm.
Nam nhân kia là Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm?"
Triệu Hàn híp mắt, có chút không xác định: "Chắc vậy, nhưng mà...!Sáng Thế Chi Kiếm không phải bị phong ấn rồi sao?"
"Phong ấn còn không phải được người ta phá giải sao? Sư huynh..."
Tầm mắt hai người đồng thời dừng ở biển lửa bên trong Phủ Giang Thành, trong biển lửa cuồn cuộn đã không nhìn thấy kiến trúc gì nữa.
Có thần lực của Dung Chiêu che chở, Vu Hoan ngoại trừ có chút nóng bên ngoài, cũng không có cảm giác gì khác.
Từ trên biển lửa nhìn xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngã trên đất, rậm rạp một đám như những đàn kiến.
Trong ngọn lửa, ngoại trừ sóng nhiệt thì không có bất cứ mùi hương gì khác.
Ngọn lửa đó cũng không có thiêu đốt nhà cửa, những toàn nhà đó đều hoàn hảo không tổn hao gì, cái loại cảnh tượng này nhìn qua rất là chấn động.
Rất nhanh đã đến phủ vực chủ, từ xa xa Vu Hoan đã nhìn thấy vị trí trung tâm của phủ vực chủ có một mảnh đất trống, ở đó không có lủa, chỉ có một bóng người đứng ở đó.
Vu Hoan biết Thiên Nguyệt, cho dù nàng không thấy mặt cũng biết người nọ chính là Thiên Nguyệt.
Tựa như đã nhận ra có người đến, Thiên Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, dòng khí nóng rực kéo bay vạt áo hắn.
Trên người hắn cố cổ linh lực không ngừng truyền vào ngọn lửa xung quanh, sau đó Vu Hoan nhìn thấy ngọn lửa đó hướng lên trên thêm vài phần, như là được người khác tưới vào sức sống vậy.
Trái tim Vu Hoan đột nhiên co chặt, tránh Dung Chiêu ra nhảy xuống.
Nháy mắt tiếp xúc đến không khí, Vu Hoan có loại ảo giác như nhảy vào trong núi lửa, làn da trên người tựa như đều bị nứt toát, da đầu co chặt một trận, dùng Linh Hồn Chi Lực bao bọc một vòng đơn giản quanh thân rồi không quan tâm vọt xuống Thiên Nguyệt.
"Thiên Nguyệt, ngươi đang làm gì?" Vu Hoan đứng trước mặt Thiên Nguyệt, tay đè lại đầu vai của hắn, tầm mắt hai người đối diện nhau, Vu Hoan lập tức liền sửng sốt.
Trên khuôn mặt non nớt quen thuộc kia bây giờ vô cảm, con ngươi trong trẻo trong quá khứ đã bị vẩn đục một mảnh, dại ra vô thần.
Từ đầu đến chân Vu Hoan đều là hàn ý, đây không phải là Thiên Nguyệt mà nàng biết.
Tại sao lại như vậy?
"Thiên Nguyệt..." Giọng của Vu Hoan phát rum, tay ấn Thiên Nguyệt tăng thêm vài phần lực đạo: "Ta là ai?"
Thiên Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, giống như môt con thú bông không có linh hồn, biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi.
Trái tim Vu Hoan đau đớn từng trận, khẩn trương nhìn Thiên Nguyệt, hy vọng hắn có thể mở miệng, giống như quá khứ gọi nàng một tiếng 'cô cô'.
Nhưng lại không hề có, hắn cứ dại ra nhìn nàng như vậy, trong mắt không có cảm xúc gì.
Tại sao lại như vậy?
Là ai...
Vì sao nàng có thể tự phụ như vậy, cảm thấy mình chỉ cần cách Thiên Nguyệt một con đường, thì khi xảy ra chuyện mình có thể đuổi đến trước tiên.
Nếu nàng vẫn luôn ở bên cạnh Thiên Nguyệt, có phải Thiên Nguyệt không xảy ra chuyện gì không?
"Dao Tân đại nhân...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...